Lê Vị tức giận liếc anh một cái.
Người này cũng thật là.
Lý do như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, Lê Vị chạy để bên tủ mở tủ ra xem. Kết quả vẫn chưa đến nơi, cánh tay đột nhiên bị Liêu Đình Ngạn kéo đến bên cạnh xô-pha.
"Thật ra không phải là đặc biệt đến đây là để làm phiền em." khó khăn lắm anh mới không vòng vo như vậy, trực tiếp từ tốn nói với cô: "Chỉ là vài ngày anh không gặp em, nên đến thăm em thôi."
Lê Vị không thể nghỈ ngơi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đẩy anh một cái, "Đừng làm loạn nữa, e muốn đi ngủ. Đi ngủ. Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, đuổi cho kịp nhiều tập chương trình như vậy. Em sắp không mở mắt ra nổi nữa rồi này."
"Đuổi cho nhiều tập chương trình như vậy?" Liêu Đình Ngạn sững sốt, "Không quan tâm anh là vì lý do này sao?"
"Đúng là vì chuyện đó." đúng thực sự là Lê Vị rất mệt, giọng nói cũng có chút bực bội, "Không như vậy thì có thể là gì chứ? chỉ là mấy ngày hôm nay không gặp mặt, cũng không tính là quá lâu. Hơn nữa, sao em lại vô duyên vô cớ mà không để ý anh chứ? ồ, em rảnh quá không có việc gì làm, nên dùng nào của mình nghĩ cách vạch ra giới hạn với anh, từ nay không qua lại nữa?"
Bình thường tính cách của cô rất tốt, ít khi nào giống như bây giờ. Rất ít khi thấy cô không nhịn được mà bộc phát như bây giờ.
Liêu Đình Ngạn bặm môi, bất lực thở ra.
Từ sau khi đến nhà họ Liêu xong, mấy ngày liên tục không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu. Liên lạc với cô như thế nào cô cũng từ chối. Khiến anh tưởng rằng cô......
Tức giận nhìn về phía phòng 501, Liêu Đình Ngạn chuẩn bị đứng dậy đi về.
Trước lúc ra khỏi cửa, anh không nhịn được đưa tay, chỉ lại cổ áo cho cô.
Đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mại, có chút động lòng, vội vàng đưa tay về. Hướng mắt về nơi khác, anh cũng lảng sang chuyện khác: "Hôm nay trong điện thoại em có nói một câu, bố em muốn đến?"
Lê Vị định đẩy anh lùi về sau, nghe thấy anh nói xong cũng khựng lại, "Phải. Sao? Có chuyện gì sao?"
"Lâu rồi không gặp chú Lê rồi." Liêu Đình Ngạn đắn đo nói: "Anh nghĩ, thế nào cũng phải mời chú ăn một bữa cơm mới được."
Ngày Lê Chính Dược đến là buổi chiều ngày thứ hai.
Ngày thứ hai cô nghỈ ngơi cả ngày, buổi sáng Lê Vị đến đài để đi làm, tinh thần thỏa mái.
Đinh Mi nhìn thấy cô không nhịn được nhìn cô một lát, "yo, hôm nay Tiểu Vi rất xinh. Sao vậy? đi hẹn hò rồi sao?"
Hôm nay Lê Vị cố ý ăn mặc trang điểm, lại không mặc áo lông vũ thường ngày, mà đổi thành áo khoác dáng dài. Cô bình thường đã rất đẹp rồi, trang điểm như vậy, hình tượng cũng được nâng nên vài phần.
So với người đẹp nho nhã đoan trang trước ống kính, cô của lúc này, lại có thêm vài phần quyến rũ mê người.
"Đúng vậy, hẹn hò." Lê Vị nói.
Máu nhiều chuyện của Đinh Mi lại nổi lên.
Lê Vị nhìn cô ta cười, "Bố em muốn đến Hằng Thành xem em. Hôm nay là đến nơi rồi."
Đinh Mi "haiz" một tiếng, vẩy vẩy giấy tờ trong tay, bước vào văn phòng làm việc của biên tập viên tiếp tục làm việc.
Chương trình của Lê Vị và Cố Trạch.
Phòng ghi hình, đài trưởng Lưu cũng ở đó. Nhìn thấy Lê Vị, vài lần ông định nói gì đó, sau đó lại nuốc những từ ấy vào, cũng không nhắc đến nữa.
Lê Vị giả vờ không để ý đến, cùng với Cố Trạch thảo luận về những mẹo của người dẫn chương trình, cùng với việc gặp phải khách mời không chịu phối hợp với mình nên xử lý như thế nào.
- ----- Vẫn chưa trao đổi qua với bố Chính, cô không thể đảm bảo được điều gì với đài trưởng Lưu.
Thời gian nghỉ buổi trưa, đài trưởng Lưu ngăn Lê Vị lại.
Sau khi nói những lời nói được trao đổi xong, đài trưởng Lưu vô tình nhắc tới: "Người dẫn chương trình Du Lịch Ẩm Thực mấy ngày trước bị thương, vào dịp tết đến không thể nào dẫn được. Thiếu một vị trí. Nếu cô không để ý, tôi có thể suy nghĩ."
Cái này là cố ý lôi kéo sức sự quan tâm sao.
Lê Vị cười nói: "Đài trưởng người đừng làm như vậy. Làm như vậy như thể chúng ta có giao dịch ngầm vậy, không hề tốt chút nào."
"Sao thế được chứ." đài trưởng Lưu cười lớn, "Tôi nói đến điều là chương trình ẩm thực, nếu cô nhận nó so với người khác sẽ vững tay hơn."
"Vậy để sau rồi tính ạ." Lê Vị bất lực nói: "Chuyện tôi nhận lời, tôi sẽ tận lực. Không liên quan đến việc có cơ hội trong công việc mới hay không."
Nói xong cô nói lời tạm biệt, rồi nhanh chóng bước đi ăn cơm.
Không biết trợ lý Mao chui từ đâu ra.
Đài trưởng Lưu nhìn anh liếc một cái.
Anh nhanh chóng xua tay, "Tôi đi ngang qua thôi. Tôi thật sự đi ngang qua thôi. Không cẩn thận đi ngang qua đây."
Rõ ràng đài trưởng Lưu không tin, hừ một tiếng rồi đi về phòng làm việc.
tlm nhanh chóng đi theo ông, sau khi lại gần, nhở giọng hỏi: " Đài trưởng, người định đưa cho cô ta vị trí đó thật sao? nhiều người muốn nó đến như vậy, sao người lại ưu tiên cho cô ta chứ."
Làm chương trình du lịch ẩm thực khác hoàn toàn so với 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》.
《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》 từ lúc lên kế hoạch hay ghi hình điều nhắm tới điều là khán giả địa phương, vì vậy khán giả trung thành hầu như điều ở Hằng Thành.
Nhưng về phần chương trình du lịch ẩm thực thì lại khác. Nội dung của chương trình rất sâu và rộng, không chỉ là khán giả địa phương, đến những tỉnh thành phố khác điều thích nó.
Vì vậy, sau khi người dẫn chương trình bị thương, mấy ngày hôm nay có rất nhiều người điều đang nhắm đến muốn dành vị trí đó. Muốn nhân dịch tết này để nâng cao giá trị cũng như tên tuổi.
Đến cả mh, cũng nóng lòng nói với đài trưởng Lưu là muốn thử.
Nghe thấy thắc mắc của tlm, đài trưởng Lưu quay đầu cười nhạt với anh.
"Cậu cũng chỉ có chừng đó năng lực." đài trưởng Lưu nói: "Tôi giống loại người vì lợi ích mà làm những chuyện đó lắm sao? Tôi nhìn thấy Lê Vị dẫn rất tốt, nên mới có ý tiến cử cô ấy lên đó."
Hơn nữa ông cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Lúc trước vì chuyện người dẫn chương trình cũ của chương trình 《 Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》 bị "lộ" lùm xùm xôn xao như vậy, nhưng người thắng lợi sau cùng lại là Lê Vị.
Bởi vì chuyện này, Lê Vị nhận được rất nhiều fan từ những nơi khác. Nếu có cô dẫn, sự thích nghi của khán giả có lẽ sẽ nhanh hơn nhiều.
Chỉ có điều, đài trưởng Lưu cũng biết, sự từng trải của Lê Vị hơi nông, nếu muốn đẩy lên, chỉ sợ là công chúng không phục.
"Đến lúc đó tổ chức một cuộc tuyển chọn nội bộ đi." đài trưởng Lưu nói: "Vừa hay chương trình đó trước tết vẫn có một tập chưa ghi hình, để những người đó cùng lên thử. Xem ai làm tốt hơn, thì người đó sẽ phụ trách làm số đặc biệt ngày tết."
tlm bị mh và những người khác hỏi đến không kịp trở tay. Được câu nói này của đài trưởng Lưu, anh mừng rỡ như điên, liên tục gật đầu, "Đúng đúng. Cứ như vậy đi."
Chuyện Liêu Đình Ngạn mời cơm, Lê Vị có nói trước với Lê Chính Dược, hỏi qua ý kiến của ông.
Lê Chính Dược không quan tâm nên nhận lời.
Địa điểm vốn được Lê Chính Dược định ở một nhà hàng tây. Nhưng Lê Vị cảm thấy ở nhà hàng tây không tiện bàn chuyện, nên đổi thành một tiểu lầu rất nổi tiếng ở địa phương.
Tất nhiên là Lê Chính Dược cũng thuận theo ý của con gái mình.
Ngày đó sau khi tan ca, Liêu Đình Ngạn cũng xem như là danh chính ngôn thuận đi đón Lê Vị cùng đi.
Đến dưới chân tiểu lầu, Trịnh Vu Minh gọi điện thoại cho Liêu Đình Ngạn, nói là ngày mai có một hoạt động sắp xếp có sai sót, hỏi ý kiến của Liêu Đình Ngạn nên sữa như thế nào mới hợp lý.
Lê Vị đi lên lầu trước.
Phòng hẹn ở tầng 3.
Lê Chính Dược đã đến từ sớm. Đang uống trà một mình chờ đợi.
Sau khi Lê Vị vào phòng, cô treo áo khoác lên, thuận thế đem chuyện đài trưởng Lưu nhờ vả cũng nói luôn.
"ông ấy cũng không dễ dàng." Lê Vị biết chuyện này ít nhiều cũng có liên quan đến mình, trong lòng muốn giúp đỡ, đơn thuần làm rõ vấn đề, "Vốn dĩ là chuyện mười phần chắc chín, kết quả bị người khác chơi khăm."
Không có ý định giấu diếm, Lê Vị nói đại khái về những ân oán lúc trước.
Thứ được gọi là "ân oán", trong mắt của Lê Chính Dược chỉ là chuyện nhỏ của trẻ con mà thôi.
Vốn dĩ không xem đó là vấn đề.
Lê Chính Dược kéo cho Lê Vị một cái ghế, ngón tay gõ gõ ám chỉ cô ngồi xuống, "sao lại không tìm mẹ của con." lại rót cho cô một ly trà.
Lê Chính Dược là người thành phố K. Còn đài trưởng Lưu là người gốc Hằng Thành,
Mặc dù nói ở thành phố K thế lực của ông rất mạnh, nhưng mà ở đây, nhân lực của đài trưởng Lưu lại mạnh hơn ông.
"Con có nghĩ qua đến tìm mẹ." Lê Vị ngồi nghiêm ngắn, quay quay cái ly trong tay, thật lâu nhưng không uống, "Nhưng con thấy mẹ sẽ không thích như vậy."
Ngày đó, mặc dù cô không nghe thấy cuộc đối thoại của bác Liêu và bà Doãn. Nhưng bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, cô vẫn có thể cảm thấy từ xa. Cô không biết những ân oán của hai người, nhưng chuyện này qua đi chưa được mấy ngày, khiến bà quay lại đây một lần nữa, không nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì.
"Như vậy đi."Lê Chính Dược ngắn gọn nhận lời, bỗng nhiên ông nhớ đến một chuyện, hỏi cô: "Mấy ngày trước con bị bệnh sao? Sao lại không nói với bố?"
Lúc trước ông xác định trước thời gian đến Hằng Thành.
Chưa từng nghĩ,Doãn Thục Loan biết ông xác định thời gian xong, lại đến trước ông một chuyến.
Nghe được tin tức này, lại nghe nói bà về thành phố K ngay trong đêm, lúc đó ông giận đến nổi ném vỡ một cái ly, trực tiếp hủy kế hoạch đến Hằng Thành.
Sau đó mới biết mấy ngày đó con gái bị bệnh, còn nhập viện.
Lê Vị cười đáp: "Cũng không phải là không nói với bố. Chỉ là không tìm được cơ hội để mở miệng mà thôi."
Một hồi lâu sâu, Lê Chính Dược "ừm" một tiếng, không nhắc đến chuyện này nữa, chuyển qua chuyện khác: "Chuyện tài trợ không vấn đề. nhưng mức bao nhiêu ta phải xem lại."
Không thể ôm tất cả, để tránh người khác có ý kiến với Lê Vị.
Nhưng cũng không thể ít quá. Không thể để người ta cho rằng Lê Vị dễ bị bắt nạt.
Đang suy nghĩ chuyện này, thì cánh cửa đột nhiên mỡ ra.
Sau khi nhìn thấy người bước vào, Nụ cười còn trên môi của Lê Chính Dược bông biến mất tăm.
"Đến rồi à." ông nhìn Liêu Đình Ngạn gật đầu.
Sắc mặt Liêu Đình Ngạn không đổi, mỉm cười chào hỏi: "Dạ. Chú Lê, Đã lâu không gặp ạ."
"Không lâu sâu." Lê Chính Dược nói: "Mấy ngày trước ở Sùng Thị không phải gặp qua rồi sao. E rằng trí nhớ của Liêu Tổng có chút sai lệch rồi."
Nghe thấy trong lời nói có chút cay đắng, Lê Vị nhìn bố của mình thêm vài cái.
Liêu Đình Ngạn thì vẫn vững như núi Thái, chưa từng để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Ăn cơm được một nửa, Lê Chính Dược đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Liêu Đình Ngạn nói muốn hút một điếu thuốc nên cũng bước đi. Nhưng lại không đến nói phòng hút thuốc hay ban công, nhưng lại chuyển đến một nơi cách nhà vệ sinh không xa, im lặng chờ đợi.
Anh cầm bật lửa ra, nhưng không châm lửa, nhưng lại không ngừng bật ra đóng vào, nhìn thấy trên đó thỉnh thoảng xuất hiện ngọn lửa nhỏ, lại bặm môi.
Không bao lâu, thân hình nho nhã xuất hiện sau cánh cửa.
Liêu Đình Ngạn cất bật lửa đi, nhanh chóng bước lên.
Lê Chính Dược rất bất ngờ, nhướng này cười nói: "Liêu tổng tìm tôi có chuyện gì sao?"
Liêu Đình Ngạn biết là ông cố ý hỏi như vậy, đơn giản như ông mong muốn thật thà trả lời: "Dạ."
"Có chuyện gì, có thể trở về rồi nói không." bước chân Lê Chính Dược bước nhanh hơn, "Bên ngoài có chút lạnh."
Liêu Đình Ngạn hỏi: "Có thể nói chuyện riêng với người vài câu không ạ."
"Tôi với cậu không có gì để nói."
"Nếu nói chuyện có liên quan đến Lê Vị thì sao ạ?"
"Vậy thì càng không có gì để nói."
Bước chân của Liêu Đình Ngạn bước chậm hơn, "Người có thành kiến với con sao."
Câu nói này của anh không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Trước mặt, bước chân Lê Chính Dược đột nhiên dừng lại. Đúng một lúc lâu, ông cười thành tiếng, "Sao lại nói như vậy."
Vào lúc này, Liêu Đình Ngạn cảm thấy một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
Ngày ấy nghe thấy đối thoại của đài trưởng Lưu và Lê Chính Dược, anh biết con đường phía trước càn nguy hiểm, vì vậy phải tìm cách phá bỏ.
Rất hiển nhiên, bước đột phá này không dễ đối phó.
Nhưng mà, vì mỗi người nào đó suốt ngày bắt nạt tiểu nha đầu của ông, rõ ràng là biết lửa giận cũng phải xông lên.
Liêu Đình Ngạn hỏi: "Chú Lê, người cảm thấy con đối với Tiểu Vi như thế nào ạ?"
Nghe thấy con gái bị nhắc đến, sắc mặt Lê Chính Dược không thay đổi, nhưng giọng nói lại lạnh lùng hơn.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." một lần nữa ông cất bước chuẩn bị bước ra ngoài, "có nhiều lúc người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, tôi biết, thế nên không không trách tội cậu. Chỉ là có một chuyện không dám nghĩ."
Những lời vừa nó ra, Liêu Đình Ngạn cũng không trì hoãn, bước nhanh hai bước đến chặn lại.
Lê Chính Dược ngẩn mặt nhìn anh, không nói một lời.
Bầu không khí trong sự trầm mặc từ từ mà ngừng lại,
Biết rất rõ người ra không thích mình, nhưng Liêu Đình Ngạn không nhường bước, ngược lại, lại bước đến trước, khiến khoảng cách của hai người càng ngày càng ngắn.
Cơ hội không nhiều lắm.
Nếu đã xuất hiện, anh phải cố gắng nắm bắt nó.
"Con rất thích Tiểu Vi."
Liêu Đình Ngạn rất nghiêm túc nhìn Lê Chính Dược, "Chú Lê, con rất thích Tiểu Vi." hai tay nắm rất chặt, nói từng chữ rõ ràng, "Hy vọng rằng người có thể chúc phúc cho chúng con."
- -----oOo------