• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về đến biệt thự, Trịnh Hạo Vũ vừa cho xe vào đến gara thì Vân San mở cửa bước xuống, bàn chân cô còn chưa chạm tới đất đã vội vàng thả cả người xuống, kết quả là bị ngã sấp mặt, đầu đụng vào tường sưng u một cục



"Á!!!"



"Sao vậy?". Đại ma vương nghe thấy tiếng kêu của cô liền đi vòng qua đầu xe, khi thấy Vân San đang ngồi bệt dưới đất xoa xoa cái cục sưng u trên đầu mình thì không nén nổi buồn cười, đành phải giả vờ che miệng khẽ nho nhẹ mấy tiếng.



"Dạ, không sao ạ".



Vân San vừa đau vừa ngượng đứng dậy phủi phủi quần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch với Trịnh Hạo Vũ: "Em không cẩn thận nên bị ngã ạ".



Nói xong, cô vội vội vàng vàng quay người định bỏ trốn vào trong nhà, không ngờ mới đi được hai bước thì cổ chân đau cứng đến mức không thể nào nhấc lên được, có lẽ là bị trẹo chân rồi. Huhu, không phải chứ, tại sao lại có thể mất mặt như vậy, khoảng cách từ xe xuống đất có mấy chục cm cũng bị ngã đến thương tích thê thảm như vậy, còn bị đại ma vương trông thấy nữa...huhu, xấu hổ chết đi được.



Vân San cười như mếu, đang không biết phải làm gì tiếp theo thì Hạo Vũ đã dửng dưng nhắc lại câu vừa nãy: "Sao vậy?"



"Dạ..."



Thật ra cô định nói "Em bị chuột rút", nhưng không ngờ chưa kịp nói xong thì đại ma vương đã đi đến bên cạnh cô, còn ngồi xổm xuống xem xét vết bong gân đang bắt đầu sưng tấy ở cổ chân.



"Trẹo chân rồi".



Nghe thấy đại ma vương nói vậy, hai má Vân San đột nhiên nóng ran, không hiểu sao ruột gan cứ cồn cào hết cả lên, cảm giác như vừa uống phải một ly rượu mơ đã ủ lâu năm, vừa cay vừa ngọt.



"Trẹo...trẹo ạ? Chắc chút nữa là khỏi thôi ạ".



Trịnh Hạo Vũ đột nhiên xoay lưng lại: "Trèo lên đây".



"Hả???".



Vân San dường như không tin nổi vào mấy lời đại ma vương vừa nói, cứ há hốc miệng kinh ngạc không sao khép lại được. Cái gì mà trẹo chân? Cái gì mà trèo lên đây? Anh là tảng băng ưa sạch sẽ số 1 thế giới đấy, cô có thể để anh cõng được à???



Phía bên kia, Trịnh Hạo Vũ có vẻ như không đủ kiên nhẫn để chờ Vân San khôi phục lại trạng thái bình thường, cho nên đành nói thêm: "Nhanh lên".



Nghe thấy giọng đại ma vương có vẻ hơi khó chịu như vậy, não của Vân San không kịp hoạt động gì mà cứ vô thức làm theo lời anh. Cô cúi xuống vòng hai tay ôm lấy cổ của Hạo Vũ, để cho anh cõng đi.



Đoạn đường từ gara vào đến nhà thật ra rất ngắn, chỉ băng qua một khoảnh vườn nho nhỏ trồng mấy cây cọ cảnh là đã đến rồi. Trước đây, cô vẫn thấy nhà của Trịnh Hạo Vũ rất tẻ nhạt, còn nhà của Thiên Vỹ có nhiều loại hoa nên mới thật sự lãng mạn, tuy nhiên đến hôm nay, lần đầu tiên Vân San cảm nhận được rằng: so với việc trồng nhiều hoa như vậy, được một người đàn ông cực phẩm như Trịnh Hạo Vũ cõng vẫn lãng mạn hơn.



Lưng của anh rất rộng, bờ vai vững chãi, tựa như có thể chống đỡ cả một bầu trời giông tố cho người phụ nữ của mình. Ở khoảng cách gần thế này, cô còn ngửi thấy mùi hương đặc trưng của riêng anh, mùi hương rất nhẹ, rất thanh lạnh và cũng rất thơm. Bất giác, khiến đáy lòng ai kia xuất hiện những tia bồi hồi rung động khe khẽ. Không hiểu sao Vân San lại cứ có cảm giác như con người Hạo Vũ cực kỳ ấm áp, cực kỳ thâm tình, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm thường ngày một chút nào. Có thể nói, Trịnh Hạo Vũ là kiểu đàn ông trong ấm ngoài lạnh, cực kỳ đáng tin cậy.



Thật ra, tình cảm giữa người với người cũng như một hồ nước, không thể nhìn thấy đáy, làm sao biết cạn hay sâu?



Hạo Vũ bình thường ít nói, ít thể hiện như vậy, nhưng tình cảm trong lòng sâu đậm thế nào, một mình chịu đựng nhiều đau khổ ra sao, rút cục cũng chỉ riêng anh là người hiểu rõ nhất.



***



Sau khi nhận được bằng tốt nghiệp, Vân San cũng đã nộp hồ sơ vào một số công ty nhưng đều không được nhận. Một hôm, cô đang buồn chán tìm thông tin tuyển dụng trên mạng thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến Fan cuồng trai đẹp - Tạ Diệp Trân.



"Alo"



"Bà cô già ơi, cậu đã xin được việc chưa?"



"Chưa, đầu năm nay mình đi bói, bà bói bảo mình ế cả tình duyên lẫn công danh rồi. Nộp hồ sơ mấy nơi mà không chỗ nào nhận, cậu thế nào?"



"Mình cũng chưa, mình mới đọc được tin tuyển dụng của một công ty, cậu với mình thử đến đó nộp hồ sơ đi".



"Công ty nào thế? Có trai đẹp làm tổng giám đốc phải không?"



"Cậu giỏi quá, như vậy mà cũng nhìn ra".



"Hừ...Cậu nói công ty nào cơ?"



"Công ty thời trang AON, đang tuyển một nhân viên kế toán, một nhân viên bán hàng"



"Cậu định ứng tuyển vào làm nhân viên bán hàng à?"



"Cậu chả biết gì cả. Lương khởi điểm là 6 triệu/tháng đấy, nếu năng lực tốt còn được chuyển lên làm ở các bộ phận cao hơn cơ".



"Ừ, để mình thử xem. Ngày mai cậu qua đón mình đi cùng với nhé"



""OK".



Vân San vốn trí nhớ không tốt, quen biết hai anh em Trịnh Hạo Vũ lâu như vậy mà chỉ biết hai người làm tổng giám đốc của một công ty nào đó, còn tên của công ty thì chịu, không thể nhớ được. Cho nên khi Diệp Trân bảo cô nộp hồ sơ xin việc vào công ty thời trang AON, Vân San vẫn ngây ngô không nhớ ra đó chính là công ty của Trịnh Thiên Vỹ.



Sáng sớm hôm sau, hai người đến công ty AON ở trung tâm thành phố nộp hồ sơ xin việc. Hai ngày sau đó được gọi đến phỏng vấn, ngày tiếp theo đã được đi làm luôn.



Ngày đầu tiên đến công ty, Vân San cùng Tạ Diệp Trân được sắp xếp làm ở bộ phận bán hàng, công việc chính là tư vấn và bán sản phẩm. Công ty thời trang AON rất lớn, là thương hiệu nổi tiếng dành cho giới thượng lưu cho nên lượng khách mua hàng mỗi ngày rất nhiều, thành ra, có những hôm Vân San phải đứng từ sáng đến chiều, không được ngồi xuống nghỉ ngơi một phút nào, hai đầu gối tê cứng đến không còn cảm giác.



Một hôm, tình cờ thế nào mà Vân Mộc Kiều đến cửa hàng mà Vân San làm để mua sắm. Lúc trông thấy cô, Vân Mộc Kiều giả lả tươi cười tiến lại:



"San, chị làm ở đây à?"



Thật ra, trong lòng Vân San vẫn chưa quên được chuyện lần trước, nhưng cô không muốn tự gây ra phiền phức cho mình nên vẫn cố tỏ ra bình thường, trả lời: "Ừ. Em đến mua hàng à? Em muốn mua mẫu gì, chị có thể tư vấn giúp em".



""Được, cái váy kia đi". Vân Mộc Kiều chỉ vào chiếc váy màu hồng phấn đang treo trên móc, hất hất cằm, tỏ ý muốn cô lấy xuống.



Vân San vui vẻ lấy váy đưa cho em mình, nhưng cô ta đến liếc cũng không buồn liếc, miệng đã nói tiếp: "Cái này không đẹp, lấy cái kia đi".



"Cái này hả em?"



"Không đẹp, cái khác"



Một, hai, ba, bốn, n... cái váy đã được lấy ra lấy vào phục vụ Vân Mộc Kiều, tuy nhiên cô ta vẫn không vừa mắt chiếc nào, có lẽ từ đầu đến cuối chỉ muốn tìm cớ hành hạ Vân San chứ mà thôi.



Cô ta chê bai một hồi, sau đó khi vừa nhìn thấy bóng dáng quản lý đến thì bỗng dưng chỉ mặt Vân San la lối om sòm: "Cái chị này, tôi bảo lấy cho tôi xem có một cái váy mà thái độ của chị như thế là sao?"



"Kiều, em nói cái gì vậy?".



Vân San vẫn đang ngơ ngác không hiểu gì thì quản lý đã tiến lại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Quý khách, xin hỏi có chuyện gì không vừa lòng ạ".



"Đấy, chị xem này. Công ty AON lớn như vậy mà có loại nhân viên phục vụ kiểu này à. Như vậy lần sau ai dám đến mua sản phẩm nữa. Tôi nói muốn xem cái váy đằng kia mà cô ta nhất định không chịu lấy, còn tỏ thái độ khó chịu với khách hàng nữa".



"Không phải".



Vân San vừa định thanh minh thì Vân Mộc Kiều lại bù lu bù loa: "Không phải cái gì, tôi đến đây mua hàng nhiều lần cũng chưa từng gặp kiểu nhân viên nào xấc láo như cô đấy".



"Quản lý, không phải ạ. Quản lý, chị có thể xem lại camera, tôi..."



Cô chưa kịp nói hết câu thì quản lý đã ngắt lời: "Tốt nhất cô nên bớt nói đi, mau đi xin lỗi khách hàng cho tôi". Sau đó, chị ta quay ra nói với Vân Mộc Kiều: "Xin lỗi chị, nhân viên bên em mới vào làm nên còn thiếu kinh nghiệm, để em gọi nhân viên khác ra giúp chị chọn đồ".



"Cái thứ rác rưởi kiểu này cũng cho làm nhân viên bán hàng được, công ty các chị tuyển dụng kiểu gì thế?"



Bị người khác mắng té tát như vậy, quản lý giận đến tím mặt, chị ta quay sang quắc mắt lườm Vân San: "Cô còn không mau đi xin lỗi"



Vân San uất ức đến nỗi cứ cúi gằm mặt xuống đất, hai bàn tay cứ nắm chặt lấy nhau, cảm giác tủi thân cứ xông lên trên cổ họng. Không hiểu cô đã làm sai chuyện gì mà Mộc Kiều lại ghét cô đến như vậy, lần trước thì làm cô bẽ mặt trước bao nhiêu người, lần này thì tìm cách phá hoại công việc của cô. Cho dù thế nào thì cô cũng mới chỉ đi làm được hai ngày, lại khó khăn lắm mới có thể tìm được công việc tốt thế này, không thể vì Vân Mộc Kiều mà lại bị đuổi được.



Vân San cố hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, vừa định mở miệng nói xin lỗi thì đằng sau lưng bỗng vang lên một giọng nói rất quen:



"Ai bảo phải xin lỗi".



Cả ba người đồng thời cùng quay lại nhìn, liền thấy Trịnh Thiên Vỹ hai tay đút túi quần, sơ mi để mở hai cúc, điệu bộ phong lưu hờ hững nhìn chằm chằm về phía Vân San.



Quản lý vài giây trước mặt mày cau có xám xịt, vài giây sau nhìn thấy Giám đốc đến thì ngay lập tức đổi thành sợ hãi đến mức trắng bệch, chị ta run run mở miệng:



"Giám đốc".



"Cô nói ai phải xin lỗi"



"Giám đốc, cô gái này bị khách hàng phàn nàn, cho nên..."



Thiên Vỹ chẳng buồn nghe hết câu đã tiến lại phía Vân San, nét mặt hờ hững ban nãy khi đến gần cô liền chuyển thành vẻ yêu thương cưng chiều: "Đồ nhóc, em vào đây làm từ khi nào?"



Vân San đang ngơ ngác nãy giờ, khi nghe quản lý gọi Thiên Vỹ là giám đốc mới chợt nghĩ ra đây là công ty thời trang thuộc tập đoàn của Trịnh Hạo Vũ. Cô có chút hơi ngại, trả lời: "Vỹ...à...Giám đốc, không sao đâu, em làm sai, để em xin lỗi".



Thật ra, Vân San không muốn phiền lụy ai, cũng không muốn Thiên Vỹ vì mình mà khiến mọi người hiểu nhầm, cho nên mới phải trả lời như vậy. Phía bên cạnh, quản lý cùng Vân Mộc Kiều tròn xoe mắt ra nhìn, có nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng được cái thứ nhà quê này lại quen biết với Trịnh Thiên Vỹ.



Vân Mộc Kiều xưa nay luôn hâm mộ hai anh em Trịnh Hạo Vũ nhưng trước giờ hoàn toàn chưa có cơ hội gặp mặt. Không ngờ hôm nay được gặp "nhân vật phong lưu nhất thành phố A" ở đây, thật lòng mà nói: so với vẻ điển trai đào hoa ở trên báo, giám đốc công ty AON ở ngoài đời còn phong tình quyến rũ hơn cả trăm lần.



Thế nhưng, kiểu đàn ông được nhiều người ái mộ như vậy, tại sao lại quen biết Vân San, không những vậy còn có vẻ rất cưng chiều cô ta?



Trịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng xoa xoa đầu Vân San, nói: "Em không phải xin lỗi".



Sau đó lại quay sang người quản lý: "Công ty có tôn chỉ là phải tận tụy phục vụ khách hàng, nhưng cũng không thể phục vụ theo kiểu không biết đúng sai, phải trái như thế này được".



Người quản lý lần đầu tiên thấy giám đốc tức giận như vậy, hai chân run đến mức mềm nhũn, vội vội vàng vàng trả lời: "Vâng ạ, giám đốc, em sai rồi".



Vân Mộc Kiều thấy Thiên Vỹ bênh vực Vân San như vậy liền nghiến răng kèn kẹt, trong lòng lại càng thêm căm ghét Vân San. Cô ta cố đè nén nỗi tức giận đang lan ra trong lòng, sắc mặt lập tức đổi thành tươi cười: "Chắc là lúc nãy tôi giận quá nên có hơi kích động"



Nói rồi cô ta lại nhìn về phía Vân San, tỏ vẻ hối hận: "Em xin lỗi chị, lúc nãy em hơi nóng".



Vân San vừa định xua tay nói "Không sao" thì Trịnh Thiên Vỹ nhanh chóng đã kéo tay cô lôi đi:



"San San, đi, anh dẫn em lên thăm phòng làm việc của anh".



Dứt lời, anh cứ thế mà lôi đi, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của nhân viên xung quanh, tốc độ nhanh đến mức Vân San còn chưa kịp định hình ra chuyện gì thì đã thấy mình đang đứng ở trong thang máy rồi.



Quản lý thấy hai người đi rồi mới dám ôm ngực thở phào một tiếng, xưa nay Thiên Vỹ luôn nổi tiếng là người lịch sự hoà nhã với nhân viên, hôm nay đột nhiên tức giận như vậy, may mà cô ta không bị anh trách tội.



Sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta liền quay qua nói với Vân Mộc Kiều:



"Chị muốn mua sản phẩm gì ạ? Để em tư vấn giúp chị. "



Vân Mộc Kiều không thèm trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng thang máy nơi Thiên Vỹ vừa dắt Vân San đi. Cô ta im lặng một lúc lâu, sau đó hằm hằm quay người bỏ đi. "Vân San, cái thứ khốn kiếp, mày chờ đấy cho tao".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK