• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn về chuyện tại sao Mạnh Như lại gặp Bùi Cảnh Thâm thì phải hỏi đến bà cụ Mạnh.

Trong sân một trang viên xinh đẹp, có một bà lão tóc hoa râm ngồi đó uống trà, bà nói với vị vú em bên cạnh:

“Tiểu Như thích đứa trẻ nhà họ Bùi kia, đây cũng là tôi tạo bất ngờ nho nhỏ cho đứa cháu này.”

Nói rồi bà phe phẩy chiếc quạt hương bồ, bày tỏ mình vừa làm được một chuyện tốt cho đứa cháu gái.

Mạnh Như về chuyện này không hề hay biết, cô còn đang không thể tin nổi nhìn người con trai lẽo đeo theo sau mình đến thư viện học tập.

Mạnh Như gần đây đang chuẩn bị viết luận văn gửi cho các trường đại học, chuyện này cô đã có chuẩn bị rất kỹ.

Nếu muốn tránh xa nguyên tác thảm thiết thì chỉ có xuất ngoại là hợp lý nhất, cứ tránh xa nhân vật chính là điều đơn giản và đương nhiên.

Cô chọn vài quyển sách chuyên ngành toán học ngồi đối diện Tần Phong để nghiên cứu. Tần Phong nhìn cô một đường không trốn tránh nhưng không muốn chú ý đến mình, tâm trạng không khỏi trùng xuống.

“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

Mạnh Như muốn đánh bay Tần Phong ra khỏi tầm mắt nhưng người này cứ lượn lờ trước mắt cô, sao cô có thể bỏ qua được sự hiện diện của anh cơ chứ.

Tần Phong là người mà người khác có thể không chú ý đến anh được sao.

Giá trị tồn tại của anh thật sự quá lớn, Mạnh Như hiện tại cảm thấy cái lớp rào bao quanh người mình đang từ từ rạn nứt.

Nhưng cô đã sống cũng 20 năm rồi nên bản lĩnh làm mặt bình tĩnh cho dù lòng đang loạn cào cào cũng có một chút.

Cô nhìn màn hình laptop mắt cũng không di chuyển loạn như thuận miệng mà đáp:“Nói chuyện gì là nói chuyện gì?”

Hai người đang ngồi trong một khu vực sát tường, vị trí bàn tương đối khuất. Tần Phong dứt khoát đứng lên qua ngồi song song với Mạnh Như.

“Cậu nói xem là chuyện gì.” Giọng nói của anh lộ ra vài phần sủng nịnh khiến Mạnh Như nổi da gà da vịt khắp người, dái tai cô phản chủ mà đỏ bừng trước mắt Tần Phong nhưng giọng nói vẫn rất trấn tĩnh.

“Nếu cậu đã ở đây vậy chúng ta tiếp tục ôn tập bổ túc tiếp.” Dừng một chút cô đem vài đề thi từ trong túi ra đặt lên bàn.

“Nào, giờ cậu ngồi làm đi, đúng hết thì chúng ta nói chuyện tiếp.”

Tần Phong:"…" Crush là một chiếc máy chỉ biết nhét đề thi.

Tần Phong cũng ngoan ngoãn cầm giấy lên đọc đề, so với trước kia nhìn đề không hiểu chút nào hiện tại anh đã có thể làm đến 40-60%. Điều này không chỉ do giáo án của Mạnh Như mà còn nhờ sự nỗ lực của anh.

Mạnh Như liếc Tần Phong một cái sau đó liền miên man suy nghĩ.

Cô không tin Tần Phong thích mình.

Lời đề nghị của Tần Phong vào tai cô nghe giống như một lời trêu đùa thì đúng hơn.

Trước đó chính anh cũng là người chủ động đưa ra cái giá với cô, có lẽ vì cô không giống nguyên chủ nên khơi dậy bản tính tò mò cho vị thiếu gia này chăng?.

Mạnh Như tính cách trước kia có phần hơi coi đụng chạm với bạn bè chỉ là chuyện khá bình thường, trước đó khi cô sống trong khu cô nhi viện cơm áo đủ ăn đủ mặc, trẻ con không phân biệt trai gái ăn nằm thành đoàn với nhau khiến cho tính cách của cô có phần trung hòa giữa hai giới tính.

Bởi vậy các hành động thân mật của Tần Phong cô vẫn có thể chấp nhận được, nhưng cô cũng không ngăn được một chút cảm giác ngại ngùng trong lòng. Cũng không biết từ đâu hoặc hẳn là do Tần Phong là người đẹp trai nhất cô từng tiếp xúc thân cận.

Nếu Tần Phong biết được suy nghĩ hiện tại của Mạnh Như hẳn sẽ quay về thời điểm nói ra câu:“Tôi với tên kia cũng ảnh có sức ảnh hưởng như nhau nếu cậu cọ theo tôi thì sẽ không ăn thiệt đâu…” Vả cho mình một phát thật mạnh.

Anh hoàn toàn không biết những việc trước kia mình làm trong mắt cô chỉ khiến nó trở thành sự trêu ghẹo và đùa giỡn.

Tần Phong đọc đề bài sắc mặt càng đen. Sau đó anh buông bút xuống nhìn Mạnh Như.

Mạnh Như tuy đọc sách nhưng vẫn để ý đến anh, thấy Tần Phong buông bút không làm cô chợt nhớ ra một chuyện.

Hình như đống đề trong túi cô là đề thi đại học, tổng hợp các câu hỏi khó của các năm do cô tự mình sưu tầm.

Mạnh Như:"…"

Tần Phong đang mịt mờ với đề thi:"…"

“Khụ!”

Mạnh Như phá vỡ sự lúng túng, cô đưa tay kéo tập đề lại:“Ngại quá, hôm nay tôi chỉ đem đề này theo.”

Tần Phong hôm nay cũng không thật sự muốn làm đề, anh nhìn những ngón tay nhỏ nhắn vì lạnh mà có chút đỏ lên của cô sau đó vươn bàn tay của mình ra nắm lấy thật chặt.

Mạnh Như:"!!!" Chuyện gì đây? Đây là đâu? Tôi là ai?

Trước đó Tần Phong cũng từng khoái vai, khoác eo cô nhưng chưa từng nắm tay.

Hai hành động trên miễn cưỡng chấp nhận nhưng nắm tay cô không cho phép, Mạnh Như dùng sức rút tay ra nhưng không được.

Bàn tay to dài của Tần Phong đã nắm trọn bàn tay bé nhỏ của cô, lòng bàn tay anh ấm nóng làm cho các ngón tay của cô được sưởi ấm.

Thời tiết tháng 11 đã bắt đầu lạnh dần, tuy trong thư viện có điều hòa làm ấm nhưng tay chân của cô vẫn cứ lạnh cóng.

“Tay cậu lạnh lắm đấy, đưa tay còn lại đây.”

Mạnh Như tay kia rút không ra nào có chuyện lại đem tay nữa nạp vào, nắm gì thì nắm chứ nắm tay là cử chỉ dành cho người yêu cô không muốn Tần Phong trêu ghẹo mình nên càng dùng sức hơn hòng đem bàn tay mình rút ra.

Tần Phong thấy sự phản kháng của cô, anh chỉ bình tĩnh càng lúc càng đến gần.

Người anh nhìn trúng chỉ có thể là của

Trong góc nhỏ khuất này ít người qua lại, Tần Phong dùng một tay còn lại đem người kéo qua sau đó thô bạo mà hôn lên môi cô.

Mạnh Như:"!!!" Chuyện này không khoa học.

Hai mắt cô mở to đùng, không thể tin được đẩy người trước mặt ra nhưng trời sinh sức lực nam nữ khác biệt Tần Phong vẫn bất động như núi mà hôn cô.

Mặc cho Mạnh Như có dãy dụa cỡ nào Tần Phong vẫn không buông ra, ngược lại có xu thế càng hôn càng nghiện.

“Ưm ưm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK