• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi từ biệt Mạc Ly, Cố Minh ôm ngang Đông Tuyết chạy vụt về nhà.

Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện, Cố Minh vừa tự trách chính mình vừa nghĩ lại những chuyện phát sinh trong hôm nay mà sợ hãi, trong khi đó Đông Tuyết đã bị một chuỗi sự việc dày vò nên có chút kiệt sức.

Đông Tuyết an tĩnh dựa vào ngực Cố Minh, cảm thụ từng rung động trong lồng ngực đối phương.

Vừa bước vào phòng, môi lưỡi của Cố Minh đã cuốn cả lên.

Hắn thả chậm hô hấp rồi lại ôm chặt lấy Đông Tuyết.

Hắn liền ném cả người lẫn y phục của Đông Tuyết vào thùng nước trong tiếng kinh hô của y.

“Cố Minh! Ngươi làm cái gì vậy!” Đông Tuyết vừa vuốt mái tóc đen ướt nhẹp của mình vừa hơi tức giận nhìn Cố Minh.

Vết răng khắc sâu trên cổ Đông Tuyết làm hai mắt Cố Minh nhói lên như bị kim châm, hắn hít sâu một hơi để đè nén cảm xúc đau đớn trong lòng.

Cố Minh cảm thấy mũi chua xót, khóe môi mím chặt, dưới tầm mắt của Đông Tuyết, hắn cởi từng lớp xiêm y làm lộ ra thân hình tráng kiện rồi nhấc chân bước vào thùng.

Thùng gỗ bởi vì chứa cả hai người mà tràn nước ào ào ra bên ngoài.

Thùng gỗ vốn không quá lớn, Cố Minh suy nghĩ một chút, sau đó giơ đôi chân thon dài của mình lên rồi ngồi trên người Đông Tuyết.

“Cố Minh…” Vành tai Đông Tuyết bỗng dưng đỏ lên, y né tránh không dám nhìn Cố Minh.

Ai dè Cố Minh lúc này cũng không có hành động nào khác mà chỉ quy củ lau người cho Đông Tuyết.

Nhưng điều đầu tiên là phải bỏ qua da thịt trắng nõn của Đông Tuyết bị Cố Minh lau đến đỏ bừng.

“Cố Minh…” Đông Tuyết khó chịu kêu lên, đồng thời cũng dung túng, không ngăn cản động tác của Cố Minh.

Y hiểu rằng chuyện lần này đã làm Cố Minh rất sợ hãi.

Mắt của Cố Minh đã đỏ lên, thấy làn da ửng hồng nóng bừng của Đông Tuyết thì mới thở hổn hển rồi dừng tay lại.

Nhìn đôi môi mềm mại của Đông Tuyết, Cố Minh mạnh mẽ giữ gáy của Đông Tuyết rồi hôn thật sâu, rút hết hơi thở của người kia, hận không thể cùng người trong lòng hòa lẫn máu thịt vào nhau.

Hai tay đặt trên khuôn ngực rắn chắc của Cố Minh, Đông Tuyết vừa đỏ mặt vừa rên rỉ tiếp nhận lấy nụ hôn có chút lỗ mãng của hắn.

Cố Minh hôn dọc sống mũi rồi hôn hàm dưới một chút, cuối cùng vùi vào hốc cổ Đông Tuyết, đầu ngón tay vô thức cọ lên vết cắn kia.

Một cơn ghen tuông ngập trời bốc lên, xem ra hắn vẫn còn quá nhẹ tay với Tề Tu.

Đông Tuyết thở dài, y nhếch môi rồi giơ tay sờ đầu cún con này, tựa hồ biết hắn trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì nên mở miệng nói: “Hai ngày nữa là hết rồi.”

Giọng nói của Cố Minh như bị bóp nghẹn, “Suýt chút nữa ta đã mất đi huynh rồi.”

“Cố Minh, ta ở đây,”

“Nhưng… lần nào ta cũng không bảo vệ tốt huynh.”

“Không đâu, ngươi đã làm rất tốt rồi.” Đông Tuyết hôn lên đôi mắt đỏ hoe của Cố Minh, chậm rãi ôm lấy hắn.

Ngọn nến dần dần cháy, Đông Tuyết bỗng cảm giác được đầu của người trong lòng  mình chậm rãi di chuyển xuống dưới.

“Hắn đã hôn những nơi nào?”

Không đợi y trả lời, Cố Minh đã mở miệng cắn vào ngực của y.

“Đã hôn nơi này chưa?”

“A!” Thân thể mẫn cảm của Đông Tuyết đều đã tê dại, y ngẩng đầu lên như thiên nga sắp chết, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ.

“Cố, Cố Minh, ngứa quá.”

Lần này, cả người Đông Tuyết đỏ như tôm luộc, y xấu hổ cắn chặt răng, không muốn phát ra thanh âm ngượng ngùng kia nữa.

“Tâm can nhi, ta muốn nghe.” Cố Minh một bên vùi đầu trước ngực Đông Tuyết, một bên khác chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay dọc theo đôi môi đỏ mọng đang hé mở của Đông Tuyết mà mò mẫm đi vào rồi chơi đùa với chiếc lưỡi đỏ thắm của Đông Tuyết.

Nước miếng không kịp nuốt xuống chậm rãi chảy dọc theo chiếc cằm xinh đẹp kia, Cố Minh ngước mắt liếc nhìn thì chỉ mái tóc đen Đông Tuyết tựa như thác nước, vài sợi tóc ướt nhẹp rơi vào giữa hai lông mày, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ phủ một mảng đỏ nhạt, hai mắt phiếm hồng mê ly, đôi môi đỏ mềm mại trên đầu ngón tay hắn càng ngày càng lấp lánh.

Bụng dưới của Cố Minh căng thẳng, hắn đột nhiên tiến đến chặn lấy miệng Đông Tuyết.

Dưới sự dẫn dắt của Cố Minh, tâm trí của Đông Tuyết trở thành một mảnh hỗn độn, chỉ có thể từng bước từng bước theo Cố Minh rơi vào vực sâu của dục vọng.

Trong lúc hoảng hốt, Đông Tuyết cảm giác được một thứ gì đó nóng hừng hực sít sao ở trên người mình.

Cố Minh dường như cảm nhận được sự lúng túng của y, hắn không nói gì, chỉ tiến lên ôm chặt lấy cổ y.

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai: “Khi chúng ta thành thân, ca ca chính là của ta, đến lúc đó chúng ta lại tiếp tục.”

Ở trong lòng hắn, nguyện vọng của Đông Tuyết luôn luôn là trên hết.

Trái tim Đông Tuyết như mềm nhũn ra, y trong lồng ngực đối phương khẽ gật đầu.



Đêm đã khuya, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Đông Tuyết mệt mỏi nên sớm chìm vào mộng đẹp.

Tuy nhiên, Cố Minh lại không hề buồn ngủ, hắn ôm y vào trong ngực như thể ôm bao nhiêu cũng không đủ, hắn dùng ánh mắt miêu tả lại khuôn mặt của Đông Tuyết hết lần này đến lần khác.

Đông Tuyết khẽ lẩm bẩm một tiếng, từ trong mộng thoáng tỉnh dậy, phát hiện Cố Minh vẫn chưa ngủ, y nhắm mắt rồi quay người giơ tay ôm lấy cổ Cố Minh.

Y thì thầm: “Mau ngủ đi, ta ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK