• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe những lời nói đó, nụ cười trên môi của Lê Vị bỗng dưng dừng lại, ngón tay đánh đánh vào ly trà, lẩm bẩm nói: "Anh nuôi em à."

"Ừm." Liêu Đình Ngạn cúi đầu, tiếp tục gắp thêm thức ăn, một lúc lâu không thấy cô nói tiếp nên mới hướng mắt lên, cô đang ngây ra, không tự chủ được cười rồi: "Sao vậy? Vui quá nên ngốc rồi à?"

Lê Vị lập tức lấy lại tinh thần, không vừa vặn lấy chân đá anh, rồi liếc anh một cái.

Ánh mắt như có ý trách cứ, nhưng lại mang đầy sự vui mừng, giống như mùi hưởng trong gió vậy, nhẹ nhàng đi qua lòng anh.

"Đã nuôi nhiều năm như vậy rồi, Nuôi thêm mười mấy năm nữa cũng không sao." Liêu Đình Ngạn cúi đầu, làm vẻ rất chăm chú gắp thức ăn, tốc độ của bàn tay lại nhanh hơn vài phần, anh nói: "Anh sẽ không để em bị đói đâu. Em cứ yên tâm đi."

Lê Vị tức giận đưa mắt trừng anh.

Con người này.

Không biết lựa lời mà nói gì cả.

Nghiêm túc nói với cô những câu thế, khó đến vậy sao?!

Cố điều, nhìn thấy anh có lòng thành như vậy, cô cũng gắng gượng ăn vài miếng.

Lê Vị chọn một số món, ăn thêm rất nhiều.

Ăn nhiều sẽ rất đầy bụng.

Sau khi về khách sạn, Lê Vị kéo Liêu Đình Ngạn đến sau vườn của khách sạn để tản bộ.

Nơi này rất yên tĩnh, cũng bởi vì là mùa đông, rất lạnh lẽo, không có ai qua lại. Chỉ có hai người mà thôi.

Trong đêm tối, trăng sáng tỏ trên cao, nhẹ nhàng chiếu xuống, khiến sự phấn khích của trái tim như tìm được sự yên tĩnh.

Hai người hai tầng lầu khác nhau.

Đây là khách sạn thuộc Doãn thị, vẫn nên chú ý một chút. Phòng cách xa nhau một chút vẫn tốt hơn.

Trước lúc về, Liêu Đình Ngạn giả vờ không để ý hỏi: "Anh nghe nói, ở trong khách sạn Lạc Thanh Ninh cố tính làm phiền em?"

Lê Vị không ngờ được vào lúc này anh lại nhắc đến tên ca sĩ đáng ghét đó, cô "Ừ" một tiếng, cũng không nói gì thêm. Cảm giác có gì đó không đúng, cô vặn hỏi: "Anh hỏi việc này làm gì."

Liêu Đình Ngạn cười cười: "Không có gì. Chỉ là nghe nói như vậy, nên muốn xác nhận lại một chút."

Bởi vì họ ngồi máy bay đến đây, trong đài cũng không có đài để dùng. Không ngờ Doãn Thục Lan cử rất nhiều xe đến đón, tổ ghi hình cũng không cần phải đi thuê xe.

Lái xe mà Doãn Thục Lan phái tới biết mặt Lê Vị. Lê Vị đã về từ sớm nên không ăn cơm cùng mọi người, nên đã nói lại với Doãn Thục Lan.

Lúc ăn cơm, Doãn Thục Lan gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Một cuộc Lê Vị cũng không bắt. Cho đến lúc trở về khách sạn mới gọi lại cho bà.

"Sao bây giờ con mới gọi lại? trước đó làm gì." giọng nói của Doãn Thục Lan có chút khó chịu.

Lê Vị chuẩn bị đi tắm, lười cởi áo quần nói: "Đi ăn cơm."

"Với ai?"

"Bạn."

"Đứa nào?"

"Con trai của Liêu Cảnh Văn"

Không có sự chuẩn bị, bỗng nghe thấy tên của người đó, Doãn Thục Lan có chút hoảng hốt. Khí chất hung hãn lúc nãy có bỗng chốc yếu đi, trong một thời gian ngắn không trả lời điện thoại.

Nhân lúc Doãn Thục Lan thất thần, Lê Vị nhanh chóng nói "Con đi tắm đã", sau đó nhanh chóng cúp máy, cầm lấy áo quần và khăn tắm đi vào nhà tắm.

Lúc đi ngang sô-pha, bước chân cô dừng lại một chút, chậm chạp quay đầu, sau đó gửi cho Doãn Thục Lan một tin nhắn.

- - Mẹ là mẹ của con. Con cũng rất tôn trọng mẹ, cũng rất cảm ơn mẹ. Nhưng, con có cuộc sống riêng của con.

Cô biết bà nhất định sẽ hiểu ý của cô. Chỉ có điều, bà có cho cô cơ hội hay không, cô cũng không biết nữa.

Ngày hôm sau, mọi người vẫn tiếp tục ghi hình chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》.

Bởi vì đài cũng muốn nhân cơ hội này để giới thiệu cũng như quảng bá về chương trình, vì vậy, hoạt động ghi hình lần này sẽ cùng lúc giới thiệu ở đài truyền hình ở Hằng Thành và chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》. Thậm chí, địa điểm ghi hình cũng được sắp xếp rất tốt.

Bởi vì ngày hôm nay số lượng fans đến tìm hiểu tin tức cũng nhiều ngày trước đó.

Cũng có rất nhiều người dân địa phương vây quanh để xem.

Hơn nữa có rất nhiều phóng viên cũng đến địa điểm ghi hình.

Nhân lúc rảnh rỗi khi trang điểm, Lê Vị nhẹ nhàng hỏi nhà tạo mẫu: "...... Sao lại có nhiều phóng viên đến như vậy?"

"Có trời mới biết." Nhà tạo mẫu cười nói: "Quan tâm làm gì. Suy cho cùng cũng là việc tốt của việc nổi tiếng, thì cũng không cần biết nguyên nhân."

Lê Vị cười trừ thay cho câu trả lời.

Vốn dĩ việc ghi hình tiếng hành rất thuận lợi. Nhưng mà, đến lúc nghĩ giữa giờ, Lê Vị nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy trong nhóm fans của mình.

Người đại diện của Lạc Thanh Ninh.

Lúc cô bước đến nơi nghỉ ngơi, người đó đang trả lời phỏng vấn với hai phóng viên, anh ta nói rằng vài ngày nữa Lạc Thanh Ninh sẽ tham gia một chương trình. Sau khi nhìn thấy Lê Vị, người đại diện bỏ rơi phỏng viên, rồi bước đến trước mặt cô, mở lời chào hỏi: "MC Lê."

Đồng nghiệp trong đài điều nhìn thấy hành động là khó Lê Vị của Lạc Thanh Ninh, vì vậy đối với người đại diện này cũng không thân thiện.

"Xin lỗi." Với bộ dạng nghiêm túc nói: "Lúc MC Lê nghỉ ngơi không tiện tiếp chuyện. Nếu không tâm trạng sẽ không tốt, làm lỡ thời gian ghi hình sẽ không tốt."

Người đại diện cười gượng trừng bọ họ vài cái, rồi lớn tiến nói với Lê Vị: "LC Lê, tôi đến là muốn bàn chuyện hợp tác với cô. Qua vài ngày nữa Lạc Thanh Ninh phải tham gia một chương trình. Cần một người bạn nữ đồng hành. Ấn tượng của anh ta về cô cũng rất tốt, muốn hỏi cô về phương hướng hợp tác."

Những người xung quanh bỗng nhiên xôn xao.

Lạc Thanh Ninh có thân phận như thế nào? lại chủ động đi mời một người dẫn chương trình nhỏ bé?

Mọi người bàn tán xôn xao.

Trước mắt bao người, lại có rất nhiều phóng viên của tpk ở đó, tình cảnh của Lê Vị thật sự rất khó xử.

Nếu như nhận lời, cô phải nhịn những phản cảm của mình về Lạc Thanh Ninh, cùng hợp tác với anh ta.

Nếu như không nhận lời......

Đối phương là thiên cương rất có tiếng tăm, một người quyền cao chức trọng như vậy có ý muốn hợp tác nếu như cô không nhận lời, lại thể hiện cô là là người không biết đối nhân xử thế.

"Tiếng xấu" như vậy đối với một người mới có danh tiếng như cô thật không tốt chút nào.

Lê Vị bỗng ý thức được, nhiều phóng viên đến điểm ghi hình như vậy, nói không chừng là do người của Lạc Thanh Ninh làm trò.

Hắn cố tình khiến phóng viên đến đây, "Vây" quanh cô. Mục đích là ép cô khiến cô không còn cách nào khác phải nhượng bộ.

Không lẽ nào, bây giờ Lạc Thanh Ninh có người chống lưng, không còn sợ bà Doãn nữa?

Hoặc là, ở trước mặt bà Doãn lấy tiền là vì tốt cho cô, nên nhận được sự ủng hộ của bà Doãn?

Lê Vị không thể nghĩ ra là có những khả năng nào.

Những đồng nghiệp xung quanh Lê Vị điều chảy mồ hôi dùm cô.

Doãn Thục Lan không thể nhịn được, điều muốn bản thân mình bước lên giải vây cho cô. Ai biết được vào lúc này ở cách đó không xa van lên một tiếng, khiến sự chú ý của cô và mọi người điều hướng về nơi đó.

"Ao? đây không phải là MC Lê?" Trịnh Lăng bước từ trên xe của bảo mẫu bước xuống, bước đến bên cạnh Lê Vị, đưa tay chủ động chào hỏi cô, "Còn nhớ tôi không, chúng ta từng gặp nhau trong sinh nhật của Thái Na."

Cho dù là so về thực lực hay lai lịch, Ca Hậu Trịnh Lăng so với thiên vương Lạc Thanh Ninh điều cao hơn.

Huống hồ gì, Lạc Thanh Ninh không tự mình đến, chỉ có người đại diện của anh ta ở đây. Còn Trịnh Lăng, là người thật việc thật ở hiện trường.

Nhìn thấy Trịnh Lăng có thiện ý với Lê Vị như vậy, có người tốt bụng hỏi thăm: "A Trịnh, cô từng gặp Lê Vị sao? Ở trọng sinh nhật của Thái Na?"

Người này là phóng viên của tpk, lai lịch thâm sâu, từng gặp mặt và ăn cơm cùng Lê Vị, có chút thân thuộc, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.

Trịnh Lăng cười nói: "Phải. Từng gặp."

"Vậy thì con người của MC Lê nhất định là rất tốt. Thiết nghĩ người đến dự sinh nhật của Thái Na nhất định cũng rất nhiều, A Lăng cô vẫn còn nhớ cô ấy. Nhất định là cô ấy có điều hơn người."

Những lời này nghe qua thì không có gì. Nhưng nghĩ kỹ lại, thật chất là một cái bẫy. Nói giống như là Lê Vị dùng tâm tư, dựa vào "người " nào mới có thể khiến Trịnh Lăng chú ý.

Mọi người còn tưởng là Trịnh Lăng sẽ tránh né câu hỏi này. Ai ngờ được, Trịnh Lăng không nhẫn không né tránh, hơn nữa còn đường đường chính chính giải bày.

"Đúng. Cô ấy đúng thật không giống với người khác."

"Cụ thể như thế nào."

"Tôi chưa từng gặp ai có thể chất như cô ấy. Bị người khác vu khống, mặc dù là bản thân không làm gì, lại có người cố tình hại cô ấy. Như thế không đặc biệt sao?"

Trước giờ Trịnh Lăng là người rất thận trọng, không bao giờ nói quá nhiều, cũng không tạo thị phi.

Những nói ra những lời như thế này, thật sự rất khiến người khác không ngờ tới.

Những phóng viên xung quanh điều rất nhạy cảm, sau khi nghe điều hởi tới tấp: "Người biết chuyện gì sao? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?"

Người đại diện của Lạc Thanh Ninh cảm thấy được nguy cơ nên tiếng lên trước ngăn chặn.

Nhưng, xung quanh không biết có từ đâu xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ, lén lút cản đường hắn, khiến anh ta không có cơ hội đi đến gần nơi đó.

Đợi đến lúc người quản lý bị cản lại, đợi đến lúc phóng viên nhìn qua, lúc này Trịnh Lăng nặng nề thở dài, nói: "thật ra chuyện đó tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi. Không tiện tiết lộ nhiều. Ngày đó có rất nhiều người có mặt ở đó, tình tiết tỉ mỉ, mọi người nên hỏi người khác. Tóm lại, MC Lê là một cô gái rất tốt, bị vụ hại nhưng lại không nói xấu về người đó. Tấm lòng và phong thái như vậy tôi rất yêu thích."

Trong lời của của cô ấy có rất nhiều ý nghĩa.

Lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy chuyện đó. Điều đó nói rõ chuyện Lê Vị bị hãm hại là có thật, hơn nữa còn có rất nhiều người nhìn thấy.

Hơn nữa, những người có mặt ở đó điều biết Lê Vị bị vu oan. Nếu đi hỏi, có thể những người đó muốn giúp MC Lê tìm được sự công bằng, từ đó có thể biết được một số thông tin.

Phóng viên liên tục ghi chép, chuẩn bị đi lập tức sẽ gọi điện thoại.

Hơn nữa, mọi người điều phát hiện sự cảnh giác và đề phòng của Trịnh Lăng đối với người đại diện của Lạc Thanh Ninh. Cảm thấy sự việc có liên quan đến Lạc Thanh Ninh, lúc ghi chép họ cũng chú thích tên của thiên vương này lại.

Lê Vị không ngờ vào lúc này Trịnh Lăng lại nhắc đến chuyện này, cẩn thận nói: "Chị Trịnh."

Trịnh Lăng nhìn cô mỉm cười, bảo cô không cần phải căng thẳng, không có chuyện gì. Lại quay đầu, nhẹ nhàng nhìn về hướng xe của bảo mẫu ám thị một chút.

Trợ lý trong xe bảo mẫu hiểu ý, nhanh chóng gửi tin nhắn đi.

Bởi vì người người nhận tin nhắn là cấp trên, là người bình mà bình thường cô rất rất khó có thể tiếp cận được, vì vậy, lúc trợ lý gửi tin nhắn tay của trợ lý rất run.

- - Đổng sự trưởng, mọi chuyện được làm xong rồi, người yên tâm đi.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK