Mễ Lan choáng váng, thân thể có chút cứng ngắc, không biết nên trả lời như thế nào.
Động tác của cô quá rõ ràng nên bị cô ta phát hiện rồi.
“Đây là cô ép tôi phải làm chút gì đó với cô.”
Diệp Diệc Thu thẹn quá thành giận, mũi dao khẽ động trên khuôn mặt của Mễ Lan vạch một đường dao dài, trong nháy mắt máu tươi chảy ra, từng dòng từng dòng chảy xuống.
Từng đợt từng đợt đâm nhói khiến Mễ Lan không nhịn đươc mà rên lên, hai tay bị buộc vào nhau, muốn đưa tay lên bịt vết thương cũng không được.
“Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, cô căn bản không thể chạy trốn được!”
Diệp Diệc Thu cầm con dao găm dính máu đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay người rời đi.
Bên trong biệt thự yên ắng, không có chút động tĩnh nào, Mễ Lan đau đớn đến chết đi sống lại, chỉ có thể cắn chặt răng nhẫn nhịn, khuôn mặt cô không còn sắc máu, đến miệng cũng trở nên thâm tím khó coi.
Mệt quá, cô thực sự muốn ngủ, hơn nữa cảnh vật trước mặt đều trở nên mơ hồ, da mắt ngày càng trở nên nặng nề, ép đến nỗi cô không kịp thở.
Cô nỗ lực nhắc nhở mình, không được ngủ, không được ngủ!
Diệp Khâm không đón được cô ở sân bay, nhất định sẽ đi tìm cô, chỉ cần chờ đợi thì nhất định sẽ có hy vọng! Trước đây, ở lúc cô cảm thấy đau đớn nhất đã từng nghĩ tới cái chết, lúc đó cô là côi nhi, cho dù chết cũng chẳng có ràng buộc, nhưng hiện tại cô tìm được cha ruột của mình, cô không muốn cha người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Trong đầu cô tự nhiên xuất hiện khuôn mặt của Hoắc Minh Hách, đúng, chỉ có hắn, ông Diệp chắc chắn đã nói với hắn, nếu như hắn thực sự yêu cô, nhất định sẽ chuẩn bị tiền, nói không chừng rất nhanh sẽ xuất hiện!
Xung quanh tĩnh lặng, thỉnh thoảng ngoài cửa truyền đến tiếng gió thổi, ở đây lạnh quá, Mễ Lan toàn thân run rẩy, môi răng lập cập, sự đau đớn từ vết thương trên khuôn mặt không từ nào có thể diễn tả được khiến trước mắt cô như tối sầm lại.
Mắt nhìn thấy cô sắp không chịu được nữa, sắp rơi vào trong bóng tối thì một trận bước chân truyền tới.
Lẽ nào là Hoắc Minh Hách đến cứu cô?
Nhưng đến lúc cô nhìn rõ ràng người đàn ông đứng trước mặt, sự hi vọng trong ánh mắt lập tức thay thể bởi sự sợ hãi!
Người đàn ông cao gần một mét chín, cơ thể lực lưỡng, sắc mặt âm trầm, lúc này đang nhìn cô từ trên cao.
Mễ Lan theo bản năng , cơ thể co lại, tim đều nhảy ra ngoài rồi.
“Vị tiểu thư này, thực lòng xin lỗi cô, có người muốn tôi giết cô! Tôi cũng chỉ làm vì tiền, cô chết rồi cũng đừng đến tìm tôi, muốn tìm thì phải tìm người có thù hận với cô!”
Nói xong hắn rút từ eo ra một khẩu súng, họng súng đem ngòm rất nhanh nhắm thẳng vào Mễ Lan.
“Vị đại ca này, cầu xin anh tha cho tôi! Anh cần bao nhiêu tiền tôi đều cho anh, đảm bảo còn nhiều hơn cả Diệp DiệcThu! Tha cho tôi có được không?
Sự sợ hãi vô biên bao trùm lấy Mễ Lan, cô ôm lấy chân người đàn ông kia, khổ sở van xin.
Những cổ họng đều nghẹn lại, không có tác dụng, một chút tác dụng cũng không có!
Họng súng vẫn đặt sát vào mi tâm của Mễ Lan.
“Hoắc Minh Hách, cứu em!”
Khoảnh khắc nguy hiểm nhất, bản năng sinh tồn khiến Mễ Lan bất giác thốt ra câu này
Lúc này, ở ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động ầm ĩ, người đàn ông có chút hoảng loạn, quay đầu nhìn về phía có âm thanh.
Cửa bị người bên ngoài một cước đá văng ra, một người đàn ông cao lớn tiến vào.
Mễ Lan quả thực không thể tin được, đây là ảo giác sao? Hoắc Minh Hách làm sao có thể xuất hiện trong lúc cấp bách này? Có thể là do tinh thần căng thẳng, hiện giờ vị cứu tinh khó khăn lắm mới xuất hiện, trước mắt cô một màu đen bao phủ, ngất xỉu…
Khoảnh khắc rơi vào trong bóng đêm, dường như cô nghe thấy tiếng súng nổi.
Hoắc Minh Hách chết rồi sao?