Ta nở nụ cười dịu dàng hỏi: “Ngươi đang đe dọa ta à?”
Trong thời kỳ hỗn loạn nhất ở kinh thành, nó thường xuyên thúc đẩy ta động thủ, thay ta nghĩ kế và khuyên ta phối hợp với một số đại gia tộc để ám sát Đế Trường Thanh.
Bằng cách này, nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ, ta có thể tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp của mình.
Ta lười để ý đến nó.
Ngay cả cữu cữu ta cũng có thể nhìn thấu sự việc mà từ quan, nhưng hệ thống ngu ngốc này lại không hiểu được.
Sau này, khi thấy ta dầu muối không ăn, nó liền rơi vào chế độ tự bế.
"Ta có tha thứ cho họ hay không thì liên quan gì đến việc ta trở về nhà không?"
"Ta nhớ rõ nhiệm vụ không liên quan gì đến họ cả.
"
Hệ thống trầm mặc một lát, lạnh lùng nói.
[ Đầu tiên là tha thứ cho họ, tiếp theo sẽ tha thứ cho tất cả những người đã làm tổn thương ngươi, kể cả Đế Trường Thanh】
Hóa ra nó đang lo lắng về điều này.
Ta bình tĩnh trấn an: “Tất nhiên là không rồi”.
“Ngươi có biết cảm giác bị dao cứa vào người, máu chảy ra từng chút một, nhưng muốn sống cũng không được, chết cũng không xong là cảm giác gì không?
Hệ thống lại không có động tĩnh gì nữa, yên lặng như chưa từng xảy ra.
Ta nghĩ có lẽ nó biết.
Suy cho cùng, nếu không có họ thì làm sao ta, một người bình thường đang sống tốt đẹp lại có thể xuất hiện trong thế giới không thể giải thích được này.
Rồi làm sao mà tôi có thể sở hữu dòng máu kỳ diệu có thể cứu người cùng khả năng bất tử.
Ta cũng lười cùng nó tranh luận.
Sau khi sự việc kết thúc, Đế Trường Thanh dành nhiều thời gian cho ta hơn.
Ta cũng ngày càng trở nên kiêu căng, tựa hồ phải đem tất cả những tức giận từ trước tới giờ bù lại.
Gần đây, ta có 1 hoạt động giải trí mới.
Đó là ta thích nhắc lại những chuyện trước đây trước mặt Đế Trường Thanh, rồi cười và hỏi hắn.
“Khi đó ngươi nhìn ta vô tri vô giác, có phải cảm thấy rất buồn cười không?”
“Khi ngươi đối với ta nói câu kia, có phải đang nghĩ làm thế nào để tính kế được ta đúng không?
Nhìn thấy đôi môi tái nhợt đi trong giây lát của hắn cùng đôi mắt đầy đau đớn, ta chỉ cảm thấy rất thú vị.
Hoặc đôi khi vô tình bị thứ gì đó làm bị thương.
Ta cố tình đặt vết thương trước mắt hắn và tự hỏi.
"Ngươi nghĩ lần này ta sẽ cần chảy bao nhiêu máu mới có thể chết? Có lẽ có thể thử 1 chút nhỉ, chỉ là một đao gọn gàng cắt vào động mạch thôi.
”
Hắn không thể chịu được thấy máu ta, cũng không thể nghe ta nói từ chết.
Mỗi khi nhắc đến, hắn liền bị kinh sợ cực lớn, nhìn ta với ánh mắt thống khổ lại bất lực.
Sau đó, ta không thể nhìn thấy bất kỳ vật sắc nhọn nào xung quanh mình, hắn thậm chí đến trâm cài tóc cũng không cho ta mang.
Ta nhìn vào mọi thứ, sự vui vẻ trong lòng ta càng lớn, rồi càng trở nên phấn khích hơn.
Hắn nhìn ta như tấm kính dễ vỡ, bất cứ điều gì nguy hiểm cũng có thể làm hắn 1 lần nữa mất đi ta.
Người điên, thì phải dùng người điên hơn để xử lí.
————-
Trong triều đình, các quan lớn đồng lòng dâng tấu chương yêu cầu hắn lập hậu.
Hắn ngập ngừng hỏi ta có nguyện ý hay không.
Ta bình tĩnh nói: "Ta? Sau lưng chỉ có Bạch gia.
Nếu ngươi muốn cái gì thì cứ nói, ta sẽ viết thư cho phụ thân để quyên góp gia sản, đừng dọa ta như vậy.
”
Hắn bất lực thở dài: "A Hi.
"
Ta dừng việc đang làm và nhìn hắn, mỉm cười rạng rỡ.
"Dù sao, người đã từng sắp trở thành hoàng hậu của ngươi, cả nhà cô ấy đều bị diệt đó thôi.
”
Nói đến đây, ta thực sự nghĩ đến các nhân vật nam nữ chính vẫn đang sống lưu vong.
Trong đầu ta hỏi hệ thống: “Nhân tiện, ngươi hẳn phải biết chuyện Cố Kỳ và Hạ MỘng Ngọc bây giờ ra sao đúng không?
Dù sao thì việc để cho nam nữ chủ sống hạnh phúc cũng là 1 trong các nhiệm vụ mà.
Không biết hai người này có đến Đại Lý như ta nói không.
Đại Lý là một nơi tuyệt vời, là một trong những nơi ta muốn định cư nhất ở kiếp trước.
Chờ một lúc, hệ thống hiện ra 1 dấu chấm than màu đỏ báo lỗi.
[Nam chính và nữ chính, hiện đang ở kinh thành.
】
Ta:"???"
————
Danh Sách Chương: