Lưu Nguyệt nhìn bầu trời trước mắt, thở dài: "Không phải là kì hạn thực tập của chị sắp hết rồi sao? Chị cũng không biết bản thân có được chọn làm nhân viên chính thức hay không nên vẫn đi làm thêm nếu như lúc đó trượt thì chị vẫn sẽ không thất nghiệp. Với lại chị thấy chị nợ Thẩm Quân anh ấy quá nhiều, từ lúc kết hôn tới bây giờ anh ấy lo tiền hằng tháng cho gia đình chị, quần áo túi xách giày dép của chị đều là anh ấy mua cho. Chị cảm thấy nợ anh ấy rất nhiều nên muốn đi làm thêm để dành tiền trả lại số tiền đó cho anh ấy."
Tiêu Nhu nghe xong thì không biết nói gì, một lát sau cô ấy nói: "Chị bây giờ sức khỏe là trên hết, chị cần phải nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ như vậy thì mới có thể làm dự án mà em giao lúc sáng. Còn nữa sao chị lại nghĩ bản thân nợ anh ấy chứ? Hai người đã kết hôn rồi, chị không cần phải tính toán như thế đâu."
Cô cầm chặt ly cà phê trong tay, hỏi: "Tiêu Nhu, thích một người là cảm giác như thế nào? Có phải khi gặp người đó thì hay đỏ mặt, tim đập nhanh, tâm trạng cũng vui hơn nhưng khi không thấy thì trong lòng lại thấy nhớ, lại muốn gặp."
Tiêu Nhu gật đầu: "Đúng vậy, chẳng lẽ chị thích ai rồi sao? Thẩm Quân à?"
Cô cũng không phủ nhận chỉ im lặng gật đầu, cô ấy thấy cô thừa nhận thì vui vẻ: "Em biết ngay chị cũng có tình cảm với anh ấy mà. Mau mau, chị mau đi bày tỏ với anh ấy đi."
Cô nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: "Không không, chị không bày tỏ với Thẩm Quân đâu. Em biết không, anh ấy như một ngôi sao sáng trên bầu trời khiến chị cho dù có đưa tay ra thì cũng không thể nào với tới được chỉ còn cách lặng lẽ đứng một chỗ ngắm nhìn. Hứa Giai nói đúng, chị và anh ấy thật sự không hợp, xét về gia thế thật sự không xứng, xét về ngoại hình thì cũng chênh lệch. Nếu anh ấy không phải muốn phản đối cuộc hôn nhân do gia đình sắp xếp mới lấy chị thì chị làm sao có cơ hội đứng gần anh ấy được. Ngay cả gặp mặt mỗi ngày cũng không có cơ hội."
Tiêu Nhu lần đầu tiên nghe thấy cô tâm sự nhiều như thế, cô ấy nói: "Chị phải lạc quan lên, chị không được đánh giá thấp bản thân như thế. Gia thế không xứng thì đã sao, em cũng không biết trong lòng anh ấy nghĩ gì nhưng em tin những điều đó đối với anh ấy đều không quan trọng nên chị không được tự ti. Chị biết không, mỗi người chúng ta đều là một bộng hoa nở rộ, đều mang những vẻ đẹp riêng không ai giống ai. Chị cũng vậy, chị cũng có một vẻ đẹp mà người khác không có, cho nên chị không được từ bỏ có biết không?"
Cô ấy nói xong sau đó nhíu mày, hỏi: "Hứa Giai sao xuất hiện ở đây? Chị gặp cô ta khi nào?"
"Là mấy ngày hôm trước trên đường về nhà thì gặp được."
Cô nói xong nhìn đồng hồ thấy đã vào giờ làm thì nói: "Bây giờ chị phải đi làm việc đây, cảm ơn ly cà phê của em."
Cô cầm lấy ly cà phê mở cửa đi ra ngoài để cho Tiêu Nhu một mình ở trên sân thượng. Cô ấy nhìn cô rời đi rồi mới cầm lấy điện thoại ra nhấn gọi, đầu dây bên kia bắt máy: "Alo."
"Alo, Thẩm Quân. Em đã hỏi chuyện được chị dâu rồi."
Thẩm Quân đang lật xem tài liệu nghe vậy thì ngừng động tác, hỏi: "Cô ấy nói sao?"
"Mấy hôm trước chị dâu có gặp Hứa Giai, cô ấy nói với chị dâu là chị không xứng với anh rồi liên quan gì tới gia thế của hai người đấy. Với lại chị ấy không muốn nợ anh nên mới đi làm thêm kiếm tiền. Có lẽ bây giờ trong lòng chị ấy cảm thấy nợ anh quá nhiều không biết trả như nào nên mới tìm cách khác." Tiêu Nhu cũng không nói việc Lưu Nguyệt có tình cảm với anh bởi vì cô muốn hai người từ từ nhận ra như vậy mới bền lâu được.
Anh nghe vậy thì trầm mặc: "Anh biết rồi. Cô ấy còn nói gì thêm không?"
"Không có."
"Vậy được rồi, cúp máy đây. Mau vào làm việc đi, tới giờ làm rồi."
Anh nói rồi cúp máy tiếng tút tút truyền tới khiến cho Tiêu Nhu bất lực thở dài, cũng không chờ cô trả lời lại luôn. Tiêu Nhu cất điện thoại vào túi rồi cầm ly cà phê rời khỏi sân thượng.
Buổi tối bên trong nhà hàng, Thẩm Quân ngồi một bàn gần cửa sổ trước mắt chính là Hứa Giai. Anh cũng chẳng ngẩng đầu nhìn cô ta, cầm lấy dao nĩa cắt miếng thịt trên dĩa bỏ vào miệng ăn không nói câu nào. Hứa Giai nhìn anh nở nụ cười: "Thật không nghĩ tới hôm nay anh lại hẹn em ra dùng bữa tối."
Anh lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ cô nên rõ vì sao tôi hẹn cô ra đây."
Hứa Giai nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, nói: "Ý anh là sao?"
Anh nhìn thẳng vào cô ta, nói: "Không phải hôm trước cô đã gặp Lưu Nguyệt sao? Cô đã nói gì với cô ấy?"
Hứa Giai nghe vậy thì trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn tỏ ra không làm gì sai trả lời: "Em vô tình gặp cô ấy, hỏi thăm cô ấy dạo gần đây như thế nào thôi."
"Chứ không phải cô nói rằng cô ấy không xứng với tôi, không môn đăng hộ đối sao?"
Hứa Giai nghe vậy thì hai tay siết chặt lại, nở nụ cười gượng gạo: "Anh...anh đang nói gì vậy? Em không hiểu."
Anh cũng chẳng quan tâm đến biểu cảm của cô ta hiện tại, anh vừa cắt thịt vừa nói: "Cô đừng tỏ ra là mình không biết gì. Hứa Giai, chuyện của tôi và cô ấy không cần cô nhúng tay vào. Tôi không thích người khác xen vào chuyện của tôi."
Hứa Giai không ngờ cô sẽ đi kể mọi chuyện với anh, cô ta tức giận nói: "Nhưng mà những câu hôm đó em nói với câu ấy có câu nào sai đâu. Là do anh muốn phản đối cuộc hôn nhân do chú Thẩm sắp xếp nên mới lấy đại một người làm lá chắn. Anh và cô ấy không môn đăng hộ đối, em mới xứng với anh thôi Thẩm Quân."
Anh nhíu chặt chân mày nhìn cô ta: "Cô xứng với tôi?"
"Đúng, đúng vậy."
Anh hừ lạnh, cầm lấy khăn lên lau tay: "Cô dựa vào đâu mà nói xứng với tôi? Tôi và cô ấy có xứng với nhau, có hợp nhau hay không bản thân tôi tự biết. Việc hợp tác sắp tới giữa công ty và công ty cô tôi nghĩ không cần thiết đâu."
Anh nói rồi để khăn lên bàn rồi cầm lấy áo khoác vest bước ra ngoài để cho Hứa Giai ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng, hai tay cô cuộn tròn nắm chặt móng tay bấm vào da thịt nhưng cô lại không cảm nhận được sự đau đớn. Lưu Nguyệt, cô cứ chờ đấy mọi thứ của tôi nhất định sẽ thuộc về tôi.
Anh cũng không lái xe về nhà mà đi tới công ty Lưu Nguyệt đang làm thêm đậu ở đó. Lúc cô giao hàng về đang nói chuyện vui vẻ với Song Song đứng bên cạnh thì ánh mắt cô nhìn thấy chiếc xe Bentley đang đậu gần đó, chiếc xe này rất quen thuộc là xe của Thẩm Quân. Nhưng sao anh lại ở đây?
Song Song thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó thì đưa tay quơ trước mặt cô hỏi: "Làm sao vậy? Cậu thích chiếc xe đó sao? Chúng ta không mua nổi đâu chỉ có thể ngắm thôi."
Cô thu hồi tầm mắt lắc đầu: "Không có đâu, mình biết sẽ không mua nổi nên cũng chỉ ngắm lát thôi. Song Song cậu vào trước đi."
"Vậy cậu mau chóng vào báo cáo công việc rồi về, giờ cũng trễ rồi." Song Song cũng không nghi ngờ gì đi vào bên trong công ty, chỉ nghĩ đơn giản là cô mê chiếc xe đó nên muốn ở lại ngắm một chút.
Thấy Song Song đã đi vào trong, cô mới đi tới đưa tay gõ lên cửa kính xe. Cửa sổ xe được hạ xuống, cô nhìn thấy anh đang ngồi ghế lái bên trong xe. Cô kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Quân quay sang nhìn cô, tìm đại một lý do nói: "Đi gặp khách hàng ở gần đây, nhớ ra cô cũng làm ở khu vực này nên tới đây đón cô tan làm. Cô đã xong việc chưa?"
Cô nghe anh nói vậy cũng không nghi ngờ gì, gật đầu: "Toi đã xong việc rồi bây giờ vào bên trong báo cáo nữa là có thể về."
"Vậy được, cô vào báo cáo đi tôi ở đây đợi cô."
"Được, anh đợi tôi một chút."
Cô nói rồi đứng thẳng người chạy vào bên trong công ty, anh nhìn bóng dáng cô đã đi xa dần mới thu hồi tầm mắt. Anh cũng không muốn nói với cô là anh đã ngồi đây đợi cô hơn hai tiếng đồng hồ, nhà hàng anh và đường đến đây ngược hướng nhau nhưng anh lại cố tình tìm một lý do để cô không nghi ngờ.
Một lát sau cô từ bên trong công ty đi ra trên tay cầm túi xách chạy đến xe anh, mở cửa ghế phụ ra ngồi xuống. Anh nhìn cô hỏi: "Đã xong rồi sao?"
Cô gật đầu, thắt dây an toàn vào: "Đã xong rồi, giờ có thể về nhà."
Anh khởi động xe rồi lái đi, cô ngồi một lát trên xe nhìn bên ngoài cửa sổ thấy hướng anh đang đi không phải là đường về nhà. Cô quay sang hỏi anh: "Anh có phải đi nhầm đường rồi không? Đây đâu phải là đường về nhà."
Anh lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước: "Không nhầm đường, tôi đang chở cô tới một nơi."
Cô nghe vậy thì tò mò: "Là nơi nào?"
Anh cũng không nói rõ cụ thể là nơi nào, chỉ nói: "Tới nơi thì cô sẽ biết."
Ở bên trong phòng khách, Tiêu Nhu ngồi ăn trái cây quay sang nhìn Hạo Minh đang làm việc trên máy tính. Cô dùng nĩa găm miếng táo rồi đút sang cho anh, nói: "Anh, hôm nay em biết được một chuyện."
Anh há miệng cắn miếng táo, hỏi: "Là chuyện gì?"
Cô ăn nốt nửa miếng táo còn lại: "Lưu Nguyệt, chị ấy thích anh Thẩm Quân."
Anh nghe vậy thì quay sang nhìn cô hỏi: "Thật sao?"
Cô gật đầu: "Thật nhưng em chưa nói cho anh Thẩm Quân biết."
"Vì sao?"
"Bởi vì em không biết rõ anh ấy có tình cảm với chị dâu không nếu nói ra em sợ sẽ có khoảng cách nên để cho hai người từ từ phát triển, tình cảm sâu đậm như vậy sẽ bền hơn."
Hạo Minh nghe vậy thì gật đầu: "Em nói cũng có lý, tâm tư của anh ấy sâu xa lắm anh đoán không được."
"Anh ăn táo nữa không?"
"Ăn."