• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn viên nói mộ Hương phi không có gì để xem, Tư Dã dựa trên châm ngôn bốn chữ "đến đã đến rồi", vẫn bất chấp nắng nóng đi ra.

Quả thật không có gì để xem thật.

Ngôi mộ của Hương Phi được coi là điểm thu hút thương mại nhất ở Kashgar, có hướng dẫn viên du lịch và các buổi biểu diễn ca múa nhạc.

Tư Dã nhìn một vòng, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng vẫn có khuyết điểm, không có những thiếu nữ nhảy tự nhiên như hai cô gái Takik kia.

Buổi trưa sau khi thêm WeChat Cận Trọng Sơn, anh lại tiếp tục cầm máy ảnh đi dạo.

Cận Trọng Sơn không nói gì với anh nữa.

Anh hỏi mộ Hương phi có gì đáng để xem hay không.

Cận Trọng Sơn thản nhiên nói: "Muốn xem thì đi."

Cái câu này chẳng khác gì câu " Đến đã đến rồi."

Từ mộ Hương phi đi ra, Tư Dã tùy tiện tìm được một tiệm bồ câu dùng cơm.

Trước khi đến Kashgar, anh nghĩ Tân Cương nhiều nhất là cửa hàng thịt dê, đến mới biết, khắp nơi toàn là cửa hàng chim bồ câu.

Đã quá giờ ăn trưa, bữa tối vẫn còn sớm, anh là khách hàng duy nhất trong cửa hàng, thanh tĩnh.

Trước khi súp chim bồ câu và mì ramen được bưng lên, anh dành thời gian để nhấp vào ảnh đại diện của Cận Trọng Sơn.

Cận Trọng Sơn.

Cả buổi chiều, cái tên này đã nhiều lần xuất hiện trong đầu anh. Cận Trọng, nghĩa là núi rất nặng sao?

Cận Trọng Sơn thì tính là người Tajik hay người Hán?

Nếu là Tajik thì có tên Tajik không?

Trước đó, sự hiểu biết của anh về người Tajik gần như bằng không.

Giống như nhiều du khách lần đầu đến Tân Cương, khi nhìn thấy những người có đôi mắt sâu và chiếc mũi cao trên đường phố, ai cũng nghĩ rằng họ là người Duy Ngô Nhĩ.

Bây giờ bởi vì Cận Trọng Sơn mà anh có một sự quan tâm mạnh mẽ đến dân tộc tôn thờ đại bàng này.

Vòng kết nối bạn bè của Cận Trọng Sơn đăng không ít ảnh, nhưng bối cảnh mới mấy ngày không thấy rõ được.

Tư Dã xem từng bức, chủ yếu là phong cảnh cao nguyên và đường phố Kashgar.

Ngoài ra còn có liên kết bán hàng, thông tin kéo khách, quảng cáo hoạt động của các cuộc thi nhiếp ảnh tương tự.

Tần suất đăng ảnh của Cận Trọng Sơn không thấp, có khi ba ngày một cái, có khi một ngày có thể lên bốn năm cái.

Nhìn vòng bạn bè này, không ai nghĩ Cận Trọng Sơn là một người lãnh đạm ít nói.

Cảm giác mâu thuẫn mà Tư Dã nhận ra lúc trước lại dâng lên.

Lúc anh nhìn người này, luôn cảm thấy trong mắt hắn không có gì gì hết, đối với hết thảy đều không quá quan tâm.

Nhưng chuyện người này làm, lại làm cho anh cảm thấy trong lòng nhớ mong ngàn vạn lần.

Những cô gái đồng hương nhút nhát, Cận Trọng Sơn sẽ ở lại cùng các cô, thổi sáo đại bàng quê hương cho các cô nghe.

Cậu bé người Duy Ngô Nhĩ gặp nạn, Cận Trọng Sơn đã cho cậu một mạng sống thứ hai.

Thành phố cổ phát triển du lịch, Cận Trọng Sơn tìm đến sinh viên người Hán, giúp chế tạo bản đồ vẽ tay.

Lái xe hơn hai tiếng đồng hồ đến giúp đỡ cái tên liều lĩnh làm mất giấy chứng nhận biên phòng.

Người dân biên cương tin vào những ngọn núi phủ tuyết, tín ngưỡng đại địa và chim đại bàng bay cao vút.

Cận Trọng Sơn giống như hiện thân của những niềm tin này.

Súp bồ câu và mì ramen đã được dọn ra, Tư Dã đặt điện thoại xuống.

Có thể là do anh nghĩ nhiều rồi.

Cận Trọng Sơn là một cá nhân, sao mà có thể kéo đến độ cao tín ngưỡng?

Nhiều lắm thì là một người có vẻ lạnh lùng, nhưng lại sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Tư Dã ăn súp bồ câu xong, anh đổ mì ramen vào nước súp vàng óng, vừa khuấy xong, thì nghe thấy tiếng điện thoại di động ù ù.

Cuộc gọi video từ Tư Vũ.

Tư Dã do dự một hồi rồi bắt máy.

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặc vest xuất hiện trên màn ảnh.

Tư Dã nói, "Anh.”

Mẹ mất khi anh còn rất nhỏ, ba bận rộn công việc, anh cũng coi như được anh trai lớn hơn 11 tuổi nuôi lớn.

Mặc dù mấy năm nay bọn họ không còn thân thiết như khi còn nhỏ, nhưng sau khi xảy ra chuyện, vẫn là Tư Vũ chống đỡ giúp anh.

Công ty trong nhà bây giờ Là Tư Vũ quản lý, Tư Vũ rất bận rộn, áp lực cũng lớn, dành thời gian gọi video cho anh, anh không thể không nghe.

Tư Vũ nhìn em mình trong chốc lát, tựa hồ là đang quan sát tâm tình tốt hay xấu.

"Anh, em đang ăn súp bồ câu, súp bồ câu của Kashgar rất đặc sắc."

Tư Dã nhắm ngay chén canh, lại quay trở về, trên mặt đã treo nụ cười.

"Anh à, em không sao, anh đừng lo."

Ước chừng là vừa uống canh nóng, sắc mặt Tư Dã hồng nhuận.

Tư Vũ lúc này mới gật đầu, "Còn đang ở Kashgar à? ”

Tư Dã vừa ăn mì vừa nói chuyện với hắn, chỉ nói muốn ở Kashgar thêm vài ngày, không đề cập đến chuyện quên giấy chứng nhận biên phòng.

Tư Vũ tranh thủ thời gian nghỉ giữa cuộc họp gọi tới, chỉ tán gẫu chưa đến mười phút, trước khi cúp máy tranh thủ nói: "Yên tâm chơi đi nhé, có anh ở đây rồi. ”

Mũi Tư Dã chua xót, nở nụ cười, "Anh, em biết, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

Buông điện thoại xuống, Tư Dã ngồi bất động một hồi, điện thoại lại rung lên.

Ù ù, hai tiếng đơn điệu.

Hình ảnh núi tuyết của Cận Trọng Sơn nhảy ra.

Tư Dã khẽ đảo mắt, lập tức nhấn mở.

[Cận Trọng Sơn: Ngày mai tới huyện Tháp không? ]

Hả? Không phải sẽ ở lại Kashgar ít nhất hôm nay và ngày mai sao?

[Dã: Ngày mai anh có thể đi rồi à?" ]

[Cận Trọng Sơn: Ừ. ]

Tuy rằng gần như thích ứng với bụi bặm của Kashgar, nhưng nếu có thể lên cao nguyên sớm một chút, Tư Dã tất nhiên sẵn lòng.

[Dã: Được rồi, vậy ngày mai xuất phát. ]

Cận Trọng Sơn trực tiếp bấm giọng nói tới.

Lời nói và văn bản giống như những thứ hai chiều, Tư Dã và Cận Trọng Sơn lúc đánh chữ đều không có cảm giác gì.

Nhưng nghe thấy giọng nói từ tính kia từ trong điện thoại truyền đến, bên tai Tư Dã ong ong nhè nhẹ.

Giống như Cận Trọng Sơn đang ở bên tai anh, cách một tấm màn che trong suốt thì thầm với anh.

Môi của Cận Trọng Sơn chạm vào vành tai anh.

Nhưng trên thực tế, đụng chạm vào vành tai anh chỉ là tấm màn che.

Không, ngay cả màng che cũng không phải.

Trong nháy mắt trái tim Tư Dã đập thình thịch.

Cận Trọng Sơn hỏi: "Ở đâu?"

Tư Dã còn chìm trong nhịp tim vừa rồi, "A. Tôi vừa xem xong mộ Hương phi."

"Phát định vị đi, mười lăm phút sau tôi đến đón cậu."

"Đón tôi?"

"Ừ, đi làm giấy chứng nhận biên phòng."

Vừa nghĩ đến giấy chứng nhận biên phòng, Tư Dã hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa hàng, anh nghĩ đến hàng dài người xếp hàng ngoài đại sảnh làm thủ tục, "Phải xếp hàng rất lâu..."

Cận Trọng Sơn nói: "Không cần phải xếp hàng."

Ý là có quan hệ phía sau?

Cận Trọng Sơn hẳn là có rất nhiều cửa sau, Tư Dã không tiếp tục hỏi, gửi định vị, Cận Trọng Sơn quả nhiên đến đón anh đúng giờ.

Đến trung tâm tập trung du khách, Tư Dã mới phát hiện, Cận Trọng Sơn căn bản không có quan hệ phía sau gì cả.

Hàng dài người không thấy đâu, đại sảnh trống rỗng, không đến ba phút đã lấy được giấy chứng nhận biên phòng.

Tư Dã: "..."

Vậy sao hôm trước họ phải xếp hàng tận mấy tiếng lận?

"Du khách vội vàng, đều đến sáng sớm và buổi trưa. Dù không đi trong ngày nhưng họ vẫn muốn xin giấy phép sớm."

Cận Trọng Sơn lạnh nhạt nói: "Nhưng thật ra chỗ này cứ tầm 5 giờ chiều là vắng người, đến nơi không cần xếp hàng."

Tư Dã có loại cảm giác đi theo đúng đại gia.

So vớ Cận Trọng Sơn, Tiểu Dương còn quá non nớt.

Trên đường về nhà trọ, Tư Dã hỏi liệu hắn có định thi đấu cùng với hai cô gái kia không.

Cận Trọng Sơn nói, "Nhờ có cậu."

Tư Dã bối rối: "Tôi?"

"Tôi không đi cùng các cô ấy toàn bộ hành trình, các cô không sợ là được. Ống kính của cậu làm cho bọn họ thích nghi, tôi không cần phải ở lại. ”

“ Vậy à. "Tư Dã nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay, cảm thấy mãn nguyện như thể anh và Cận Trọng Sơn đã cùng nhau hoàn thành một việc gì đó.

Anh buột miệng: "Vậy chúng ta xem như hợp tác vui vẻ đúng không?"

Cận Trọng Sơn cười lơ đãng.

Một tiếng này vừa thấp vừa nhẹ, giống như ngầm thừa nhận, nhưng không có sức nặng đồng ý.

Đó là những gì Tư Dã đã trải qua trước đây, sự phù phiếm nguyên thủy và hoang dã, nó quanh quẩn bên tai, đốt cháy vành tai hơi mỏng.

Sau khi trở về nhà trọ, Tư Dã vội vã đi tắm.

Đây là trọng trách Cận Trọng Sơn giao cho.

Độ cao của huyện Tháp so với mặt biển không tính là quá cao, nhưng cũng là cao nguyên, người đã quen sống ở đồng bằng khi mới lên không nên tắm, dễ dàng bị say độ cao.

Vì vậy, phải tắm trước một ngày.

Tư Dã lau tóc xuống lầu, nhìn thấy Cận Trọng Sơn đang nói chuyện với ông chú và một số người trông giống như khách du lịch.

Nghe một hồi, hóa ra họ sống trong khu nhà trọ này, chú biết Cận Trọng Sơn ngày mai trở về huyện Tháp, đang gạ gẫm việc làm ăn.

Cận Trọng Sơn xác nhận bọn họ đều có giấy chứng nhận thông quan biên phòng, nhanh chóng thương lượng giá cả.

Tư Dã mím môi dưới.

Trải qua ngày hôm đó, anh không còn muốn đi chung xe với người khác nữa.

Nhưng một vị khách là một phần tiền, anh không thể ngăn cản Cận Trọng Sơn kéo người khác.

Cũng không phải hoàn toàn không thể.

Anh có thể thuê thẳng xe của Cận Trọng Sơn, có bao nhiêu chỗ ngồi thì trả bấy nhiêu.

Nhưng mục đích này quá mạnh, nếu như anh nói, Cận Trọng Sơn sẽ nghĩ như thế nào?

Quên nó đi.

Tiểu Dương lần trước dắt theo hai em gái đi bar, các em gái vui vẻ, ở trong nhóm thanh lữ đăng không ít hình ảnh đi bar, điều này thực sự đã khơi dậy sự nổi tiếng của bar Duy Ngô Nhĩ đối với khách du lịch.

Một vị khách xác định ngồi xe Cận Trọng Sơn hỏi, đêm nay có thể đi bar không?

Tư Dã dựng tai lên.

Cận Trọng Sơn nói có thể.

Ngày hôm kia Tư Dã buồn ngủ không đi, hôm nay sấy xong mái tóc vàng trước 12:00, chọn một chiếc bông tai màu xanh xám đeo lên.

Trang phục là một chiếc áo vest rộng màu đen với một mảng lớn trang trí sáng màu trên đó, kết hợp với quần jean và giày da nhỏ.

Tuy rằng bì kịp người mẫu chụp ảnh trên phố Thái Cổ, nhưng cũng đủ bắt mắt.

Cận Trọng Sơn nhìn anh từ trên xuống dưới, anh bị nhìn không được tự nhiên, "Trang phục của tôi không phù hợp sao?"

Cận Trọng Sơn lắc đầu, " Đẹp lắm."

Thời gian còn sớm, quán bar tạm thời vẫn chưa náo nhiệt

Sau khi Cận Trọng Sơn dẫn khách vào xong thì mặc kệ, không quan tâm bọn họ làm cái khỉ gì, tìm một góc uống nước.

Quán bar Cửu Nhãn Kiều ở Thành Đô rất nổi tiếng, Tư Dã vừa tròn hai mươi tuổi đã là khách quen của quán bar, lúc này không hề luống cuống.

Nhưng so với trai đẹp gái xinh trên sàn nhảy cùng với âm nhạc có tiết tấu cực mạnh, anh cảm thấy hứng thú với Cận Trọng Sơn trong ánh sáng lập loè hơn.

Cận Trọng Sơn vẫn mặc một bộ đồ đen, nhưng không giống áo t shirt ban ngày mặc.

Tư Dã nghi ngờ tất cả áo thun của hắn toàn màu đen.

Anh bưng ly, lặng lẽ nhìn đám đông nhảy múa, nhưng dường như lại chẳng có gì mà xem.

Như thể có một rào cản vô hình ngăn cách anh trong một thời gian và không gian khác.

Tư Dã lại một lần nữa nghĩ tới các vị thần tự nhiên mà người dân biên cương tín ngưỡng.

Khi những vị thần ngó xuống tín đồ của mình, có trống rỗng và vô tình như thế không?

Một cô gái người Duy Ngô Nhĩ dáng người uyển chuyển đi đến bên cạnh Cận Trọng Sơn, cụng ly với hắn, cười cười nói nói.

Tư Dã không nghe thấy họ nói gì cả.

Đương nhiên, cho dù có nghe được, cũng nghe không hiểu.

Nhưng anh có thể hiểu được ánh mắt của cô gái.

Đó là ánh mắt nhìn lên người mình yêu, chứa ánh sáng, quyến luyến và cả trìu mến.

Cận Trọng Sơn lạnh nhạt từ đầu đến cuối, tựa như căn bản không nhìn thấy tình cảm của cô gái.

Không biết lấy đâu ra tin tưởng, Tư Dã cảm thấy Cận Trọng Sơn không phải không biết.

Biết, nhưng không chấp nhận, cũng không thấy khó chịu.

Những yêu thương mãnh liệt ấy đã bị đôi mắt xanh xám lọc thành một cơn gió dễ dàng tan biến.

Không để lại dấu vết.

Tư Dã tự nhiên buồn vô cớ.

Sáng hôm sau, lúc xuất phát, Tư Dã bất ngờ nhìn thấy cô gái bên cạnh xe.

Cô nhiệt tình chào hỏi các vị khách, nói đi nhờ xe của Cận Trọng Sơn đến huyện Tháp.

Tư Dã quay đầu lại nhìn Cận Trọng Sơn.

Cận Trọng Sơn không nói gì, chỉ tay ra hiệu bảo anh ngồi ghế phụ.

Cô gái rất hoạt bát, không lâu sau Tư Dã đã biết cô tên là Ngải Y, tình cờ gặp Cận Trọng Sơn ở bar nên xin đi nhờ.

Cận Trọng Sơn không thích nói về phong tục tập quán địa phương như những người lái xe khác, Ngải Y vừa lúc làm hướng dẫn viên du lịch,trò chuyện với những vị khách phía sau mấy tiếng đồng hồ mà không mệt.

Lần này đi qua trạm kiểm soát rất thuận lợi, tiếp tục lái xe, khi độ cao tăng lên,bầu trời lộ ra diện mạo vốn có của nó.

Bầu trời trong xanh, những đám mây lớn trắng xóa, thấp như quả bóng bay trong tay.

Cuối tầm mắt là núi tuyết liên miên, ánh mặt trời chiếu lên ánh bạc lấp lánh, lơ đãng nhìn lại, giống như tơ lụa thánh khiết bồng bềnh giữa không trung.

Tư Dã mở hé cửa kính xe, không khí trong lành từ cao nguyên tràn vào, thấm vào đây lòng, và anh đột nhiên tỉnh táo.

Đây là cao nguyên Pamir.

Đây là đường cao tốc Khách Lạt Côn Lôn.

Buổi chiều, đã đến địa điểm đầu tiên.

Núi Bạch Sa, Hồ Bạch Sa.

Cận Trọng Sơn đậu xe trên con đường cách hồ Bạch sa một cây số, để khách đi qua, chụp ảnh dọc đường.

Ngải Y vốn định ở lại xe, cùng Cận Trọng Sơn chờ du khách đang ở bờ hồ bên kia.

Nhưng cô nàng rất được chào đón, đến mức các nữ du khách kéo cả cô nàng xuống chụp ảnh.

Trong xe chỉ còn lại Cận Trọng Sơn và Tư Dã.

Cận Trọng Sơn nghiêng mặt, " Cậu không xuống à?"

Tư Dã đeo SLR xong, nhưng đột nhiên có một sự thôi thúc.

"Ngải Y thích anh đúng không?"

Anh không nên hỏi như vậy, anh không biết tại sao mình lại hỏi như thế.

Anh không phải là người thích hóng hớt chuyện người khác.

Một lát sau, Cận Trọng Sơn nói: "Ừ."

"Vậy hai người..."

"Không có khả năng."

Trong xe im lặng một lúc, Tư Dã hỏi: "Anh có thích cô ấy không?"

Cận Trọng Sơn lắc đầu.

Tư Dã nói, "Bởi vì không thích, cho nên không có khả năng?"

Cận Trọng Sơn nói: "Một phần thôi."

"Hả?"

"Cô ấy là người Duy Ngô Nhĩ."

Tư Dã càng thêm khó hiểu.

Cận Trọng Sơn bình tĩnh nói: "Người Tajik không kết hôn với các dân tộc khác."

Tư Dã theo bản năng nắm chặt SLR, nhìn lông mi rậm rạp của Cận Trọng Sơn.

Nhưng…

Nhưng không đúng.

Nếu không thể thông hôn, tại sao anh…lại là con lai?

"Đi xuống đi." Cận Trọng Sơn nói: "Núi Bạch Sa rất đẹp, từng bước đến gần nó, sẽ không bỏ lỡ nó."

"A, được." Tư Dã đẩy cửa ra, gió lạnh khô thổi khiến anh ngoảnh mặt đi.

"Chờ một chút, Mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm lạnh." Cận Trọng Sơn nói.

Tư Dã đã chuẩn bị xong áo gió, chỉ là vừa rồi quên mất.

Anh đáp lại, ngay lập tức mở vali của mình.

Cận Trọng Sơn thấy anh lấy ra áo gió không có mũ, nhíu mày, ném áo bông của mình qua.

Tư Dã tiếp nhận, " Anh Cận?"

"Trời gió to, cái đầu cần được bảo vệ nhất.” Cận Trọng Sơn làm động tác kéo mũ trùm đầu, " Mặc áo bông vào, kéo mũ lên."

Tư Dã mặc chiếc áo khoác bông lớn hơn một cỡ, lông cừu trong mũ dán lên má anh.

Hai má rất nóng, không biết là bởi vì lông cừu quá ấm áp, hay là bởi vì nhiệt độ trên má đã tăng lên.

_________________________



Lăng mộ Hương Phi



Núi và hồ Bạch Sa



Đường cao tốc Khách Lạt Côn Lôn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK