Cho rằng Đông Tuyết ra ngoài làm việc gì đó, hắn sốt ruột và bất an đợi đến trưa vẫn không thấy tin tức của Đông Tuyết.
Cố Minh nhớ khi Đông Tuyết luyện kiếm do thường quá nhập tâm mà quên mất thời gian, hắn vội vã đến nơi Đông Tuyết hay luyện kiếm.
Ở đây cũng không có bóng dáng của ai cả!
Cố Minh thất vọng định xoay người rời đi thì đột nhiên thấy ánh sáng của một vật gì đó phản chiếu.
Đó là kiếm tuệ* mà hắn tặng cho Đông Tuyết, trước giờ y luôn treo nó trên kiếm ở bên người, không thể để nó đây được.
*kiếm tuệ: đồ trang trí, được treo ở chuôi kiếm
Đã như vậy… Cố Minh nắm chặt tay thành quyền, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, móng tay như muốn khảm sâu vào da thịt.
Thế này thì chỉ có một khả năng, Đông Tuyết đã xảy ra chuyện rồi!
Chỉ có một người có khả năng lớn nhất.
Cố Minh siết chặt nắm đấm tạo thành tiếng rắc rắc, trong đôi mắt đang rũ xuống kia dường như nổi lên một cơn sóng cuồn cuộn.
Đông Tuyết mờ mịt tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ choáng váng, y mê man ngước mắt lên nhìn thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cả người y vô lực, cũng không biết Tề Tu làm cách nào mà phong bế được toàn bộ nội lực của y.
Đông Tuyết ôm cái trán ngồi dậy, y hoảng hốt định nhấc chân xuống giường thì bị một lực nào đó đột nhiên kéo lại, kinh ngạc nhìn tay mình, trên cổ tay trắng nõn bị trói lại bởi hai sợi xích sắt.
Y đây là… bị Tề Tu giam cầm sao?
Vùng vẫy một hồi lâu vẫn không có kết quả, không biết Tề Tu dự định giam giữ mình bao lâu, Đông Tuyết nghĩ đến đây thì cười châm biếm.
Y đã quá coi thường gã.
Hiện tại y như cá nằm trên thớt, chỉ có thể đợi người khác tới cứu.
Đông Tuyết bất lực cúi đầu, cuộn hai chân mình lại, Cố Minh, đừng bắt ta đợi quá lâu…
Cánh cửa bị đẩy vào “cạch” một tiếng, Đông Tuyết nghe thấy âm thanh thì vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ chưa tỉnh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên giường.
Sau vài giây trầm mặc, một bàn tay chai sạn bắt đầu chạm lên chóp mũi rồi chậm rãi vẽ lại khuôn mặt của Đông Tuyết.
Một cơn ngứa nhẹ ập đến, Đông Tuyết cố nhịn cảm giác kích thích này.
Không biết Tề Tu đang đứng nhìn y, Đông Tuyết yên tĩnh nhắm mắt lại, dưới từng cái đụng chạm của gã, hàng mi mảnh dài của y run rẩy tựa như cánh bướm sắp sải cánh.
Tề Tu cảm thấy buồn cười, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của ca ca, gã cảm thấy nơi đầu tim mềm đến lợi hại.
Một luồng hơi nóng phả lên mặt Đông Tuyết, một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai y: “Ca ca như vậy là muốn ta hôn gọi huynh dậy sao?”
Đông Tuyết lập tức mở mắt ra, đập vào mắt y chính là gương mặt mang theo ý cười của Tề Tu.
Đông Tuyết chậm rãi thở ra một hơi rồi ngồi dậy, từ từ lùi sâu vào trong giường nhằm tạo khoảng cách với Tề Tu.
“Ngươi tính giam cầm ta bao lâu?”
Tề Tu cau mày kéo mạnh người kia lại, gã không để ý đến sự vùng vẫy của Đông Tuyết mà ôm chặt đối phương vào lòng.
“Chỉ cần ca ca ngoan ngoãn, ta làm sao cam lòng làm tổn thương huynh được?”
“Đợi đến khi ta xử lý ổn thỏa mọi chuyện, ta sẽ đưa huynh đi, sau đó chúng ta sẽ thành hôn.”
“Tề Tu, ta đã nói với ngươi rất rõ ràng rồi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa!” Đông Tuyết nghe Tề Tu nói vậy thì cảm thấy thật nực cười, y vừa cười trào phúng vừa lắc đầu.
*si tâm vọng tưởng: ảo tưởng, hoang tưởng, mơ mộng hão huyền
“Si tâm vọng tưởng?” Tề Tu dường như bị chọc cười, gã bình tĩnh lặp đi lặp lại như muốn ghi nhớ từ này.
Nhìn ánh mắt quật cường của người trong ngực.
Trong lòng bùng lên lửa giận, Tề Tu thở gấp, sắc mặt lạnh lùng rồi bỗng nhiên đẩy ngã người kia lên giường, hung hăng đặt đối phương dưới thân.
Đông Tuyết cảm thấy mọi thứ trước mặt như đang quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng thì một hơi thở nóng rực đã phả lên mặt y.
“Ngươi thả ta ra!” Cảm giác khó chịu và ngột ngạt khi bị người khác đến gần khiến khuôn mặt Đông Tuyết đỏ bừng, ánh mắt giãy dụa tựa như được ngâm trong xuân thủy.
“Ca ca, huynh không biết tình cảnh của bản thân đang như thế nào sao?”
Con ngươi sẫm màu của Tề Tu nhìn đôi môi đỏ đang khép mở của người dưới thân, làn da trắng như tuyết và xương quai xanh tinh xảo dưới cổ áo do động tác của y mà vô tình lộ ra, ánh mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống Đông Tuyết vào bụng.
Tựa như nhớ ra điều gì đó, Tề Tu đưa ngón tay bắt đầu từ cằm rồi chậm rãi di chuyển dọc theo hầu kết của Đông Tuyết, đôi mắt tựa như khiến người khác không thể nhìn thấu.
“Cố Minh đã chạm vào huynh?”
“…” Đông Tuyết khuất nhục nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt đều là vẻ chán ghét, nhưng y không biết rằng động tác của mình càng khiến da thịt lộ ra nhiều hơn trước mặt Tề Tu, cái cổ trắng như tuyết cùng với mạch máu màu xanh lộ ra làm toát lên vẻ đẹp khiến người khác vừa nhìn liền muốn chà đạp.
Quả nhiên, hô hấp của người bên trên càng lúc càng nặng nề.
“Huynh không trả lời, vậy nhất định là đã chạm qua rồi đúng không?”
“Ca ca là một tên lừa đảo, huynh từng nói muốn trao cho ta.” Tề Tu lúc này giống như một đứa trẻ làm mất món đồ yêu thích, trong mắt chất chứa thống khổ và đố kị.
Thấy Đông Tuyết quay đầu lại không nói lời nào, Tề Tu cúi đầu rồi đột nhiên cắn vào cổ Đông Tuyết.
Âm thanh không rõ mở miệng nói, “Ta muốn trên người huynh để lại ấn ký thuộc về ta.”
Những chiếc răng sắc nhọn đâm vào da thịt khiến Đông Tuyết đau đớn rên lên thành tiếng.
Người phía trên tựa như bị thanh âm kia của y lấy lòng, gã giữ chặt đầu y rồi lấp kín đôi môi của y.
Lưỡi của Tề Tu tiến công mãnh liệt, Đông Tuyết cắn chặt răng chống cự lại sự xâm nhập của môi lưỡi gã.
Một bàn tay to lớn thô bạo giữ chặt cằm y, buộc y phải mở miệng.
Một chiếc lưỡi đỏ tươi không hề kiêng dè, trắng trợn tàn phá khoang miệng của Đông Tuyết, một tia nước giữa khóe môi bởi không kịp nuốt mà theo cằm chảy xuống. Đông Tuyết hô hấp không thông nên chỉ có thể phát ra tiếng “Ô ô”, đôi mắt chất chứa nước mắt sinh lý vì bị kích thích.
Y cắn mạnh đầu lưỡi Tề Tu để phản kháng nhưng không có tác dụng, ngược lại càng làm Tề Tu hung hăng hơn, mùi máu tanh nồng lan ra từ giữa môi răng,
Đông Tuyết liều mạng chống lại Tề Tu, giãy dụa kịch liệt, Đông Tuyết rút tay ra và dùng hết toàn lực tát Tề Tu một cái.
Tiếng tát chói tai khiến Tề Tu đơ ra tại chỗ, dấu bàn tay từ từ hiện lên trên gò má thanh tú của gã.
Đông Tuyết thu tay rồi kinh hãi lùi về phía sau, cổ áo mở toang, đôi môi sưng đỏ óng ánh, tóc đen rối loạn, trên gáy hiện lên một dấu răng nổi bật.
Sợi xích sắt phát ra âm thanh kim loại va chạm theo chuyển động của Đông Tuyết, y nhìn Tề Tu với sắc mặt u ám, khàn giọng khống chế giọng nói run rẩy.
“Ta nói rồi, đừng, đừng có đụng vào ta.”