Lời dặn dò của người đại diện không giúp cậu tiêu trừ bất an, ngược lại càng khiến cho cậu thêm khẩn trương. Họp báo chính là chiến trường, bọn họ ước chừng đều đem buổi họp báo lần này trở thành trận chiến mấu chốt nhất trước khi trở mình, song Trang Diễn lại cảm thấy Văn Tu Viễn triệu tập phóng viên là để giải thích rõ ràng nguyên nhân. Mặc dù trước kia chưa từng có người nào làm như vậy, nhưng nếu Văn Tu Viễn mưu tính kĩ càng, Trang Diễn nghĩ hắn nhất định có nắm chắc.
Cậu cùng Văn Tu Viễn gặp mặt, thấy Văn Tu Viễn một thân tây trang giày da, lạnh nhạt thong dong, Trang Diễn lại không làm được như vậy. Cậu nhớ đến thời trung học bản thân lần đầu tiên tham gia trình diễn, đứng ở trên sân khấu căng thẳng tới mức mất tiếng, đọc lời thoại thì lắp ba lắp bắp, khi đó ai có thể nghĩ tới cậu thế nhưng có thể có được ngày hôm nay.
Trang Diễn cảm thấy cứ thế này chính mình nhất định sẽ không cẩn thận nói sai, cậu xin giúp đỡ nhìn về phía Văn Tu Viễn, Văn Tu Viễn thấp giọng an ủi cậu: “Em không cần phải nói gì hết, để bọn họ hướng tôi đưa ra câu hỏi là được rồi.”
Trang Diễn không biết làm sao, cứ như vậy đi theo Văn Tu Viễn lên sân khấu, ở phía sau bàn phát biểu ngồi xuống. Vô số ánh đèn chớp nháy hướng về phía cậu, Trang Diễn sắc mặt tái nhợt, nhịn không được nắm chặt thanh ngang dưới bàn —— cậu có thể chịu được tổn thương mà lời đồn mang đến, có thể gánh chịu hậu quả □□, nhưng quả thực khó có thể một hơi đối mặt với nhiều ống kính tràn ngập ác ý như vậy.
Vấn đề thứ nhất được tung ra hướng về phía cậu.
Phóng viên hỏi: “Trang tiên sinh, về sự kiện bao dưỡng bị hấp thụ ánh sáng lần này, ngài có điều gì muốn nói không?”
Ngữ điệu của cô ta hùng hổ dọa người, trong ngôn từ tựa hồ còn ẩn núp một tia khinh thường. Trang Diễn mím chặt môi, không biết phải trả lời như thế nào, chợt nghe thấy Văn Tu Viễn bình tĩnh mở miệng, nói: “Chúng tôi sẽ khởi tố người được gọi là ‘Bạn học cùng đại học’ kia vì hành vi tung tin tức vô căn cứ.”
Một phóng viên khác giành trước hỏi: “Văn tổng, giữa ngài cùng Trang tiên sinh thực sự tồn tại quan hệ bao dưỡng sao?”
Văn Tu Viễn hai tay đan chặt vào nhau, đặt trên bàn, chậm rãi nói: “Không tồn tại.”
Trang Diễn kinh ngạc nhìn hắn.
Phóng viên cũng thoáng ngẩn ra, tựa hồ khinh thường trào phúng Văn Tu Viễn sắp chết còn giãy dụa, hỏi vặn lại: “Vậy ngài giải thích như thế nào về bức ảnh trên Internet?”
Văn Tu Viễn gằn từng tiếng nói: “Tôi không bao dưỡng em ấy, tôi là bạn trai của em ấy.”