Vân San đi xe đạp đã quen, hơn nữa cô cũng không muốn những người xung quanh hiểu nhầm mối quan hệ của mình và Trịnh Thiên Vỹ, cho nên dù anh có nói thế nào cô cũng nhất định không đồng ý.
Trịnh Thiên Vỹ khuyên bảo hồi lâu, Vân San vẫn không suy chuyển. Sau cùng hai người phải đi đến thỏa hiệp: Hằng ngày Vân San đi xe bus tới chỗ làm, Thiên Vỹ sẽ chở cô từ trạm xe bus về tiểu khu. Sau khi hết giờ làm, anh lại chở cô về trạm xe bus. Như vậy mỗi ngày anh đều được nói chuyện với San San, lại vừa không làm trái ý anh trai mình. Vẹn cả đôi đường.
Vạn Kim Phúc là khu nhà ở dành cho giới thượng lưu, cho nên gần như biệt lập với thế giới xô bồ bên ngoài. Trạm xe bus đương nhiên cũng cách xa nơi đây đến cả vài km. Đi xe ô tô thì không cảm thấy xa xôi gì lắm, nhưng đi xe đạp thì...quả thực có hơi xa.
Thế nhưng mỗi ngày, Thiên Vỹ đều lái xe với vận tốc 80km/h để đón Vân San ở trạm xe bus, sau đó lại lái với vận tốc 20km/h từ trạm xe bus về tiểu khu, tranh thủ̉́ thời gian để nói chuyện với cô lâu hơn. Và rồi ngược lại.
Ở bên San San, anh được nghe kể rất nhiều chuyện. Từ chuyện ở nhà cô nuôi bao nhiêu con gà, trồng những loại hoa quả nào, tự do tự tại ra sao...tất cả đều là những mảng màu mới mẻ và thú vị đối với Trịnh Thiên Vỹ.
Nói cũng phải, đàn ông ở thành thị, lại sinh trưởng trong một gia đình lắm tiền, thế giới của anh ta tuy hào nhoáng nhưng lại vô cùng nhạt nhẽo, làm sao có thể không muốn nghe cô kể về cuộc sống bình dị ở nông thôn chứ? Và có lẽ cũng vì thế, Trịnh Thiên Vỹ lại bắt đầu cảm thấy quý mến San San hơn một ít, mỗi ngày lại muốn nói chuyện với cô nhiều hơn một chút.
Từ bạn bè hơi thân thân đã trở thành bạn bè thân lúc nào không hay.
***
Cho đến một hôm, Vân San thấy hình của Trịnh Thiên Vỹ trên tờ báo mà bạn cùng lớp Tạ Diệp Trân đang cầm. Dưới tấm hình ấy còn ghi rõ ràng mấy chữ "Đại gia Trịnh Thiên Vỹ lại bị bắt gặp qua lại với minh tinh Hà Hàm Uyên".
Vân San ra sức lắc đầu mấy lần, dường như vẫn không dám tin Trịnh Thiên Vỹ bình thường hàng ngày đưa đón mình lại nổi tiếng đến như vậy. Cái cổ của Vân San bị lắc đến mức sắp rụng luôn xuống đất mà hình của Thiên Vỹ vẫn nổi bần bật trên mặt báo, không hề suy chuyển. Cuối cùng cô nhịn không được, đành quay sang hỏi Diệp Trân:
"Trân, đây là ai vậy?"
"Sao thế San San, đẹp trai không?". Diệp Trân chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn Vân San, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào tờ báo trên tay. Điệu bộ nhu tình muốn chết.
"Đẹp, nhưng là ai vậy?"
"San San yêu dấu của tôi ơi, cậu học nhiều quá nên quên mất thế giới bên ngoài ra làm sao rồi. Đây là Trịnh Thiên Vỹ, Trịnh Thiên Vỹ đấy. Anh ấy là giám đốc công ty thời trang cao cấp AON, đại gia lắm tiền xếp thứ hai trong danh sách những người đàn ông mà phụ nữ cả thành phố A này muốn theo đuổi đấy".
Vân San toát mồ hôi hột, sắc mặt trở nên tái mét. Diệp Trân đang nói đến Trịnh Thiên Vỹ không ngại bẩn áo mà sửa xe cho cô à? Là cái người tự tay bôi thuốc cho cô khi cô bị ngã xe á? Có nằm mơ cô cũng không nghĩ được, Thiên Vỹ bình thường ngày nào cũng bắt cô kể chuyện ở quê mình, lại là một nhân vật nổi tiếng đến như vậy. Nghĩ đến đó, bất giác trong đầu Vân San lại xuất hiện hình ảnh của Hạo Vũ.
Em trai đã như vậy, anh trai chắc còn kinh khủng hơn nhỉ?
"Vậy người đứng đầu danh sách là ai vậy?"
Diệp Trân đang mơ mơ màng màng ngắm hình Thiên Vỹ trên mặt báo, đột nhiên bị Vân San kéo áo hỏi như vậy, liền lắc đầu ngao ngán
"Tớ khuyên cậu nên thử bỏ học một hôm để ra quán internet cập nhật tin tức thời thế một lần xem sao. Người đàn ông nổi tiếng nhất cả nước mà cậu cũng không biết nữa hả? Cậu có biết là cứ nửa phút lại có một phụ nữ thề sống thề chết là phải lấy được anh ta hay không?"
"Tớ không biết thật mà". Vân San thật thà trả lời, ánh mắt cực kỳ chân thành.
Diệp Trân thở dài thườn thượt, lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại cảm ứng đặt lên bàn: "Đây, cậu vào google tìm: anh trai của Trịnh Thiên Vỹ, hoặc là gõ trực tiếp tên Trịnh Hạo Vũ cũng được".
Nghe đến đó, đầu Vân San bỗng nổ ầm một tiếng. Tảng băng nghìn năm đứng thứ nhất trong danh sách á? Thẩm mỹ của con người ngày càng lệch lạc thì phải, làm sao có thể hâm mộ một người máu lạnh như vậy được chứ?
Cho dù là nghĩ vậy, bàn tay cô vẫn vô thức tìm tên của Trịnh Hạo Vũ trên mạng. Chỉ 0,2 giây sau, google đã cho cả nghìn kết quả tìm kiếm. Thì ra Trịnh Hạo Vũ chính là Tổng giám đốc của tập đoàn AON, tập đoàn lớn nhất cả nước về kinh doanh đa lĩnh vực, chủ yếu khai thác về dầu mỏ và khoáng sản. Tầm vóc không chỉ riêng ở trong nước mà còn vươn xa ra ngoài quốc tế, hầu như trên khắp các Châu Lục đều có chi nhánh của AON.
Nói như vậy thì Trịnh Hạo Vũ mới là đại gia của đại gia, còn Trịnh Thiên Vỹ chỉ là giám đốc một công ty nhỏ trong chuỗi công ty của tập đoàn AON mà thôi. Chẳng trách vị trí số 1 trong lòng chị em phụ nữ toàn quốc lại thuộc về Trịnh Hạo Vũ.
Ngoài ra, trên mạng còn có một vài thông tin khác về Hạo Vũ, ví dụ như anh năm nay ba mươi mốt tuổi, từng tham gia quân ngũ 2 năm. Ví dụ như đời tư của anh cực kỳ trong sạch, không có bất cứ scandal nào như Trịnh Thiên Vỹ. Còn có một điều rất kỳ lạ rằng: ảnh của Hạo Vũ ở trên mạng rất ít, chỉ có một số ảnh chụp anh ở góc nghiêng hoặc sau lưng, chỉ có duy nhất một tấm là chụp chính diện, nhưng thời gian chụp cũng đã lâu lắm rồi.
Dù chỉ là một tấm thôi cũng đã khiến vô số phụ nữ chết mê chết mệt mình rồi.
Haizzz!!!!
Vân San thở dài một tiếng. Vốn biết là họ giàu rồi, nhưng không ngờ lại giàu đến mức độ này, sau này có lẽ phải giữ khoảng cách với Thiên Vỹ hơn mới được. Còn Hạo Vũ thì thôi...Hơn một tháng nấu cơm cho anh ta ăn, số chữ anh ta mở miệng nói chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, có giữ khoảng cách hay không thì cũng không có khác biệt gì lắm!!!