• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương phi, ngài không muốn đợi vương gia tỉnh lại rồi đi hay sao?” Vĩnh Bân cố gắng thuyết phục nàng ở lại.

“Thời điểm người bị thương luôn luôn yếu ớt, khi tỉnh lại, càng hi vọng người mình thích ở bên người đi. Tóm lại, hắn tất nhiên là không muốn thấy được ta, ta cũng không muốn nhìn thấy hắn.”

Đi được vài bước Diệp Thanh An liền quay đầu lại, Vĩnh Bân còn tưởng nàng đổi ý liền vui mừng nhưng sự thật lại làm hắn thất vọng.

“Ngươi muốn khóc bao nhiêu với hắn thì khóc nhưng nếu dám khóc trước mắt ta cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi.”

Nói rồi liền không quan tâm đến biểu cảm của mọi người mà nghênh ngang rời đi.

Mặc Như lúc nào cũng thờ phụng tất cả mọi thứ liên quan đến Diệp Thanh An một cách mù quáng.

A A A, chủ nhân uy vũ!!

Ngầu đét a!!

Trên đường về Tịnh Hương các Diệp Thanh An nhắc đến vụ thích khách, nàng muốn Mặc Như điều tra là do ai sai khiến.

Mặc Như cũng đã nghĩ đến việc này, nàng ấy đáp ứng lời nàng rồi nói rất nhiều.

Diệp Thanh An lâu lâu sẽ đáp lại vài câu. Mặc Như cũng không thấy bất mãn, dù sao Diệp Thanh An cũng là người ít nói.

Nhưng được một lúc lâu sau lại không thấy Diệp Thanh An nói gì, Mặc Như quay lại mới phát hiện nàng đang nằm dưới đất hôn mê.

Mặc Như hoảng sợ vội đến xem xét, nàng ấy nhìn vết máu trên vai trái rồi nghĩ tới một khả năng.

Nàng ấy cởi y phục ra để chứng minh mình suy nghĩ hàm hồ nhưng sự thật lại là như vậy.

Diệp Thanh An thật sự bị thương!!

Mặc Như nhanh chóng bế nàng quay lại tìm Vu Tử Ân giúp đỡ.

Vừa hay Vĩnh Bân cũng đang ở đây để lấy phương thuốc cũng thấy cảnh này.

Ai cũng không ngờ giây trước người này vẫn bình tĩnh không gì lay động giây sau liền yếu ớt đến mức hôn mê.

Vết thương của Diệp Thanh An tuy không nặng bằng Mộ Dung Trì Yến nhưng lại chỉ cầm máu sơ qua trong lúc hỗn loạn nên mất máu khá nhiều.

Vu Tử Ân ban đầu có hơi e ngại thân phận của nàng nhưng nghĩ đến mạng người quan trọng liền nhanh chóng cắt y phục giúp Diệp Thanh An băng bó.

Mặc Như ở một bên đang vô cùng tự trách tại bản thân mà Diệp Thanh An mới như thế này.

Đôi mắt nàng ấy đỏ bừng, vành mắt ươn ướt, cố gắng cắn chặt răng nén lại xúc động muốn khóc to một trận. Chủ nhân không thích tiếng khóc, nàng rất rõ.

Ngay cả khi làm nũng nàng cũng chưa bao giờ dám khóc với Diệp Thanh An. Lúc nãy thấy Bùi Ninh Dao khóc lóc nàng chỉ cười nhạt, cảm thấy có gì đáng khóc chứ.

Nhưng giờ mới biết thế nào là thực sự đau lòng, nàng không muốn lại trải qua đâu.

Mặc Như hận những tên thích khách đó nhưng lại càng hận sự vô dụng của bản thân hơn.

Tuy Mặc Như không khóc như Bùi Ninh Dao, nhìn trông còn đau khổ hơn Bùi Ninh Dao gấp nghìn lần.

Vĩnh Bân cũng cảm nhận được bi thương cùng cảm xúc đè nén trong lòng của nàng ấy liền bước tới an ủi.

“Đừng lo, vương phi là người tốt chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Mặc Như nghe thế lại đột nhiên khóc thành tiếng, chủ nhân nói người tốt sống không lâu, chỉ có kẻ ác mới sống bền.

Nàng đè nén tiếng khóc, suy sụp nói: “Chủ nhân là người xấu, rất xấu, vô cùng xấu bởi vậy mới sống lâu.”

Mặc Như nói rất nhỏ một câu không đầu không đuôi nên không ai hiểu.

Lúc này Vu Tử Ân cũng lên tiếng: “Vương phi không sao, chỉ là cần tĩnh dưỡng cùng với bổ uống vài liều thuốc bổ máu là được.”

Mặc Như lập tức lau sạch nước mắt còn trên mặt, nàng không muốn khi chủ nhân tỉnh lại sẽ nghe thấy tiếng khóc.

Mặc Như cứ ngồi bên cạnh Diệp Thanh An cho tới sáng hôm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK