• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2545

Lúc này Diệp Khâm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Mễ Lan lại khóc, lông mày hắn bất giác hơi chau lại.

Nhìn thấy trong tay Mễ Lan nắm chiếc nhẫn, trong lòng không khỏi chua xót.

Hắn vòng qua một bên giường của Hoắc Minh Hách, cúi người nhìn chi tiết khuôn mặt hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

“Ha, thằng cha này sao vẫn chưa tỉnh? Vợ anh muốn cải giá rồi, anh không sốt ruột sao?”

Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt Mễ Lan lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng trợn trừng mắt nhìn hắn: “Anh nói hồ đồ gì vậy? Lập tức im miệng cho em!”

“Anh nghe nói người thực vật vẫn nhận biết được tất cả mọi thứ xung quanh, em trước đây nói với hắn nhiều như vậy hắn đều không có phản ứng! Vậy không bằng kích thích hắn, nói không chừng sẽ có kì tích xuất hiện!”

Hoắc Băng Băng định nói gì nhưng Mễ Lan lập tức giữ cô lại.

Cô cúi đầu nhìn Hoắc Minh Hách, hắn vẫn lẳng lặng nằm đây, khuôn mặt bình thản giống như đang ngủ say, không có một chút thay đổi nào.

Bác sĩ sáng nay cũng đã nói với cô, nếu như mấy ngày này vẫn không tỉnh lại thì dường như sẽ không còn hi vọng nữa. Lúc đó nghe những lời này, trong lòng Mễ Lan tràn đầy tuyệt vọng.

Cô dường như ngày nào cũng lên mạng xem án lệ người thực vật tỉnh lại thành công, luôn cảm thấy chỉ cần bản thân mình nỗ lực hết sức, sớm muộn cũng có ngày hắn tỉnh lại.

Nhưng bác sĩ đã đưa ra tối hậu thư, cô không nhịn được mà lo lắng.

“Hoắc Minh Hách, em cho anh thời gian ba ngày, nếu anh không tỉnh lại em sẽ lấy Diệp Khâm! Anh có thể chờ em cả đời, nhưng em vẫn còn trẻ, không muốn đem thời gian và tinh lực cả đời đặt trên người anh! Không cần biết anh có nghe được hay không, lời này em dứt ở đây.”

Lúc Mễ Lan nói lời này, biểu cảm trên khuôn mặt cô vô cùng nghiêm túc.

Diệp Khâm nhìn khuôn mặt cô, suýt chút nữa tưởng là thật.

Tuy rằng hắn thử cùng nhiều loại phụ nữ tiếp xúc, cha nhìn hắn đồng ý tiếp nhận tình cảm khác cũng rất vui mừng, nhưng chỉ có trái tim của hắn mới biết, để triệt để được tình cảm đối với Mễ Lan trong tim, thuần túy xem cô là em gái thực sự quá khó.

Hắn nửa đùa nửa thật: “Đừng dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh như vậy, ngộ nhỡ anh dùng chiếc nhẫn của Hoắc Minh Hách quỳ gối xuống cầu xin em, đến lúc đó em có đồng ý không?”

“Trong vòng ba ngày, nếu Hoắc Minh Hách không tỉnh lại, em sẽ lấy anh!”

Lời này nói cho Diệp Khâm nghe, nhưng ánh mắt của Mễ Lan vẫn luôn đặt trên khuôn mặt của Hoắc Minh Hách.

Cô cô ý nói lớn, trong mắt mơ hồ có nước mắt lấp lánh.

Có thể đời người là như vậy, đều là không ngừng gặp mặt rồi không ngừng rời xa nhau.

Thì ra bọn họ luôn thực tâm yêu thương nhau, nhưng bởi vì Hoắc Băng Băng, tình yêu của bọn họ đổ nát hoàn toàn. Chờ đến khi cô quay lại báo thù, Hoắc Minh Hách mới bỗng nhiên phát hiện ra rằng bản thân thực sự yêu cô. Chỉ là cô bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được tình yêu của hắn, cuối cùng lựa chọn tha hương.

Mễ Lan chưa từng làm chuyện khiến bản thân hối hận bao giờ, nhưng hiện tại cô thực sự hối hận rồi! Lúc cô lựa chọn báo thù, mặc dù đã hiểu được tình cảm Hoắc Minh Hách dành cho cô, nên ở lại, nhưng hiện tại quá muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi!

Hoắc Băng Băng nắm chặt lấy tay anh trai, không nhịn được mà khóc lên: “Anh, em biết, nếu không phải em, anh với chị dâu đã không phải trải qua nhiều sóng gió như vậy. Em biết em sai rồi, sai thật rồi. Anh trước đây thương em như vậy, có thể hay không không khiến em sống trong sự hổ thẹn cả đời! Cầu xin anh, anh, mau tỉnh lại đi! Nếu không tỉnh lại, chị dâu thực sự cải giá đó!”

Ba người bọn họ đều không để ý, ngón tay phải của Hoắc Minh Hách khẽ động đậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK