Đúng, Diệp Thanh An giơ tay lên tát vào khuôn mặt đẹp trai ấy một cái.
Tiếng động đột ngột phá tan màn đêm yên tĩnh...
Mộ Dung Trì Yến ngơ ngác.
Mặc Như cũng ngơ ngác.
Người bị đánh là người lấy lại tinh thần trước.
"Ngươi... Ngươi dám đánh bản vương?"
Mặc Như bên cạnh bờ vai run run, nhưng không phải sợ mà là nhịn cười.
Nàng ấy đang cho thêm củi thì nghe tiếng động nên quay sang, không ngờ lại được thấy một màn này, quả thật có hơi... không nhịn được muốn cười.
Nhưng theo tình huống thì chỉ có thể nhịn.
Diệp Thanh An vô tội xòe bàn tay ra: "Ta đánh muỗi."
Hắn định nói đánh muỗi cần gì đau như vậy rồi lại thấy vậy có hơi yếu đuối nên sửa thành.
"Sao muỗi lại cứ đốt bản vương?"
Đúng, ba người thì sao có mình hắn bị đốt chứ.
"Vì trên người ta có ngải thảo, Như cũng thế."
"Ngươi... ngươi cố ý phải không?" Hắn trừng mắt nhìn nàng.
"Vương gia cũng đâu nói mình sợ muỗi đốt."
Diệp Thanh An nhún vai tỏ vẻ mình vô tội.
Mà lúc này trong hoàng cung cũng không yên ổn.
Diệp Thư Tâm đang hôn mê cũng không tính là quá ngự nguy hiểm.
Nhưng đứa bé kia...
"Theo lý mà nói thì trẻ sinh non thì phải ba, bốn ngày sau mới bị vàng da, mà bây giờ lại nặng thế này, chắc không phải là..."
"Đúng là có hơi bất thường, ngươi ở lại đây theo dõi, ta quay về cùng mọi người tìm phương án điều trị."
Mộ Dung Trì Hạo đứng bên cạnh cũng rất lo lắng.
"Vu đại phu, đứa bé xảy ra chuyện gì sao?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, lúc tiểu điện hạ sinh ra, mẫu thân lại trúng độc, bây giờ lại vàng da sớm, chúng thần lo lắng độc đã ngấm vào cơ thể. Với cả chỉ là chuẩn bị trước, tiểu điện hạ phúc lớn mạng lớn chắc chắn sẽ không sao đâu. Xin hoàng thượng yên tâm."
Vu Tử Ân an ủi người xong liền lui xuống.
Mà lúc này Mộ Dung Trì Hạo lại mong rằng mấy người Diệp Thanh An có thể về nhanh một chút.
Hắn không biết tại sao lại cảm thấy nàng rất đáng tin.
Mà Diệp Thanh An cũng không phụ lòng mong mỏi đã tìm được.
Vì loại linh thảo này sinh trưởng ở nơi vách đá ẩm ướt, do đó mà nàng quyết định thay vì đi đường núi mà quyết định leo vách đá.
Thế nên trong lúc leo lên thì thấy loại linh thảo này.
Do quanh nó có rất nhiều cỏ dại nên nàng vô cùng cẩn thận, loại linh thảo này rất dễ khô héo sợ rằng sơ suất chút thôi thì sẽ làm hỏng bộ rễ.
Chỉ là khi hái xong lại phát hiện bên cạnh có thêm vài người bạn rắn.
Diệp Thanh An: "Một, hai, ba..."
Mộ Dung Trì Yến: "..."
Mặc Như: Ngoài cười ra thì cái gì ta cũng không biết.
Sau một hồi căng mắt ra đếm, Diệp Thanh An đã đếm được tám con rắn.
Tuy không phải tất cả đều cùng loài nhưng đều có đặc điểm chung là vảy đuôi được phân thành từng hàng riêng lẻ, thân có màu sắc rực rỡ hoa văn, đầu rắn hình tam giác, không nghi ngờ đây chắc chắn là rắn độc!
Mộ Dung Trì Yến lập tức rút ra kiếm ra, hắn bình tĩnh nhìn mấy con rắn.
"Lùi lại, ta tự xử lý được."
" Vương gia."
Diệp Thanh An lạnh giọng gọi Mộ Dung Trì Yến.
"Chuyện gì."
Hắn khó hiểu quay lại nhìn Diệp Thanh An.
"Thả chúng đi đi."
"Ngươi nhân từ cái gì, không sợ chúng đột nhiên cắn chết ngươi sao? Lúc cần không nhân từ lúc không cần lại tỏ vẻ."
"Vương gia, ta không hỏi ý kiến ngươi, mà đang đề nghị."
Diệp Thanh An không khách khí đáp lại, ngạo khí trong câu nói chỉ tăng không giảm.
Lúc hai người giằng co thì một thứ gì đó bỗng lao về phía Diệp Thanh An, nàng cũng phát giác được mà quay lại nhìn.
Đập vào mắt là một cái đầu rắn cách nàng khoảng một mét...
Danh Sách Chương: