Tâm tình tốt đẹp này vẫn luôn duy trì đến khi cậu thổi xong nến sinh nhật, Văn Tu Viễn đưa cho cậu một chiếc chìa khóa xe ô tô.
Trang Diễn nhìn chìa khóa xe ngây người chốc lát, chớp chớp mắt, gượng gạo lộ ra một nụ cười, bắt đầu cảm khái Văn tổng xa hoa. Văn Tu Viễn mặt không chút thay đổi, nói với Trang Diễn bản thân ngày mai phải bay qua châu Âu, có khả năng sáng sớm liền rời đi.
Trang Diễn cười tủm tỉm, bày ra dáng điệu cảm thấy mỹ mãn, gật đầu nói: “Được.”
Bọn họ khui một chai rượu vang đỏ, vốn chỉ vì trợ hứng cho sinh nhật, đến cuối cùng cư nhiên uống hết sạch sành sanh. Văn Tu Viễn tửu lượng không tồi, dựa vào những cuộc buôn bán làm ăn luyện ra bản lĩnh, Trang Diễn cũng không thể so với hắn, cậu tâm tình không tốt, một ly tiếp một ly nốc ừng ực vào trong bụng. Thấy vậy Văn Tu Viễn hai hàng lông mày nhíu chặt, mơ hồ có chút giận hờn, nói rõ không cho phép cậu uống thêm nữa, Trang Diễn lúc này mới dừng lại.
Đắc tội với cơm áo cha mẹ luôn có kết quả không tốt. Trang Diễn mơ mơ hồ hồ nằm nhoài trên mặt bàn thầm nghĩ, vạn nhất Văn tổng không cần mình nữa thì phải làm sao bây giờ?