Lê Vị quay người hướng về phía thang máy, giọng nói không to không nhỏ, vừa để cho ai đó nghe: "Không muốn thì thôi."
Liêu Đình Ngạn chạy nhanh đến trước mặt cô, đưa tay giữa chặt cánh tay của cô.
Lê Vị liếc mắt, biết rồi mà còn hỏi: "Anh như vậy là định làm gì."
Lúc này vang lên một tiếng "ting" cửa thang máy mở ra, Liêu Đình Ngạn cầm tay của cô không buông ra. Đến lúc của thang máy đóng lại, quay lưng lại anh nói: "Lên đi."
Dùng tay chọt chọt lưng của anh, Lê Vị hỏi: "Lên đâu, để làm gì?"
Liêu Đình Ngạn tức giận quay đầu, liếc nàng một cái.
Nhìn thấy mặt mũi nàng buồn buồn, tức giận của anh cũng không thể nào nổi giận được.
"Anh cõng em." anh buồn buồn nói.
Cuối cùng Lê Vị cũng hài lòng, lúc này mới kéo dây áo khoác ra ngoài, nhẹ nhàng ôm vai anh.
Nhẹ đến nỗi anh nghi ngờ rằng ba năm nay cô không hề lớn lên tí nào, mà còn ốm bớt đi.
"Sao lại ốm như vậy." Liêu Đình Ngạn nhíu mày, "Sau này em nhớ ăn nhiều một chút."
"Vấn đề không phải là ăn ít hay nhiều." Lê Vị ôm cổ của anh, sát vào lưng anh, rất vui, giọng nói lại rất nặng nề, "Những năm này ăn không ngon ngủ không yên, lại có tâm bệnh, dĩ nhiên là mập không nổi rồi."
Những năm này cô có thể mắc tâm bệnh gì chứ?
Còn không phải nóng ruột nóng gan nghĩ đến ai đó sao.
Liêu Đình Ngạn: "..........."
Được rồi, anh dặn lòng không nhắc đến chuyện đó nữa.
Cõng nàng, Liêu Đình Ngạn đi rất cẩn thận.
Từng bước từng bước, bước rất chầm chầm.
Nhưng, đã cũng đã đến tầng 5 rồi.
Sau khi đặt Lê Vị xuống, cõng được một lúc, thật sự lúc này cũng muộn lắm rồi, anh chỉ có thể rời đi.
Sau khi về phòng, Lê Vị tắm rửa, sau khi tắm xong đang đi ra liếc mắt nhìn điện thoại, có bảy tám cuộc điện thoại nhở, mở xem lịch sử cuộc gọi, có ba cuộc gọi của Thái Naa, một cuộc của Tưởng Tử Minh, một cuộc của Cố Trạch, còn có hai cuộc gọi của Lâm Tại Khê.
Lê Vị gọi điện thoại lại cho từng người.
Ba người trước là nghe bạn nói đến chuyện của cô, lo lắng cho cô, nên gọi điện thoại hỏi thăm.
Lê Vị cảm ơn họ trước, rồi nói với bọn họ, sự việc đã được giải quyết rồi, không có chuyện gì lớn, cũng không cần lo lắng.
Còn về Lâm Tại Khê-----
Vốn dĩ Lê Vị nghỉTưởng Tử Minh đem chuyện của cô kể cho Lâm Tại Khê, vì vậy Lâm Tại Khê cũng giống như ba người trước đó gọi điện thoại đến để hỏi tình hình.
Ai ngờ được, sự việc không phải như vậy.
Mục đích của Lâm Tại Khê lại à mời cô ngày mai đi Hồng Kông cùng với anh.
"Đúng lúc anh có chuyện phải đi qua bên đó giải quyết. Không phải lúc trước em nói phải đi qua đó mua một loại son môi ở đó sao, hay là cùng nhau đi đi." Lâm Tại Khê nhẹ nhàng nói với cô.
Hai ngày cuối năm này vừa hay là hai ngày cuối tuần, công mới ngày đầu tiên của năm mới cộng gộp lại là được ba ngày nghỉ phép.
Ở trước kỳ nghĩ, có rất nhiều người đã sắp đặt kế hoạch cho kỳ nghỉ rồi.
Lê Vị cũng không ngoại lệ.
Từ chối lòng tốt của sư huynh, Lê Vị ái ngại nói: "Xin lỗi sư huynh. Em đã có dự định khác rồi."
"Vậy sao." trong điện thoại, giọng nói của Lâm Tại Khê dừng lại một chút, sau đó nhỏ tiếng hỏi, "Cùng bạn đi chơi ở nơi khác sao?"
Lê Vị cười nói: "Đi chơi ở ngoài là đúng. Nhưng, không phải đi cùng bạn. Là em đi một mình."
"Là vậy sao." Lâm Tại Khê thờ phào nhẹ nhõm, "Chúc em đi chơi vui vẻ nhé."
"Cảm ơn sư huynh. Cũng chúc anh đi chơi vui vẻ."
Sau khi điện thoại trở về chế độ bình thường, Lê Vị cầm điện thoại ngẩn ngơ.
Chuyện gần xảy ra, nhưng cô vẫn chưa nhắc đến việc ngày với ai đó.
Vậy, có cần nói một tiếng với anh không, cưỡng bước dụ dỗ anh đi cùng mình hay không?!
Mặc dù là ngày 30 trên cơ bản tất cả mọi người điều được nghỉ ngơi, nhưng đài truyền hình thì không. Là ngày nghỉ của mọi người thì ở đài truyền hình càng bận rộn. Có rất nhiều nhân công chính thức, một năm cũng không thể nào hưởng thụ một kỳ nghỉ đúng nghĩa.
Ngày hôm đó, Lê Vị đến đài một chuyến.
Bởi vì sáng nay còn có một tập chương trình phải thu.
Đây là việc đã được quyết định từ trước. Vì vậy chuyến bay mà cô xuất phát cũng đặt vào lúc 6h00 hơn. Một khi công việc buổi tốt làm chưa xong thì sẽ được chuyển đến buổi chiều.
Không biết nên nói trùng hợp hay là oan gia ngõ hẹp.
Lê Vị vẫn chưa đến phòng ghi hình, thì gặp phải người quen.
"Hôm qua là tôi không đúng." Chu Ảnh ngăn Lê Vị lại, trên mặt hiện ra sự áy náy, "Tôi không nên nghe lời của người khác mà hiểu lầm cô. Điều đó là do tôi không đúng. Lần sau tôi nhất định sẽ tìm hiểu kỹ rồi mới nói."
Lê Vị một chữ cũng không tin, trên mặt lại hiện nụ cười ngọt ngào.
Người này đúng thật là rất thông minh.
Ngắn ngủn hai ba câu, liền đẩy sai lầm cho "Người khác", còn mình thì sạch sẽ không liên quan gì.
Nếu Lạc Thanh Ninh biết bạn gái của mình là người lắc léo như vậy, không biết anh ta có còn giúp cô ta bán sức như vậy hay không?
Lê Vị cười nhạt không nói thêm gì.
Ánh mắt của Chu Ảnh có chút do dự.
Mặc dù mặt cô ta đánh phấn mặt rất dày, nhưng trên mặt cô ta vẫn hiện lên năm dấu ấn của bàn tay.
Là do tối hôm qua Lạc Thanh Ninh đánh.
Tối hôm qua sau khi Lê Vị về,Lạc Thanh Ninh tìm mọi cách để tìm người đầu tư đó, muốn tiếp tục hợp tác.
Nhưng đối phương không để ý đến anh, mắt nhìn không thấy Lê Vị, cũng bước chân ra về.
Trong lòng Lạc Thanh Ninh không được thỏa mái, lúc chỉ có hai người, chỉ trích Chu Ảnh rất lâu. Suýt chút nữa là đánh cô ta lần nữa.
Chu Ảnh muốn giữ đoạn tình cảm này, có tức đến thế nào cũng phải nén xuống để nói chuyện cùng Lê Vị.
Bởi vì chỉ có Lê Vị mới có thể khuyên được vị Lý tổng đó.
Nhưng cơ bản Lê Vị không muốn làm.
"Xin lỗi." mắt nhìn Chu Ảnh có xu thế tiếp tục khuyên giải, giải thích, Lê Vị trực tiếp ngăn cản cô ta, "Bây giờ tôi phải đi ghi hình chương trình cùng đầu bếp Trịnh rồi. Có chuyện gì sau này rồi nói nhé."
Như vậy. Lê Vị chuyển hướng về phòng ghi hình, cũng không thèm dừng lại một chút.
Chu Ảnh nhìn thấy bóng lưng của cô bước đi xa, hận đến nổi nghiến nghiến răng, trong lúc không cẩn thận đã xé một góc nhỏ của văn kiện đã in sẵn.
Có một đồng nghiệp từ bên cạnh bước đến, đúng lúc nhìn thấy Chu Ảnh và Lê Vị đang nói chuyện.
Nhìn sắc mặt đang hoang mang của Chu Ảnh đang nhìn văn kiện, cô quan tâm hỏi: "Cô có cần bây giờ không? không sao chứ?" mặt kinh ngạc nhìn dấu tay trên mặt của Chu Ảnh, nhanh chóng hỏi Chu Ảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Dấu tay này......" Chu Ảnh muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng của Lê Vị một lúc, mí mắt trùng xuống, "Hôm qua tôi tham gia một buổi tiệc cùng MC Lê Vị. Thật ra, cũng không có gì."
giọng nói ấp úng mập mờ này, khiến đồng nghiệp trong chốc lát tưởng rằng dấu tay đó là do Lê Vị gây ra. Nhất thời lòng đầy căm phẫn buộc miệng nói ra: "Nhìn thấy một cô gái trẻ rất hiểu chuyện như vậy sao có thể làm ra chuyện này được!"
Chu Ảnh là người làm việc văn phòng, rất rõ gia cảnh của vị đồng nghiệp này.
Làm biên kịch trong đài truyền, bình thường không tiếp xúc nhiều với khách mời. Trong nhà cũng chỉ làm nhân viên bình, không có quan hệ gì với giới giải trí.
Những khách tham gia buổi sinh nhật hôm qua vốn không đông, người này không có khả năng quen biết với những vị khách hôm qua. Thật ra, sự thật như thế nào, e rằng cô ta không thể nào biết được.
Chỉ có điều, người nhà của vị đồng nghiệp này có người làm việc trong tổ chức chính phủ ở Hoằng Thành, hơn nữa chức vụ cũng không thấp. Có cô ta đánh giá không tốt về Lê Vị trước mặt người nhà, đối với danh tiếng của Lê Vị sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Chu Ảnh rất tức, vốn dĩ không nghĩ đến cảnh cáo của Lạc Thanh Ninh. Mặc dù Lạc Thanh Ninh đã nói những câu đụng chạm đến Lê Vị, cô vẫn cảm thấy mình nên làm điều gì đó.
Chỉ có điều bây giờ vẫn chưa nghĩ đến những ngụ ý đó.
Đợi đến lúc sau khi về đài truyền hình rồi nói.
Buổi ghi hình hôm nay rất thuận lợi.
Người đến tham gia chương trình hôm nay là một diễn viên chuyên đóng truyền hình của Hoa Thiên Thành.
Mặc dù tướng mạo không đẹp xuất thần, nhưng cô gái này lại để lộ ra một vẻ ôn hòa, rất dễ hòa nhập. Vì vậy, đã khiến chương trình ghi hình nhanh hơn, mọi người vui vẻ vì được đi làm về đúng giờ.
tv nhớ đến hôm nay có thể đi câu cá, vội vã đi về.
Bởi vì Lê Vị phải thay quần áo nên chậm hơn mọi người. Đợi đến lúc cô đi sẽ muộn hơn người khác một chút.
Khi cô đi đến thang mấy, trùng hợp gặp phải Đài Trưởng Lưu.
Nhìn sắc mặt hồng hào của Đài Trưởng Lưu có vẻ rất vui.
Lê Vị nhiều chuyện hỏi một câu: "Sao đài trưởng lại vui như vậy ạ? Không phải là có khách mời muốn đến chứ?"
Chỉ là cô trong lúc đợi thang máy có chút buồn chán, vì thế nên thuận miệng hỏi lại mà thôi, chỉ xem đó như giết thời gian mà thôi.
Ai ngờ được Đài Trưởng Lưu cho cô một bất ngờ không nhỏ: "Lúc nãy văn phòng của Lạc Thanh Ninh gọi điện thoại đến, nói là Lạc thiên vương có thời gian để đến tham gia chương trình của chúng ta. Tôi tính thời gian rồi, không sai là tuần sau, lúc nghỉ phép xong."
Không hổ là đài trưởng, chỉ ngắn ngủi vài câu đã khiến tâm trạng của người khác khởi sắc.
Lạc Thanh Ninh sao.......
Thật lòng Lê Vị ghét con người này, sau khi nghe đài trưởng nói xong, mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn cười vui vẻ, "Vậy sao? người khó tính như Lạc Thanh Ninh vẫn chịu đến, đúng thật là chuyện tốt."
"Không phải được sao." Đài Trưởng Lưu vui mừng vỗ vai của Lê Vị, "Cố gắng lên nhé. Đợi đến lúc thiên vương đến, cô làm quen với anh ấy nhiều hơn một chút, thêm một người bạn sẽ dễ làm việc hơn."
Trong lòng Lê Vị nghĩ, ai có lòng muốn làm bạn với loại người này chứ.
Chỉ có điều, nếu đã đến tham gia chương trình ẩm thực, vậy thì, phải uống nước phải thử đồ ăn rồi.
Có cần phải chuẩn bị một chút gì đó, nghiền thành bột, sau đó bỏ vào đồ ăn và nước trà của Lạc Thanh Ninh, hại anh ta bị tiêu chảy vài ngày?
Đắn đo rất lâu, Lê Vị nặng nề thở dài.
Càng nghĩ càng cảm thấy đó là một ý kiến hay, rất muốn thực hiện nó, nên làm sao bây giờ.
Rất muốn có một người nào đó đến ngăn cản cô.
Sau khi về đến nhà, Lê Vị thay áo quần xong đẩy hành lý ra cửa, định gọi xe đi đến sân bay.
Vẫn chưa xuống lầu, liền nhận được điện thoại gọi đến.
Lê Vị nhìn trên màn hình có hàng chữ và dãy số quen thuộc, do dự một lúc, rồi bắt máy: "Có chuyện gì sao?"
"Nghe nói ngày mai máy bay em sẽ đi đến thành phố khác?"
"....... phải. Sao anh lại biết được."
"Sao lại biết được không quan trọng. Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh đặt một chuyến bay xuất phát cùng em. Lát nữa em đợi anh, chúng ta đi cùng nhau."
Tin tức này đến cũng thật khiến người ta hết sức tưởng tượng, Lê Vị buộc miệng nói: "Anh cũng đi sao?"
"Đúng." giọng nói của Liêu Đình Ngạn hạ xuống rất thấp, mang theo một chút ý cười, lại có một chút hưng phấn, "Sắp bắt đầu một năm mới rồi. Năm mới này anh muốn được ở cùng em. Vì vậy, cùng nhau đi nhé."
- -----oOo------