Sau bữa ăn nàng liền trở về phòng của mình nhưng có vẻ ăn hơi nhiều nên đi trong sân để tiêu hóa bớt thức ăn trong bụng. Mới một lúc Mặc Như liền ló đầu ra hỏi nàng.
''Chủ nhân, sao lúc nãy không thấy nhị nương vậy?''
''Nhị nương sao?''
Nếu nàng nhớ không nhầm thì do nguyên chủ không thích bà ấy đã thế còn tuyên bố nếu có nhị nương ngồi ăn thì sẽ không có nàng.
Mà Lạc Hy vì không muốn tổn hại hòa khí nên cũng im lặng ăn một mình. Lúc nàng gả tới Vương phủ thì phải khuyên mãi mới cùng ăn với mọi người. Nhưng hôm nay Diệp Thanh An về nên mới vậy.
Sau chuyện này Mặc Như liền nói tiếp: ''Chủ nhân hôm nay người bảo ta tới Vương phủ một chuyến. Ngài biết ta thấy cái gì không!''
''Ta cũng đoán được, không cần mập mờ.''
Lúc nàng vừa đi Mộ Dung Trì Yến liền gọi Giang Dương tới hỏi chuyện nhà bếp, hắn nổi giận đùng đùng. Chỉ tội quản sự mới này, đang đâu bị giận cá chém thớt.
Còn Bùi Ninh Dao thì không muốn đổi chỗ nên bảo Nhiếp Chính vương sửa lại nơi đó, bởi Lục Cẩm viện không những rộng mà còn rất đẹp, với cả nàng ta ở đây cũng quen rồi nên không muốn đổi. Vả lại nơi đây gần chỗ Mộ Dung Trì Yến nhất, do đó mà nàng ta mới nhất quyết không đổi.
'''Ha ha ha, người biết không, biểu cảm của tên đó làm ta cười chết được. Cũng may khi đó không phát ra tiếng, thế nhưng giờ nghĩ lại vẫn mắc cười.''
''...''
''Ngươi vui là được''
''Sao con người ngài nhàm chán vậy.''
''Còn một chuyện khác ta bảo ngươi làm, đến đâu rồi.''
Nghe nàng nói vậy, nụ cười trên môi Mặc Như cũng hạ xuống thay vào đó là sự nghiêm túc: "Người đoán không sai. Viên Hân cô nương là người của Nhiếp Chính vương gia.''
Điều này đúng là nàng có nghĩ tới, nhưng chưa chắc chắn. Nghe Mặc Như nói vậy cũng không nói gì.
Mặc Như liền bổ sung thêm: "Chủ nhân tuy việc bức thư có dính nước nàng ta cũng không nói tới. Chỉ nói nội dung trong bức thư là ta nhớ mọi người thôi. Nhưng ai biết được khi nào nàng ta sẽ phản bội chứ.''
''Không cần.''
''Nhưng nàng ấy...''
Được rồi, ta không phải người tùy tiện. Ngươi biết phương châm sống của ta mà, chỉ cần nàng ấy không làm gì bất lợi cho ta thì ta sẽ không gây hại cho nàng.''
''...Vâng.''
Mặc Như ủy khuất nghe theo, nàng ấy vốn luôn phải đề phòng mọi người, tuy Viên Hân này hiện giờ chưa gây bất lợi cho chủ nhân nhưng để lại chính là quả bom nổ chậm.
Nàng kiếp trước bảo vệ Diệp Thanh An mà nằm trong vũng máu nên kiếp này cũng có thể như thế. Mặc Như chính là muốn diệt bỏ cái người này, bất quá... chủ nhân lại không đồng ý.
Diệp Thanh An biết nàng muốn nói gì, nhưng nàng đâu phải kiểu người động chút là giết người. Chỉ cần yên phận hầu hạ nàng thì nàng có thể nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua. Còn ngược lại thì đừng trách Diệp Thanh An nàng đây vô tình.
Một lúc sau nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Mấy ngày ở Thừa tướng phủ nàng cũng chỉ đọc sách rồi học lại chút khinh công phòng thân cũng như quen cái thân thể này.
Diệp Thanh An tính ở đây bảy ngày, giờ cũng là ngày thứ sáu rồi. Nàng có mấy lần chạm mặt nhị nương nhưng bà ấy lúc nào cũng tìm cớ tránh mặt nàng, tính ra hơn mười lần cũng không nói được câu nào.
Tối hôm đấy nàng ăn cơm trong phòng, lúc chuẩn bị ngủ thì có người gõ cửa.
Cốc... Cốc... Cốc.
''Ai.''
''Là ta ''
Nàng nghe vậy liền đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy nhị nương bưng một khay đựng điểm tâm.
''Thấy con không ăn cơm với mọi người nên ta có tự làm ít điểm tâm.''
Bà ấy vừa nói vừa đưa về phía nàng, nhưng thấy nàng không phản ứng gì liền có ý thu lại: "Nếu không thích thì thôi.''
''Không phải, cảm ơn Lạc nương. Nhưng đám hạ nhân kia chết hết rồi sao mà để chủ tử đích thân xuống bếp vậy.''
''Không, không phải ta chỉ...''
Ban đầu nàng vốn không có muốn nhận thật, vì kiếp trước cũng chẳng ai quan tâm nàng như vậy. Đột nhiên được quan tâm nên có chút không quen.
''Thôi vậy, bên ngoài gió lớn vào trong đã.''
Diệp Thanh An nhường đường nhưng nhị nương lại từ chối nên nàng cũng thôi. Sau đó bà ấy rời đi, nàng cầm một miếng bánh lên ngửi thử. Mùi thơm thật, ăn cũng rất ngon.
Nàng chỉ ăn một cái rồi leo lên giường để ngủ.
Lúc đầu, nàng ngủ rất ngon, nhưng sau đó Diệp Thanh An lại nằm mơ thấy mẹ của nàng kiếp trước, dáng vẻ của bà trong mơ rất đẹp. Bà mỉm cười nhìn nàng, mi như tranh vẽ, da trắng như tuyết, nàng ấy đứng giữa cơn mưa hoa đào, tựa như hoa tiên tử.
Nàng thấy miệng bà ấy nói chuyện, nhưng không nghe được âm thanh, cũng may nàng đã từng học khẩu ngữ, cho nên mới có thể hiểu được.
''An An của mẹ, con ở đây sống tốt chứ?''
Danh Sách Chương: