Ban đầu Cận Trọng Sơn chê cay, sau đó thích nghi rất tốt.
Còn muốn ăn thêm bánh nướng áp chảo cay, bà chủ nói không có bánh, chỉ có cơm, cho dù cậu đẹp trai, tôi cũng không có khả năng biến ra bánh cho cậu.
Dì dùng giọng Thành Đô giống với khi Cận Trọng Sơn lướt video, vừa thân thiết lại có hơi buồn cười.
Tư Dã quay lưng lại cười.
Cận Trọng Sơn đập một hạt dưa lên đầu anh, cũng cười theo.
Chị Tinh nói rõ ngày mai sẽ đi bố trí hội trường, nhưng hôm nay đã gọi cho các nhà thiết kế chủ quản đi xem hiệu quả sau khi bố trí.
Tối nay các trợ lý và các nhà thiết kế có thâm niên thấp hơn đã quá bận rộn.
Tư Dã đóng gói mấy hộp lớn, "Anh, cầm cùng em tới hội trường nhé."
Cận Trọng Sơn nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.
Mặc dù hoàng hôn vào mùa hè ở Kashgar rất muộn, nhưng vào mùa thu và mùa đông, buổi tối trời cực kỳ lạnh.
Ngày nào Tư Dã cũng chui vào chăn sớm, lúc nào cũng duỗi đôi bàn chân nóng như thiêu đốt của mình chạm vào chân hắn, giục hắn cũng vào.
Trở lại Thành Đô, thời tiết không quá lạnh, ngày và đêm ở cuối đường phố dường như không khác nhau nhiều.
Mười hai giờ trưa như thế nào, mười hai giờ đêm vẫn như thế đó.
Vì vậy Tư Dã muốn khởi động ư?
Cận Trọng Sơn gật đầu, "Anh lái xe."
Lên xe, Tư Dã giúp đặt điểm đến là một phòng triển lãm toàn diện ở Khu vực mới Thiên Phủ.
Cận Trọng Sơn lái xe không nhanh.
Tư Dã cảm thấy hắn không phải sợ xảy ra tai nạn, mà chỉ là đang thong dong quan sát thành phố quen thuộc nhưng xa lạ này.
Giống như cầm một chồng ảnh cũ, từng tấm từng bức ảnh nhúng vào thực cảnh.
Triển lãm đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.
Triển lãm này mang tính chất quốc gia, có hàng trăm nhà triển lãm đang trưng bày, và sẽ còn nhiều hơn nữa trong vài ngày tới.
Tư Dã vụng trộm nhìn Cận Trọng Sơn một cái, mang theo một chút tâm tư thấp thỏm.
Khi Cận Trọng Sơn đồng ý làm người mẫu của anh không hề biết hiện trường lớn bao nhiêu, đông người tới mức nào.
Hắn có hình dung thế nào đi nữa, cũng không bằng cảm thụ trực quan ở hiện trường.
Đây cũng là dụng ý tối nay anh dẫn theo Cận Trọng Sơn tới.
Nếu Cận Trọng Sơn không thoải mái cho dù chỉ là một cái nhíu mày, anh cũng sẽ kêu dừng lại, không để ý đến sự phản đối của những người khác trong studio, tìm người mẫu mới.
Nhưng Cận Trọng Sơn vẫn thờ ơ, không tỏ ra khó chịu, cũng không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào.
Chú ý tới ánh mắt của Tư Dã, Cận Trọng Sơn nghiêng mặt, "Lại nhìn anh. ”
Giọng điệu nhẹ nhàng kèm theo chút đùa giỡn.
Tư Dã thả lỏng, "Anh là bạn trai của em, nhìn cũng không được à? ”
Cuối cùng giọng điệu này làm cho Cận Trọng Sơn nhíu mày, "Được à nha. ”
"..." Anh trai cool ngầu này đừng làm nũng được không!
Tư Dã xuất hiện ở "vùng hoang dã" vài nhân viên đang làm việc thốt lên.
Cận Trọng Sơn không đến gần mà nhìn Tư Dã từ xa.
Tư Dã lúc này khác với Tư Dã ở cuộc họp buổi chiều.
Ôn hòa bao dung hơn một chút, trên mặt luôn nở nụ cười, rất biết cách hoà đồng với nhân viên, vô cùng được yêu thích.
Nhưng thực tế khống chế thái độ rất tốt, không bởi vì trẻ tuổi mà kiêu căng với đối phương.
