Đầu óc Vân San đau như búa bổ, không thể nghĩ ra nổi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ được lúc cô đến khách sạn để giúp Vân Mộc Kiều thì bị Ngô Dư Minh trói vào thành giường, sau đó còn cho cô uống một cốc nước chứa thuốc kích dục.
Nghĩ đến đây, Vân San hốt hoảng ngồi dậy, Thiên Vỹ bị hành động này của cô làm cho giật mình, cũng bật dậy theo.
"San San, em tỉnh rồi?"
"Vỹ, sao anh lại ở đây".
"Chuyện này dài lắm. Em có đói không? Anh bảo thím Hiên làm chút gì cho em nhé?"
"Không đói. Vỹ, đã xảy ra chuyện gì?"
"San San, không sao rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa có được không?"
Thật ra, Trịnh Thiên Vỹ không có ý định giấu Vân San việc Vũ cứu cô, chỉ là anh không muốn nhắc đến những chuyện Ngô Dư Minh đã làm, tránh gây thêm tổn thương cho cô mà thôi.
"Em...em...ở khách sạn...rồi sao lại có thể về đây?"
"Anh đã mời bác sĩ về kiểm tra cho em rồi, không sao cả. Nếu em không tin, bây giờ anh đi ra ngoài cho em kiểm tra từng bộ phận một xem có thiếu sót gì không nhé"
Vân San mặc dù đang rất mệt nhưng nghe câu nói nửa đùa nửa thật này của Thiên Vỹ xong, cũng phải cong môi cười. Trịnh Thiên Vỹ thấy cô cười như vậy cũng cảm thấy tạm an tâm trong lòng. Anh đứng dậy, xoa xoa đầu Vân San:
"Em nằm yên ở đây, anh tự tay đi nấu cháo cho em, được không?"
"Anh biết nấu cháo à?"
"Yên tâm, cứ bỏ gạo rồi bỏ nước vào là xong chứ gì? Em không khó nuôi như anh Vũ, anh nuôi được".
Vân San nghi hoặc hỏi lại: "Thật không đó? Anh đừng nói dối cả người đang bị ốm đấy nhé"
"Yên tâm, cùng lắm là anh mời bác sĩ về kiểm tra cho em lần nữa".
"Đi đi, đi mau, có anh ở đây em cười chết mất". Vân San cố nhịn cười, xua xua tay đuổi Trịnh Thiên Vỹ.
Trịnh Thiên Vỹ bị đuổi như vậy, đành giả vờ tỏ vẻ bất mãn mở cửa, nói:
"Thiếu gia đi đây, nằm yên đó, chờ ăn cháo của anh nhé".
***
Với sự trợ giúp đắc lực của thím Hiên, sau ba tiếng, rút cục Thiên Vỹ cũng nấu xong một nồi cháo, đem đến đút cho Vân San ăn.
"Thế nào, San San, anh nấu ngon chứ?"
"Ngon ạ"
"Thấy chưa? Anh vừa đẹp trai, vừa nấu ăn ngon, sau này em lấy anh nhé"
"Không lấy". Vân San vừa cúi đầu ăn cháo, vừa nói: "Anh Vũ đi đâu rồi anh?"
"Anh ấy mới ra nước ngoài rồi, chắc vài hôm nữa mới về"
"Em không đi theo anh ấy, ai nấu cơm cho anh ấy ăn nhỉ?"
"Nói cũng đúng. Nhưng mà hình như dạo này anh hai thay máu mới rồi hay sao ấy. Bớt sạch sẽ đi rất nhiều, bằng chứng là bây giờ anh ấy không thường xuyên dùng găng tay để bắt tay khách hàng nữa. Hôm trước còn ăn một chiếc humberger mua ngoài tiệm nữa cơ đấy".
Vân San có hơi phấn khích, vui vẻ hỏi lại: "Thật không? Vỹ, anh không lừa em đấy chứ?"
"Thật đấy, thề luôn".
"Vậy là tốt rồi".
Thiên Vỹ lẳng lặng buông chiếc thìa xuống, múc thêm một muỗng, đưa lên môi Vân San: "San San, anh nói thật đấy"
"Gì ạ?"
"Lấy anh đi"
"Đừng đùa như vậy chứ nhị thiếu gia đẹp trai"
Thiên Vỹ ngừng lại một lát, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô: "Trước kia anh chỉ thích chơi bời với phụ nữ...Lần này, không muốn đùa giỡn nữa".
Thật ra, từ sau chuyện Vân San suýt bị Ngô Dư Minh cưỡng hiếp, anh mới nhận ra rằng: mình thật sự muốn ở bên Vân San, cùng cô sống những tháng ngày sau này bình yên vui vẻ. Thực lòng mà nói, phụ nữ trên đời này theo đuổi anh rất nhiều, từ minh tinh nổi tiếng cho đến nhân viên bình thường trong công ty, bất kể loại người nào, anh chỉ cần quơ tay là có một nắm. Tuy nhiên Thiên Vỹ đã thật sự chán cuộc sống đào hoa phong lưu trước đây, bây giờ chỉ cần một người phụ nữ đơn thuần như Vân San ở bên mà thôi, không cầu gì hơn.
"San San, anh rất muốn quãng đời sau này được chăm sóc cho em"
Vân San im lặng, ngạc nhiên nhìn Thiên Vỹ, dường như tạm thời vẫn chưa thể tiêu hóa nổi mấy lời vừa rồi của anh.
"Anh nói...em có tin không?"
"Tin".
Cô nghĩ cũng không cần nghĩ đã kiên định gật đầu. Trịnh Thiên Vỹ cô biết thường ngày tuy bát nháo nhưng bây giờ, từ ánh mắt đến thái độ của anh vô cùng chân thành, vô cùng đáng tin.
"Vậy, em có đồng ý ở bên anh không?"
"Vỹ, chuyên này từ từ nói được không? Em vẫn còn chưa thể bình tâm để suy nghĩ được chuyện gì bây giờ"
Thiên Vỹ suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu: "Được, anh chờ em".
Quả thực, Trịnh Thiên Vỹ là kiểu người rất dễ khiến người khác rung động, ở bên anh mỗi ngày Vân San đều có cảm giác cực kỳ vui vẻ, cũng vô cùng ấm áp. Thế nhưng, dù vui vẻ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, một thứ mà cô không thể định hình được nó là cái gì, chỉ biết rằng: đối với Thiên Vỹ, cô không thấy trái tim mình đập loạn nhịp vì anh mà thôi.
Chân thành mà nói, lúc Thiên Vỹ nói muốn chăm sóc cô cả một quãng đời lại, Vân San mặc dù rất cảm động nhưng trong đầu cô khi ấy lại bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, đó là: muốn người nói những lời ấy là Trịnh Hạo Vũ.
Cô không phủ nhận mình thích đại ma vương, thực lòng vô cùng thích anh... thế nhưng Vũ sắp kết hôn rồi, anh lại không hề thích cô, cô cũng không xứng đáng với anh... Nghĩ đi nghĩ lại thế nào, chuyện của hai người cũng vẫn là không có khả năng.
Thế nên... bây giờ đột nhiên rơi vào hoàn cảnh như thế này, tiến thoái lưỡng nan, từ chối Thiên Vỹ thì sợ anh buồn, mà chấp nhận anh thì lại không cam tâm. Cho nên cô chỉ còn cách trả lời anh như vậy thôi!!!
Vân San trò chuyện với Thiên Vỹ rất lâu, hai người cười cười nói nói cho đến tận khi cô thiếp đi, Thiên Vỹ mới chịu trở về nhà.
Có người đã nói rằng: Ở sai thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng; Ở đúng thời gian gặp gỡ sai người, là một tiếng thở dài tức tưởi; Buông tha một người thật yêu mình, cũng không thống khổ; Buông tha một người mình thật yêu, mới là thống khổ; Yêu một người không yêu mình, lại càng thêm thống khổ; Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách; Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô phương hiểu ý; Mọi việc không cần quá để ý, lại càng không cần cưỡng cầu; Khiến cho hết thảy tùy duyên thôi…
Sau này, Vân San, Thiên Vỹ, Hạo Vũ vốn có đi đến đoạn nhân duyên gì với nhau hãy không, chuyện này phải chờ hồi kết mới có thể biết được!!!
***
Vài ngày sau đó, Vân San đi làm lại. Người đầu tiên cô gặp ở công ty, đó chính là Tạ Diệp Trân.
"San, cậu thế nào rồi? Khỏe hẳn rồi chứ? Mình không gọi được cho cậu, cũng không biết cậu ở đâu, lo quá mà không tìm được cách nào cả".
Vân San thấy Diệp Trân rối rít như vậy, đành miễn cưỡng xoay người một vòng, cười cười lên tiếng: "Nhìn đi, thấy chưa? Mình vẫn khỏe như voi đây này".
"Ừ, trông có vẻ ổn đấy". Diệp Trân nhìn cô một lượt xong, thấy Vân San vẫn bình an khỏe mạnh thì lại tiếp tục cằn nhằn: "Cậu thấy chưa? Tớ đã bảo con Kiều không tốt đẹp gì mà, may mà tớ gặp Tổng giám đốc nhé"
"Tổng giám đốc? Anh Vỹ á?". Vân San ngẫm nghĩ vài giây: "Là sao? Tớ chẳng hiểu gì cả".
"Không phải anh Vỹ, là tổng giám đốc ấy...anh Vũ ấy"
"Vũ???"
"Ừ, người đàn ông số 1 ấy"
"Ừ, nhưng mà anh ấy sao? Cậu nói nhanh lên đi, sốt ruột chết mất"
"Lúc cậu gọi cho mình, mình chỉ nghe thấy tiếng cậu la hét trong điện thoại, lúc đó cuống quá, không biết làm sao cả, mà hỏi thì cậu cũng không nói gì, cho nên mình ôm điện thoại chạy ra đường. Cứ thế chạy, chẳng biết chạy đi đâu, chỉ biết là phải đi cứu cậu".
Thật ra, lúc Vân San bắt đầu nhìn thấy Ngô Dư Minh, nhân lúc hắn và Vân Mộc Kiều đang cãi nhau, cô đã lén bấm điện thoại gọi cho Diệp Trân. Chỉ có điều, còn chưa kịp nói gì đã bị Ngô Dư Minh buộc cổ tay vào thành giường, sau đó hắn đè lên cô, vô tình làm ngắt luôn cuộc điện thoại.
"Rồi sao? Cậu gặp anh Vũ à?"
"Lúc đó mình cứ cầm điện thoại bấm số gọi cho cậu, vì vội quá nên va vào người tổng giám đốc. Ôi mẹ ơi, người gì mà đẹp trai thế không biết, huhu, đẹp không cưỡng lại được"
Vân San thấy bệnh hám trai đẹp của Diệp Trân lại sắp bộc phát đến nơi, cho nên đành đưa tay nhéo nhéo eo Diệp Trân: "Ngừng ngay lại, kể tiếp cho tớ nghe đi".
"À thì...cái này nói cũng phải xin lỗi cậu. Lúc đó tớ đơ người ra ngắm anh ấy, quên luôn cả điện thoại đang nằm dưới đất, vậy là anh ấy cúi xuống nhặt giúp tớ. Mẹ ơi, ga lăng chết đi được"
"..."
Vẫn biết là phụ nữ trên đất nước này say mê Trịnh Hạo Vũ như điếu đổ rồi, nhưng cuồng trai đẹp đến mức như Tạ Diệp Trân thì Vân San chỉ biết lắc đầu bó tay.
Diệp Trân không thèm để ý đến thái độ dửng dưng của bạn, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, nói tiếp: "Anh ấy thấy màn hình hiển thị tên người đang gọi là cậu, cho nên mới hỏi tớ là: Cô quen San San à?.... Tớ bảo: Vâng, bạn em đang gặp chút chuyện, gấp lắm rồi mà không thể nào liên lạc được"
"..."
"Cậu biết gì không? Nghe thấy tớ nói như vậy, sắc mặt của tổng giám đốc đột nhiên thay đổi, mẹ ơi, đẹp trai cool ngầu dễ sợ. Sau đó mới hỏi lại tớ: "Vân San gặp chuyện gì?". Tớ bảo: "Em không biết, nhưng gấp lắm rồi, bây giờ không biết tìm cô ấy ở đâu".
"Xong rồi sao? Anh ấy đi tìm tớ à?"
"Ừ, không nói không rằng một câu, lên xe đi luôn". Diệp Trân mắt sáng rực lên, quay qua nhìn Vân San cười đầy hàm ý: "Chỉ cần liếc mắt qua cũng biết anh ấy sẽ đi cứu cậu, không ngờ cứu được thật rồi kìa. Nhất định hai người có gian tình"
"Gian tình gì chứ?". Vân San lập tức phủ định.
"Nếu không có gian tình, làm sao mà ngay ngày hôm sau, tớ được thăng cấp lên làm ở bộ phận Kinh doanh hả?"
"Hả? Cậu làm làm ở bộ phận kinh doanh rồi à?"
"Ừ, còn là bộ phận kinh doanh của bên tổng công ty. Quyết định do chính tay Tổng giám đốc Trịnh Hạo Vũ ký tên đóng dấu nhé. Sang tuần sau mình nhận công tác mới"
Diệp Trân nói như vậy...có nghĩa là người cứu cô là Trịnh Hạo Vũ??? Tại sao lại là Hạo Vũ? Sao cô không nhớ gì hết, có nghĩ thế nào cũng không nhớ được? Chuyện này thật ra là thế nào?
Mãi rất lâu sau này, Vân San mới biết được, hóa ra ngày hôm ấy, Diệp Trân trên đường chạy đi tìm cách cứu cô đã vô tình va phải Trịnh Hạo Vũ, đại ma vương sau khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc đang gọi là cho Vân San, cộng thêm thái độ sốt sắng của Diệp Trân như vậy, cho nên đã ngay lập tức đoán ra được cô gặp chuyện.
Cũng may, khi mua chiếc điện thoại mới cho Vân San, Hạo Vũ đã cài sẵn chế độ định vị trong đó, bởi vậy nên chỉ chưa đầy 10s anh đã biết Vân San đang ở khách sạn Thiên Ý rồi.
Nhân viên của khách sạn Thiên Ý khi nhìn thấy Trịnh Hạo Vũ cùng đoàn vệ sĩ thanh thế ngút trời kéo đến như vậy, ai nấy cũng đều mặt mày tái mét. Sau cùng, khi lên phòng 405, Vũ còn không đủ kiên nhẫn để chờ nhân viên khách sạn quẹt thẻ vào cửa, đã dùng súng bắn 3 phát vào bảng điều khiển. Chính là ba tiếng súng nổ đúng thời khắc Ngô Dư Minh chồm lên người Vân San.
Thật tình, ngày hôm ấy anh có cuộc họp quan trọng với đối tác, vừa ra đến cổng công ty đã đụng phải Tạ Diệp Trân, rút cục Hạo Vũ vì cứu Vân San mà bỏ lỡ mất hợp đồng của mình. Cho nên, sau khi đưa cô trở về, anh đành giao cho Thiên Vỹ chăm sóc cô, rồi lên máy bay sang nước ngoài ký lại hợp đồng. Đó cũng chính là lý do vì sao khi Vân San tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Trịnh Thiên Vỹ.
Vân San đang mải mê suy nghĩ thì Diệp Trân bỗng nhiên đập vai cô: "San, nghĩ gì mà thần người ra vậy?"
"À...không có gì".
"Cậu khai mau, giữa cậu và tổng giám đốc có quan hệ gì?"
"Không có quan hệ gì...Chỉ là...tớ giúp việc cho nhà anh ấy"
Diệp Trân trợn tròn mắt: "Hả? Cái người mà cậu hay gọi là tảng băng máu lạnh á?"
"Ừ"
"Cậu đúng là có mắt mà không nhìn thấy đại soái. Cậu có biết hàng vạn thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng cũng ước mong được làm công việc như cậu không hả?"
"Ai mà biết anh ấy là đại soái chứ?"
"Thôi, bỏ qua chuyện này. Bây giờ cậu nói đi, cậu thích tổng giám đốc phải không?"
Vân San lắc đầu nguầy nguậy: "Không có"
"Không có nhưng anh ấy thì có". Diệp Trân vê cằm, khẳng định chắc nịch.
"Làm sao có chuyện như vậy chứ, cậu nói vớ vẩn gì thế"
"Người đui cũng nhìn ra Trịnh Hạo Vũ thích cậu, huống hồ cao thủ tình trường là tớ đây"
Trịnh Hạo Vũ thích cậu? Làm sao có thể chứ?
Vân San liếc nhìn qua tấm cửa kính lớn ở bên cạnh, trông thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đó. Bề ngoài của cô tuy không quá tệ nhưng nhan sắc cũng không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành, nếu nói đại ma vương có vạn người mê kia thích mình, vì có tình cảm với mình cho nên mới ra tay cứu cô hết lần này đến lần khác...chi bằng bảo cô tin ngay lúc này sang cửa hàng bên cạnh, mua một tấm vé số là có thể trúng mười tỷ.
Người đàn ông số một trong lòng phụ nữ toàn quốc kia, nhất định là không có khả năng thích cô!!!