Đối mặt với khí thế bức người của Cố Minh, Tề Tu nhìn đối phương chăm chú, phút chốc không dám coi thường.
Gã từ nhỏ đã được chúng tinh phủng nguyệt*, người người đều nói hắn là kỳ tài luyện võ hiếm có trên thế gian.
*Chúng tinh phủng nguyệt: nghĩa là nhiều ngôi sao phụ trợ ánh trăng sáng, dùng để chỉ một người được mọi người vây quanh ủng hộ, tôn kính quý trọng.
Hơn nữa, mấy năm qua võ công của gã ngày càng tiến bộ, hiện tại trên giang hồ, người có thể cùng gã giao thủ mấy hiệp quả thật vô cùng ít ỏi.
Bây giờ xem ra, Cố Minh e rằng đã vượt xa hơn gã nhiều.
Trong mắt Cố Minh nổi lên mây đen cuồn cuộn, hắn nghĩ đến những chuyện Tề Tu có thể đã làm với Đông Tuyết.
Trong lòng tràn đầy mù mịt, kiếm trong tay mỗi lúc một nhanh hơn, xuất chiêu càng lúc càng mạnh mẽ.
Kiếm ảnh bay tới, từng đạo từng đạo kiếm khí màu trắng tản ra, hàn khí dày đặc bao phủ lên hai người.
Tề Tu cắn răng bay lên không trung, vội vàng dùng nội lực hóa giải chiêu thức của Cố Minh.
Tuy nói hai người miễn cưỡng bất phân thắng bại, nhưng theo thời gian, Tề Tu đã có chút không chịu đựng được nữa, tay chân cũng bắt đầu luống cuống.
Vừa tiến vừa lùi, Cố Minh bỗng nhiên cảm nhận được có hơn mười đạo nội lực chấn động đang đánh thẳng về phía hắn.
Vẻ mặt hắn cứng lại, Cố Minh biết hắn không thể buông lỏng được.
Chỉ một chút sơ suất đã khiến Tề Tu bắt được thời cơ đảo ngược tình thế, tình hình bất ngờ chuyển biến xấu, Cố Minh dần dần rơi vào thế yếu.
Cố Minh bất ngờ đỡ lấy một chưởng của Tề Tu, hai cỗ nội lực mạnh mẽ va chạm nhau, chấn động làm cả hai người bị nôn máu.
“Cố Minh!” Đông Tuyết vừa tới thì đã thấy cảnh tượng như vậy, tim như hẫng đi một nhịp, nhưng bị Mạc Ly ở phía sau giữ chặt tay y lại.
Tề Tu nghe thấy giọng nói kia thì lập tức nhìn về phía Đông Tuyết, Cố Minh lợi dụng thời khắc mấu chốt này đánh bay kiếm trong tay Tề Tu.
Một chưởng trước đánh văng Tề Tu hơn mười mét, gã vừa nâng mắt lên thì đã bị một đạo kiếm chĩa thẳng vào người.
Nghe thấy âm thanh đang chạy tới của Đông Tuyết ở phía sau, Cố Minh khẽ nói với giọng mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy: “Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, bởi vì người chết rồi thì mọi thứ đều sẽ trở nên vô nghĩa, huống hồ nếu ngươi chết trong tay ta thì nó sẽ thành vết nhơ của ta và Đông Tuyết, còn nếu như sống, Đông Tuyết sẽ vì chuyện hôm nay mà hận ngươi cả đời, y vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi…”
“Nhưng ta sẽ không bỏ qua những chuyện ngươi đã làm với Đông Tuyết.”
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa…”
Thanh kiếm đâm thẳng vào thân thể gã, máu theo vai Tề Tu chậm rãi chảy xuống.
Gã sững sờ quỳ trên mặt đất, dường như không còn cảm giác được đau đớn, Tề Tu si ngốc nhìn về phía Cố Minh ôm Đông Tuyết ở đằng trước, hai người cứ như vậy mà ôm nhau.
Nhìn bóng lưng hai người tay trong tay rời đi, Đông Tuyết từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn gã dù một lần.
Trên mu bàn tay đột nhiên có một cỗ ấm áp, Tề Tu lúc này phát hiện nước mắt đã rơi đầy mặt, đôi tay run rẩy chạm vào trái tim mình, nơi đó trống trải giống như không còn gì cả.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tề Tu tựa như nghe được giọng nói của Đông Tuyết vang lên bên tai.
“Tu nhi, sao ngươi lại bất cẩn như vậy?” Đông Tuyết đau lòng nhìn vết thương trên tay của thiếu niên trước mặt, y muốn trách móc gã nhưng không nỡ mở miệng.
“Ca ca, có huynh ở đây, ta càng không sợ bị thương…”
…
Nỗi thống khổ và sự hối hận vô cùng lớn ập đến, Tề Tu đau đến muốn ngất đi.
Nếu như lúc đó gã không bị cơn phẫn nộ và lừa dối che mờ mắt, nếu như gã có thể lựa chọn tin tưởng Đông Tuyết, nếu như sau đó gã không vì cô độc mà lựa chọn Mạc Bạch…
Thì bây giờ mọi thứ có thể khác đi hay không?
Tiếng sấm vang lên, từng giọt lại từng giọt mưa rơi xuống tựa như muốn rửa sạch hết thảy mọi dấu vết của những chuyện vừa phát sinh.
Tề Tu đã không còn khao khát đứng dậy, để mặc cho nước mưa rơi vào người.
“Minh Chủ?”
“Chúng ta đi thôi…”
Không biết qua bao lâu, Tề Tu rũ mắt xuống, một chiếc ô chậm rãi xuất hiện trên đầu gã.
Mạc Bạch sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ.
“Tu ca…”
Người kia lập tức bước đến ôm chặt gã….
——————–