Không, đây nhất định là ảo giác! Chỉ là do cô đã từng yêu sâu đậm người đàn ông này cho nên mới như vậy!
Sự ngạc nhiên trong đáy mắt Mễ Lan từ từ thu lại, lạnh lùng nói: “Hoắc Minh Hách, anh đúng là cực phẩm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Anh mù sao? Anh không nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi sao? Tôi và Diệp Khâm yêu nhau như vậy, anh vẫn còn có ý định dính chặt lấy tôi sao?”
“Em…em là đang ngoại tình!”
Hoắc Minh Hách nghiến răng nghiến lợi nói câu này, Mễ Lan không nhịn được mà cười lạnh, cươi đến mức nước mắt cũng trào ra.
“Vậy bây giờ anh lôi điện thoại ra, tôi có thể kêu Diệp Khâm phối hợp một chút, bày ra vài động tác thân mật để anh quay! Lấy được chứng cứ rồi, tùy anh tìm truyền thông đại chúng hoặc phát tán trên mạng, thanh danh của tôi nhanh chóng sẽ bị hủy hoại,anh muốn kết cục như vậy phải không?”
Mễ Lan nói xong liền quay người gọi Diệp Khâm, sắc mặt Hoắc Minh Hách lập tức biến sắc, hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô: “Mễ Lan, cầu xin em, đừng nói nữa! Em muốn tôi làm thế nào em cứ nói, tuyệt đối không được làm hại bản thân, không được…”
“Không cần phải làm ra bộ đau lòng vì tôi, diễn xuất của anh thật xốc nổi, không hề có tính thuyết phục nào! Đừng quên, lúc đó tôi người đầy máu bị cuốn gói khỏi nhà họ Hoắc các người, trái tim tôi sớm đã chết rồi, cho nên anh đừng cố lừa dối tôi! Nếu như anh muốn tôi nói hi vọng anh muốn làm gì, vậy bây giờ tôi có thể nói cho anh biết!”
Ánh mắt Mễ Lan dần dần trở nên âm lãnh, Hoắc Minh Hách cũng chưa từng gặp qua, hắn cảm thấy từng cộng lông trên người dựng đứng lên, phía sau lưng từng trận từng trận lạnh cả sống lưng.
“Mễ Lan, em lúc trước có nói tôi không có tư cách chết! Nhưng em hận tôi đến tột độ, rất muốn tôi đi chết, rất muốn tôi xuống địa ngục phải không?”
Hắn lập tức đoán đúng tâm tư của Mễ Lan, điều này vượt qua dự liệu của cô.
Không sai, cô đã nghĩ như vậy!
“Em là người phụ nữ tôi yêu, tôi biết cả đời này tôi nợ em quá nhiều, không thể bù đắp được! Nếu như cái chết của tôi có thể khiến em vui vẻ, tôi nguyện ý! Nhưng làm như vậy, em thực sự tha thứ cho tôi sao?”
Ánh mắt hắn đầy chờ mong, lúc này, dường như thời gian cũng ngưng đọng lại.
Không biết vì sao, ánh mắt này khiến Mễ Lan đột nhiên có chút hốt hoảng, có điều ngay cả như vậy, cô cẫn cắn chặt răng, giả vờ điềm tĩnh: “Tôi không thể tha thứ cho anh, vĩnh viễn không tha thứ! Có điều, loại người như anh, làm sao nỡ chết?”
Lời này nói ra, sắc mặt cô cũng trở nên trắng bệch, cô ép hắn, uy hiếp hắn, hận hắn không thể chết ngay lập tức ư? Không, không phải như vậy, không phải...
Hắn nhất thời cuống quýt, không thể nào kiềm chế được.
Hoắc Minh Hách không nói mội lời nào, vòng qua Mễ Lan xông vào phòng khách, dùng tốc độ nhanh nhất lấy ở trên cái đĩa chỗ bàn trà một con dao gọt hoa quả, mũi dao lập tức nhắm ngay vào vị trí tim hắn.
“Mễ Lan, từ đầu đến cuối tôi đều là thằng khốn! Em nói đúng, tôi không nỡ chết, nhưng đó là trước đây! Những ngày không có em, tôi sống không bằng chết, nếu cái chết của tôi có thể khiến em vui vẻ, tôi đồng ý lập tức kết thúc sinh mạng mình! Trăm ngàn câu xin lỗi cũng không thể bù đắp được thương tổn của em, càng không thể khiến hai đứa bé chết đi sống lại được, tôi không xứng với sự tha thứ của em, một chút cũng không xứng!”
Mễ Lan sửng sốt, nước mắt không tự chủ được mà ướt hết viền mắt, trái tim cô đau nhói, theo bản năng cản Hoắc Minh Hách lại.
Nhìn cô từng bước từng bước áp sát, Hoắc Minh Hách dùng lực ấn mũi dao xuống, máu tươi nhuộmđỏ cả áo sơ mi hắn, nhìn thấy mà đau lòng.