Vì vậy, tình yêu mến mà anh nhận được phần lớn trong đó là sự tôn trọng.
Hội trường quá ồn ào, Cận Trọng Sơn không nghe thấy Tư Dã nói gì với mọi người.
Nhưng từ động tác cơ thể của Tư Dã, và ánh mắt dần dần nghiêm túc của nhân viên có thể nhìn ra, sau lời chào hỏi và đùa giỡn ban đầu, Tư Dã đã khéo léo mang bầu không khí vào công việc, đồng thời giải thích những điểm cần chú ý trong quá trình bố trí, hoặc các vấn đề có thể phát sinh.
Trở lại Thành Đô, trong lĩnh vực của mình, mỗi cử chỉ, mỗi một ánh mắt của Tư Dã, đều xứng đáng là vương giả.
Trước mắt Cận Trọng Sơn không khỏi hiện ra tình cảnh Tư Dã bận rộn ở cửa hàng quần áo.
Mọi bộ quần áo đều được ủi và treo trên mắc áo, giới thiệu mẫu mới cho mỗi một vị khách tới đi, tìm đồ phù hợp với họ.
Ngôn ngữ không thông, hai tay lộn xộn, chỉ đoán mò nhưng cũng tới làm luôn cả thu ngân.
Lúc trước hắn chỉ biết Tư Dã tham gia thiết kế trang phục, thỉnh thoảng cũng thiết kế trang sức.
Có rất nhiều cửa hàng quần áo ở Kashgar và huyện Tháp, và hắn đã nghĩ công việc của Tư Dã giống như họ.
Trong nhận thức vốn có của mình, tất cả mọi người đều cần có việc làm.
Cho nên khi nhìn thấy Tư Dã dựng một quầy hàng nhỏ trước cửa hàng tạp hóa, phản ứng đầu tiên của hắn là tặng cho Tư Dã một cửa hàng quần áo có thể chứa tất cả quần áo của anh.
Hắn nghĩ có một cửa hàng quần áo, Tư Dã sẽ có một công việc, có một nơi trú ẩn.
Hắn nghĩ rằng đó là công việc của Tư Dã.
Nhưng không phải.
Thì ra Tư Dã không cần phải đối mặt với mọi vấn đề của khách hàng, không cần canh giữ trong cửa hàng mỗi ngày.
Tác phẩm của Tư Dã không trưng bày ở trong cửa hàng nhỏ của thành cổ, mà được trưng bày trong một phòng triển lãm tráng lệ, thậm chí còn hoành tráng hơn thế nhiều.
Tư Dã càng không cần phải vội vã quay lại cửa hàng tạp hóa lục tung ngăn kéo tìm tiền lẻ vì không tìm được tiền trả lại.
Tư Dã chỉ cần tập trung vào việc tạo ra các tác phẩm, vạch ra tình hình chung và phương hướng.
Những việc nhỏ còn lại do đoàn đội thực hiện.
Ở đây bật đèn tiết kiệm năng lượng nhưng cực kỳ sáng.
Ở đây không có đêm, giống như thành phố Thành Đô không ngủ.
Trong mắt Cận Trọng Sơn, Tư Dã vừa hay đứng ở nơi sáng ngời nhất.
Bộ vest màu xám nhạt như đang phát sáng.
Từ đầu đến chân, mỗi một cm Tư Dã đều toả sáng.
Tư Dã trên cao nguyên Pamir cũng có thời gian rực rỡ, nhưng không sáng bằng bây giờ.
Những gì Tư Dã có bây giờ không phải là ánh sáng do thế giới bên ngoài ban tặng.
Mà là tự tin từ trong ra ngoài, kiểm soát mọi thứ và quyết đoán.
Cảm giác này, như thể Tư Dã cuối cùng đã trở lại nơi mà anh nên ở.
Đây là vương quốc của Tư Dã.
Hiếm khi Cận Trọng Sơn cảm thấy hoang mang.
Màu xám trong con ngươi mơ hồ bao phủ màu lam, giống như mây chì cuồn cuộn đè lên hồ Bạch Sa, mặt nước hồ bất an dao động.
Nhưng khi Tư Dã đi về phía hắn, sự hoang mang kia đã biến mất không thấy.
"Kế tiếp đi làm cái gì?" Hắn bình tĩnh hỏi.
Tư Dã ngạc nhiên, "Anh, sao anh biết em không muốn về nhà? ”
Cận Trọng Sơn cười cười, "Tinh lực của em còn chưa tiêu hao hết."
Nửa giờ sau, Tư Dã ngồi trong tiệm làm tóc mà anh thường lui tới.
Nhà tạo mẫu tóc quen thuộc lải nhải, nói về những chuyện vui gặp phải mấy tháng nay.
Tư Dã nhìn Cận Trọng Sơn thông qua gương, Cận Trọng Sơn đang xem điện thoại di động.
Vừa rồi ở hội trường, anh lại bị Cận Trọng Sơn nhìn thấu.
Giờ này đáng lẽ đã vào giấc ngủ, nhưng hôm nay anh giống như bị tăng động, đột nhiên muốn hoàn thành tất cả các công việc đã chuẩn bị.
Kiểu tóc là trọng tâm.
Mái tóc vàng đã được nhuộm trước khi đến Kashgar, giờ thì phát triển thành tổ gà.
Hôm nay anh xử lý hết nửa ngày cũng không xử lý được, lúc ăn xiên que thì dứt khoát buộc ra phía sau, lộ ra trán, đâm vào gáy.
Sau khi triển lãm chính thức bắt đầu là anh có thể xuất hiện với hình ảnh đẹp nhất rồi, nhuộm màu xám bà ngoại, vừa vặn phù hợp với trang phục anh lựa chọn.
Nhà tạo mẫu tóc rất ngạc nhiên khi nghe anh sẽ nhuộm màu xám, bởi vì trước đây anh ta đã đề cử nhiều lần nhưng Tư Dã không đồng ý."
" Tiểu Dã, cậu nói không thích màu xám!"
"Bây giờ tôi thích rồi."
Làm tóc là một quá trình rất dài, Tư Dã thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Cận Trọng Sơn, luôn lo Cận Trọng Sơn sẽ ngủ gật.
Nhưng Cận Trọng Sơn dường như không buồn ngủ, nửa đường còn đi ra ngoài đi dạo một vòng, mua cho anh và nhà tạo mẫu tóc, trợ lý mỗi người một ly trà sữa.
"Đúng rồi anh." Trong công việc đầy ắp, Tư Dã kéo ra một chuyện nhỏ giữa các cặp tình nhân "Anh có thể mua bún ốc rồi."
"Hả?"
"Không phải nói anh cùng em ăn xiên WC thì em phải ăn bún ốc với anh hả? Ở nhà không có, anh mua thêm chút đi, mua theo hộp, em sẽ ăn với anh. ”
Ở nơi Tư Dã không nhìn thấy, tay Cận Trọng Sơn cầm điện thoại di động dừng lại.
"Không vội."
"Không vội, nhưng anh mua trước đi, chuyển phát nhanh đưa qua chậm, đợi đến cuối năm sẽ không gửi thằng Tân Cương."
"Ừm."
Tư Dã nhuộm màu tóc mới, còn cố ý chọn màu xám giống như đồng tử Cận Trọng Sơn, vui tới mức không ngừng nói được, "Anh, giờ anh mua đi, về là có thể ăn."
“...... Được rồi. ”
Hơn bốn giờ sáng, mái tóc vàng lộn xộn của Tư Dã biến thành màu xám.
Thần thái theo màu tóc trở nên mộc mạc, sắc bén quyết đoán, cũng càng quyến rũ.
Không đợi Tư Dã lấy điện thoại di động ra, Cận Trọng Sơn đã bật chức năng chụp ảnh, vẫy vẫy tay.
Tư Dã lập tức tiến lại gần, tựa vào trên vai Cận Trọng Sơn, cường điệu nhìn vào ống kính.
Trưa hôm sau lại phải đến hội trường, may mà tinh lực hai người đều không tệ, trở về ngủ mấy tiếng là no rồi.
Tư Dã mặc đồ ngủ đi xuống lầu, nhìn thấy Cận Trọng Sơn đang dùng nguyên liệu bánh nướng áp chảo mua ngày hôm qua, trong lòng có hơi áy náy.
Anh ôm lấy Cận Trọng Sơn từ phía sau, cọ cọ như một con mèo, "Anh, ngày hôm qua hại anh thức đêm cùng em, anh có buồn ngủ không? ”
Cận Trọng Sơn gắp một cái bánh vào đĩa, khuỷu tay đẩy anh, "Đừng dựa vào, đi rửa mặt súc miệng, bánh nguội không ngon. ”
"A..." Tư Dã tiếp tục dụi dụi, "Anh, em yêu anh nhiều lắm."
Cận Trọng Sơn cười khẽ, "Mau đi. ”
Bánh nướng áp chảo phối hợp với trà sữa hồng trà, Tư Dã cảm thấy không đúng vị, rắc một muỗng nhỏ muối ăn của mình vào, hương vị vẫn rất kỳ quái.
Tư Dã nhíu nhíu mày, "Vẫn là trà sữa muối của huyện Tháp chính tông, đây là vị gì không biết? ”
Thấy Cận Trọng Sơn nhìn mình, Tư Dã lại cười hì hì bổ sung: "Anh, không phải nói anh pha không ngon, mà em nhớ trà sữa muối ở nhà chúng ta."
"Đây là hồng trà, trà sữa mặn phải dùng lá trà và sữa tươi nấu cùng nhau. Nơi đây không có điều kiện."
"Ừm, trở về có điều kiện."
Cận Trọng Sơn nhìn Tư Dã một lát, đột nhiên nói: "Em không biết tự nấu à?"
" Đương nhiên là không!"
"Vô ích, anh dạy em."
Tư Dã ăn xong miếng bánh nướng cuối cùng, "Không học không học, dù sao cũng có anh nấu cho em rồi. Nếu anh lười, thì em sẽ ra đường mua. Kashgar mua trà sữa ở đâu mà chẳng được."
Triển lãm chỉ còn hai ngày nữa là chính thức bắt đầu, hôm nay hội trường càng lúc càng đông đúc ồn ào.
Tư Dã biến mất trong giới thiết kế Thành Đô gần một năm, lần trở lại này của anh đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, thỉnh thoảng lại có người quen chạy tới hàn huyên. Tư Dã đã đối phó rất thành thạo.
Cận Trọng Sơn giúp mọi người làm việc, nửa đường cảm thấy nhiều người không khí mù mịt mới cầm bao thuốc lá, ra bên ngoài hít thở không khí.
Có một xưởng bên cạnh đang bốc dỡ hàng hóa, nhân viên lần lượt di chuyển mô hình, móc treo, đồ trang trí.
Cận Trọng Sơn cảm thấy quen mắt, suy nghĩ một hồi, thì ra là những thứ hắn mua cho cửa hàng quần áo của Tư Dã.
Tất cả hàng hóa đã được chuyển đi.
Một nhóm người tham gia triển lãm khác chế giễu: "Vừa mới vào đã 'hoa nhài vàng đào.' Cái thể loại rách rưới gì đây không biết?
Rách rưới?
"Đúng vậy, tên thương hiệu không có phẩm chất, không ngờ thẩm mỹ cũng thấp như vậy."
"Cười chết rồi, móc treo quần áo và mô hình người mẫu đều là mua hàng giá rẻ trên mạng, điên rồi hả? Đúng là kéo hết level của đồng nghiệp như chúng ta xuống."
"A, có lẽ người ta căn bản không muốn làm nhà thiết kế, mở một cửa hàng online bán hàng qua mạng là thỏa mãn rồi, chậc chậc."
Khói đã tích tụ một đoạn tàn, gió tháng 12 ẩm ướt ở Thành Đô đã cuốn đi lớp tro tàn trên cùng.
Cận Trọng Sơn phục hồi tinh thần, đi tới bên cạnh thùng rác phía trước, ấn tàn thuốc lên trên.
Điện thoại di động reo, lấp lánh tên của Tư Dã.
"Anh ơi, anh đang ở đâu?"
"Ra ngoài hít thở không khí, sao thế?"
"À à không có gì, mới không gặp anh thôi mà nhớ anh quá."
Đuôi mắt Cận Trọng Sơn cong lên thành ý cười.
Tư Dã lại nói: "Khung chị Tinh đặt tới rồi, bọn em không ai cao bằng anh cả, không thì anh về lấy xuống giúp em nhé."
Cận Trọng Sơn cúp điện thoại rồi trở về.
Mấy người cao lớn đang lắp ráp khung trưng bày, Cận Trọng Sơn nhìn một chút, nó khác với cái mà hắn mua cho Tư Dã, có nhiều hoạ tiết và cảm giác thiết kế, có lẽ bởi vì quá nhỏ bé nên hắn chưa từng xem qua.
Hắn đi qua, đỡ lấy giá khung, " Tới đây."