Tự nhiên Như Ân lại thấy có người để ý đến chuyện này của cô thật khiến con tim, cô trùng xuống.
Nhưng cô biết anh có điều kiện, cái điều kiện xứng với sự giúp đỡ của Nghiêm Thục!
Như Ân không nhìn cái vẻ mặt đang chờ cô cầu xin ấy nữa.
Thật khó chịu mà, nhưng đề nghị ấy thật bánh cuốn, dù gì nếu sau hai tháng sau cô mà có động tĩnh gì thì cũng khiến mình khó có thể xuất ngoại.
- Anh muốn điều kiện trao đổi?
Nghiêm Thục nhíu mày.
- Trong mắt cô mọi sự giúp đỡ điều phải báo đáp sao?
Như Ân coi câu nói đó như gió thoảng qua tai.
- Ra giá đi, với sự giúp đỡ của Nghiêm công tử thì tôi sao dám ăn không!
Nghiêm Thục cười vang cả căn phòng, chẳng còn phải là tiếng cười xã giao, hay là tiếng cười vui đùa nữa.
Anh cười mà khiến cả lồng ngực cô căng cứng.
Cái giọng cười như kiểu ám chỉ cô đã coi thường anh.
- Cô nghĩ mình xứng đáng là người ‘báo đáp’ tôi à?
Như Ân biết ngay là con người này cũng chỉ sống bằng nửa thân dưới thôi mà!
- Nghiêm túc đi!
Nghiêm Thục ghé sát lại tai cô mà khẽ cắn nó một cái, chưa gì mà vành tai ấy đã có mấy vết răng của anh.
Như Ân nổi da gà.
- Anh làm cái quái gì vậy?
Từ bé tới giờ cô đã rất ít khi tiếp xúc với người lạ, bạn bè cô thì lại càng cẩn thận khi ở cạnh cô vì biết tai cô khá yếu, nhưng vì cái tai rất nhạy cảm lên khi bị cắn nó đã khiến cả cơ thể cô nóng bừng, không biết là ngại hay gì...lần đầu tiên có tên biế.n thái như anh.
Cô đẩy mạnh anh ra.
Nhưng anh chỉ lùi một bước, miệng thì lại cười một cách thèm khát, ánh mắt thì vẫn vô cảm như trước.
- Khi nào trong tên tôi được đổi thành ‘ Nghiêm Túc’ thì tôi sẽ nghiêm túc với cô.
Anh tỏ vẻ như chả làm gì mà tựa vào cái bàn công sở của cô mà nhìn sự tức giận của cô, cô thật nhạy cảm mà, trên giường thì như thế nào nhỉ?
Dù đầu óc nghĩ cái gì gì đó nhưng miệng anh lại thốt ra những từ rất quang minh.
- Cắn cô một cái rồi đó, coi như cô báo đáp tôi.
Tôi sẽ thu xếp để cô sẽ đi Pháp vào ngay ngày mai.
Lên đường bình an.
Bye.
Như Ân vẫn chưa thoát ra cái cảm giác đó, cái cảm giác kì lạ trong lòng ấy.
Cô lại nghe được một câu nói của anh mà chưa định hình lại xem nó có ý nghĩa gì, lại thấy cái dáng vẻ nhàm chán mà quay đi của anh.
Cô nói với lại.
- Thế anh không cần tôi giúp gì à, công ty anh đã tiếp xúc được mấy đâu, tôi đi thì ai giúp anh?
Nghiêm Thục chả thèm quay đầu.
- Tôi thừa sức cầm đầu cái công ty bé tẹo này, đi thì đi đi.
Đừng để mẹ cô đến nắm đầu tôi vì đồng lõa với cô.
Cả giới thượng lưu Bắc Lục ai cũng biết bà Như là người rất nóng tính, ngoài ông Như ra chắc chẳng ai chịu nổi tính bà ấy.
Như Ân vẫn chẳng hiểu gì, chưa kịp đuổi theo anh thì đã có một tin nhắn từ hãng hàng không gửi tới, một vé máy bay vào bảy giờ sáng mai.
- WHAT? THẬT LUÔN...ê Nghiêm Thục anh...
Nghiêm Thục đã mất tăm hơi khỏi công ty rồi...
Một tuần sau, tin tức về cô hai gia tộc Như Mẫn đang ở Pháp và bắt đầu con đường mới đã tràn ngập khắp các tờ báo Bắc Lục.
Mặc dù anh đã giúp cô ra đi im lặng tại thời điểm đó, nhưng hiện tại thì không.
Bà Như đã đến thẳng công ty, vào thẳng văn phòng tổng giám đốc của Nghiêm Thục mà tìm anh.
- Ta để nó ở đây là để giữ chân nó, chứ không phải là để cháu giúp nó.
Nghiêm Thục nở một nụ cười ôn hòa nhìn bà Như với một thái độ ăn năn.
- Bác à, cháu đã bị cha cháu lôi lên vị trí này ngồi để cảnh cáo cháu rồi, cháu cũng bị đuổi khỏi nhà, giờ bác đánh cháu nữa thì cháu nghĩ Như Ân em ấy sẽ áy náy lắm đó ạ.
Nghiêm Thục đóng giả một kẻ vô tội, mà oán than số phận.
Bà Như nhìn thấy anh lớn lên từ bé nên cũng chẳng lỡ trách.
- Cháu ở bên ta từ bé, cháu cũng phải nhớ rằng nhà họ Như Mẫn nhà bác rất ít khi có thể ở gần con bé, ngay cả người hãm hại khiến tai nó bị như vậy mà đến tận khi nó từ Mỹ trở về ta mới rõ.
Năm đó cụ Như đã đưa nó đi chăm mà để nó bị hại, đã là hồi chuông cảnh báo với cả nhà chúng ta.
Ta giữ nó lại thì có gì sai?
Nghiêm Thục khẽ nhíu mày.
Bị hại?
Nghiêm Thục im lặng mà nghiêm túc.
- Đây là lỗi cháu đã không suy xét cẩn thận.
Nhưng cháu thấy em ấy vẫn muốn theo ngiệp thời trang, nếu bác lo thì cháu sẽ qua bên đó bảo vệ em ấy.
Bà Như bất ngờ về anh, anh là một công tử nhà giàu, nào biết quan tâm đến ai..
Danh Sách Chương: