• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi có thể tra ra họ ở đâu không? Ta phải tìm được họ trước Đế Trường Thanh.

"

[Không thể xác định vị trí chi tiết.



Ta thực sự tức giận đến bật cười.

"Thì ra cái hệ thống vô dụng như ngươi chỉ nhằm vào người ngoại lai như ta để mà ăn hiếp đúng không?”

“Lúc đầu ngươi muốn giết ta liền cưỡng ép điều khiển để ta thay Đế Trường Thanh chắn kiếm, đừng tưởng rằng ta không biết, sau này đối phó hắn không được, lại muốn ta sống laị… ta chỉ muốn hỏi, dựa vào cái gì?"

"Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không thực hiện cái nhiệm vụ chết tiệt đó, nhà ta cũng không quay về nữa.

Nếu ngươi có bản lãnh thì giết ta đi, hoặc là ngươi để cho thế giới này trực tiếp hủy diệt đi.



Ngoài mặt ta tỏ ra vô cảm, nhưng trong đầu ta đã nguyền rủa tám đời tổ tiên người đã tạo ra hệ thống này.


Có lẽ ta đã quá xúc động.

Hệ thống cuối cùng không nhịn được nói.



[Kí chủ, xin bình tĩnh lại! 】

Ta mỉm cười giơ ngón giữa lên trong tâm trí: “Bình tĩnh cái đầu cha ngươi.



Đế Trường Thanh cầm lấy trái vải trong tay ta, dùng giọng nói ấm áp dỗ dành ta.


"Đừng ăn nhiều, dễ nóng trong người!"

Ta liếc nhìn hắn, cười ranh mãnh nói: “Thế mà ngươi cũng nhận ra ta đang nóng trong người à?”

Đế Trường Thanh cười hiền lành.


"Ta đi duyệt tấu chương hôm nay trước, rồi sẽ bồi nàng dùng bữa nhé.



Vốn là, Hắn ngay cả chuyện tấu chương cũng đều đem ta cột bên người.


Hận không được 24/24 kề cận ta.


Ta giả vờ thở dài nói, cái này cùng ngồi tù có gì khác nhau đâu.


Đôi mắt hắn sầm lại buồn bã, thế là ta lại có thêm nhiều thời gian riêng cho bản thân hơn.


Nhìn Đế Trường Thanh đi xa, ta hỏi hệ thống:”Ngươi không phải đã nói Đế Trường Thanh khi được sáng tạo ra thì nhân cách bị thiếu sót, không cách nào sửa đổi sao? Người có chắc chắn rằng hắn không bị người khác Đoạt Xá không?”

【 Tính cách khiếm khuyết của nhân vật phản diện không chỉ có một loại, còn có các loại như nhân cách diễn xuất, tính cách chống đối xã hội và nhiều loại khác, Đế Trường Thanh không may mắn, hắn có tất cả, lúc này có thể nói đây là nhân cách diễn xuất của hắn đang ra trận!】

Ta tiếp tục: "Có khả năng hắn bị một thanh niên tuyến nam chủ thâm tình từ thế giới song song khác lén lút đến rồi đổi linh hồn không?”

Hệ thống nóng nảy.


[ Không có khả năng hắn bị đoạt xá, Đế Trường Thanh trên người có khí vận của thế giới này.



Lúc này, hệ thống kinh hoàng phát hiện mình vừa lỡ lời, vội ngừng nói.



Dù ta có hỏi bao nhiêu thì nó cũng không trả lời nữa.


"Khí vận của thế giới?" ta nghĩ về từ này và mỉm cười.


Không hổ danh là hệ thống ngu xuẩn của ta, cảm tạ người lại cho ta biết thêm thông tin một lần nữa.


Ta đã nói mà làm sao nam nữ chủ lại phải sống thảm như vậy, bị tên biế.n thái Đế Trường Thanh này xoay vòng đến mức không còn sức đánh trả.


Có lẽ, từ khi Đế Trường Thanh lên ngôi, thế giới này đã không còn thuộc về họ nữa.


Nhưng ta vẫn phải cứu họ, dù sao hai người đó cũng vì ta mà mất rất nhiều.


Ta đứng dậy rời khỏi nhà, đi dạo quanh các con phố, sau đó tìm quán trà ngon nhất và gọi một ấm trà cùng một bàn đầy đồ ăn nhẹ, sau đó đuổi tất cả lính canh đang theo ta ra khỏi quán.


Ta nói với thủ lĩnh thị vệ Đế Trường Thanh cử đến cho ta: “Các ngươi về phủ đi, không cần đi theo ta, lát nữa chủ nhân các ngươi hỏi, hãy nói với hắn rằng hôm nay ta không muốn gặp hắn, nhìn thấy hắn là ta ăn không ngon.



Thủ lĩnh đội cận vệ không hề ngạc nhiên mà gật đầu đáp lại.


Trong phòng bao chỉ còn lại một mình ta, ta ngồi bên cửa sổ vừa uống trà vừa nhìn ra hai bên đường.


Một lát sau, khóe miệng ra cong lên, rốt cuộc ta cũng đã nhìn thấy người mà ta muốn tìm.



Ta cất bước xuống lầu, đi vào một cái hẻm yên tĩnh, ta nhìn hai người đang đeo nón lá rộng vành, đem mình học đến kín mít.


Ta thở dài:”Các ngươi không cảm thấy như vậy càng gây sự chú ý hơn sao? Nói đi, hồi kinh làm gì?”

Hạ Mộng Ngọc luống cuống nhìn ta, một mỹ nhân lạnh lùng vậy mà lại xuất hiện vẻ mặt lo âu.


“Nguyệt Nguyệt, chúng ta muốn đến xem ngươi một cái, nhìn xem ngươi có sống tốt hay không.



Ta mỉm cười, hỏi lại một lần:
“Thật là các người đến đây chỉ vì nghĩ đến ta sao?”

Mộng Ngọc cắn môi, gật đầu.

Ta nhìn về phía Cố Kỳ, không nói lời nào.


Cố Kỳ nói:”Nguyệt Nguyệt cô nương đúng là thông minh hơn người, chúng ta lần này quả thật có mục đích khác.


Thấy hắn ngậm miệng không nói nữa, ta giúp hắn nói tiếp:
“Ám sát Đế Trường Thanh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK