Không ngờ Đế Trường Thanh lại đến tận nhà ta tìm Bạch Vân Hải và Thẩm Ngưng, trực tiếp dùng chiêu rút củi đáy nồi để ép ta đi.
Bạch Vân Hải vô cùng lo lắng, cứ đi tới đi lui: "Làm sao có thể là Nguyệt Nguyệt? Không nên như thế này a."
Thẩm Ngưng cũng không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói: “Không phải thánh thượng chỉ có hứng thú với vị thần nữ kia à, hai năm nay…”
Lúc này, ta bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Ta ngắt lời Thẩm Ngưng, hỏi: “Nương, thần nữ là sao?”
Thẩm Ngưng ngước mắt nhìn ta, rồi nhìn Bạch Vân Hải, tỏ vẻ do dự.
Bạch Vân Hải nói: "Nguyệt Nguyệt đã không phải như trước kia, hơn nữa với tình hình hiện tại, ta cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, tốt nhất cứ để cho nàng biết một số chuyện bên ngoài, mới có cách mà ứng biến."
Ta lặng lẽ nhìn hai người họ.
Bạch Vân Hải nói: "Nguyệt Nguyệt, Đế công tử, người ngươi mới thấy chính là đương kim thánh thượng - Đế Trường Thanh.”
Mặc dù trong thâm tâm ta biết điều đó, nhưng vẫn phải giả vờ cùng kinh ngạc, hốt hoảng sợ hãi.
Thẩm Ngưng nắm tay ta an ủi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Hôm nay thánh thượng đến cửa, liền trực tiếp nói ra thân phận, ra lệnh đưa ngươi vào cung.”
Vừa nghe đến từ “vào cung”, phản ứng sinh lí đầu tiên của ta là muốn ói, kinh tởm vô cùng.
Nơi đó là cơn ác mộng mà ta vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Ta nén cơn buồn nôn và hỏi: “Nương, không phải nương vừa nói, trong lòng hắn chỉ có thần nữ gì đó thôi sao?
Tất cả tôi tớ trong nhà đều bị cho lui xuống.
Bạch Vân Hải tiếp lời: “Người ta kể rằng, năm đó hắn có … cái dạng thân phận đó nhưng có thể leo lên vương vị, chính là nhờ vị thần nữ ở phía sau lưng hắn trợ giúp.
Vị thần nữ kia lấy lụa che mặt, trợ giúp vô số bá tánh.
Còn thành lập Bạch Thị Thương hội.
Thần nữ kia tên là Bạch Linh Hi.”
Nói đến đây, Thẩm Ngưng nhẹ nhàng thở dài: “Bạch Linh Hi là tên ban đầu của ngươi, chúng ta lo lắng sẽ xúc phạm điều cấm kỵ của thần nữ, nên chúng ta đã đổi tên ngươi thành Bạch Linh Hy, gọi khuê danh của ngươi là Bạch Nguyệt Nguyệt, chỉ để không xúc phạm nữ thần.”
Hóa ra đây chính là nguồn gốc tên của Bạch Nguyệt Nguyệt..
Ta suy nghĩ một lúc, cố ý hỏi: “Vị thần nữ đó, bây giờ sao rồi?
Tuy rằng hiện tại chúng ta chỉ có ba người trò chuyện, nhưng Bạch Vân Hải vẫn thấp giọng: "Khoảng hai năm trước, ở kinh đô xảy ra biến lớn.”
Nghĩ về kí ức đó, ta mím chặt môi.
Bạch Vân Hải vẻ mặt nghiêm túc: “Tại đại điển phong hậu, thiên kim Hạ gia, cũng chính là người sắp được phong làm hoàng hậu lại ám sát thánh thượng.
Thần nữ vì thay thánh thượng chặn 1 kiếm nên đã qua đời.
Vì chuyện này mà tân hoàng đế rất giận dữ, vô số người Hạ gia bị đưa vào thiên lao.”
Ta cau mày thật chặt, đây là cái gì nữa? Tại sao nó lại hoàn toàn khác với chuyện mà ta đã trải qua?
Nhưng nghĩ tới mạch não dị thường của Đế Trường Thanh, ta lại không nói gì.
Bạch Vân Hải vẻ mặt thở dài: “Vốn là trước đó thần nữ đã bị hiểu lầm thành yêu nữ, trải qua chuyện này, cũng tra ra thần nữ chính là Hạ gia hãm hại, mục đích là để đem nữ nhi nhà mình đẩy lên thượng vị.
Hạ gia vốn là gia tộc số một tại vương triều, qua chuyện này đột nhiên mất hết danh tiếng và quyền lực, trở thành một gia tộc cấp thấp, hai năm qua gần như là đã biến mất."
Có điều gì đó lóe lên trong tâm trí ta, nhanh như một tia chớp.
Hóa ra đây chính là mục đích thực sự của Đế Trường Thanh.
Có lẽ hắn có chút tình cảm với Hạ Mộng Ngọc, nhưng người hắn yêu nhất vẫn là chính mình.
Cái chết của ta cuối cùng cũng tạo cơ hội cho hắn lợi dụng làm suy yếu thế lực Hạ gia, củng cố địa vị của mình.
Dù là ta hay Hạ Mộng Ngọc, chúng ta từ đầu đến cuối đều là con tốt của hắn.
Ta nghiến răng nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Thánh thượng đã chi hàng vạn lượng vàng vì thần nữ lập nên thần miếu, xây đài cao.
Khắp nơi tìm kiếm đạo sĩ, cữu cữu ngươi từng tiết lộ, nói thánh Thượng đây là muốn chiêu hồn.
—--------------------------------
Danh Sách Chương: