• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Dã kinh ngạc nhìn về phía Cận Trọng Sơn, ngữ khí mang theo một phần bất mãn mà mình cũng không nhận ra, "Anh sắp kết hôn?"

Vậy là hắn không nói với Ngải Y?

Cận Trọng Sơn cầm tấm lụa đỏ trong tay, yên lặng nhìn anh.

Ngược lại, nhóc tajik vừa mới nói chuyện cười rộ lên, "Không phải, người kết hôn là Ngải Lực Mễ.

Nói xong đẩy mạnh vào vai người bên cạnh một cái, "Này, mày làm gì mà ngu ngơ như khúc gỗ thế?"

Tư Dã vừa nhìn, nhóc này quả thật có chút chân chất.

Chỉ nhìn nét mặt thì cậu ta là một anh chàng người Tajikistan rất đẹp trai, nhưng đứng bên cạnh Cận Trọng Sơn một cách đờ đẫn, kể cả trong bóng tối, vẫn có thể thấy mặt cậu ta đang đỏ bừng.

Cậu nhóc lại tiếp tục nói chuyện với Tư Dã: "Anh chính là khách của Anh Cận đúng không? Ngày mai anh muốn đi đuờng cổ Pan Long không? Đúng lúc, cô dâu của Ngải Lực Mễ đang ở ngôi làng bên cạnh con đường cổ! Anh cũng đi cùng Anh Cận đi! ”

Tư Dã nhìn cậu chàng mộc mạc: " Ngải Lực Mễ? ”

Cậu nhóc nói nhiều: "Đúng vậy, là nó đó." Xin chào, tên tôi là A Tây Mộc, tất cả chúng tôi đều là bạn của Anh Cận! ”

Tư Dã gian nan nhớ tên hai người, " Chào 2 người, tôi là Tư Dã, gọi tôi là Tiểu Dã là được. ”

Ngải Lực Mễ thành thật nói: "Tiểu Dã. ”

Cận Trọng Sơn bất thình lình nói một câu, "Lớn hơn 2 người, gọi là anh Dã. ”

Ngải Lực Mễ ngay lập tức đổi lời: "Anh Dã."

Tư Dã: "..."

Cận Trọng Sơn nói lời tạm biệt với Ngải Lực Mễ, A Tây Mộc trước cửa khách sạn.

Ngải Lực Mễ rất lo lắng nói điều gì đó với Cận Trọng Sơn bằng tiếng Tajik.

A Tây Mộc ghét bỏ vỗ vỗ cậu, tốc độ nói rất nhanh nói một chuỗi dài dằng dặc.

Tư Dã tuy rằng nghe không hiểu, nhưng trực giác cảm thấy A Tây Mộc đang diss Ngải Lực Mễ.

Chỉ còn lại Cận Trọng Sơn và Tư Dã.

Tư Dã đang định mở miệng.

Cận Trọng Sơn hỏi: "Sao không ngủ?"

"Tôi..."

Gặp ác mộng nên đứng dậy ngắm nhìn những vì sao đêm.

Tư Dã nuốt chửng sự thật hỏi ngược lại: "Ngải Lực Mễ vừa nói gì?"

"Dặn dò tôi thuyết phục cô gái kia cưới cậu ta. Chuyện cầu hôn cậu ta đã đề cập 3 lần rồi, lần này nếu như còn không được thì trở thành trò cười của mọi người. ”

"......"

Tư Dã không biết gì về phong tục hôn nhân của Tajik.

Không hiểu vì sao Ngải Lực Mễ là người cưới, Cận Trọng Sơn lại phải đi thuyết phục nhà gái.

Hơn nữa còn hết lần này đến lần khác.

Đây là hôn nhân sắp đặt hay sao?

Cận Trọng Sơn lại nói: "Còn nữa, bảo tôi chụp thêm một ít ảnh của cô gái cho cậu ta xem."

Ăn cắp, chụp lén?

Tư Dã lớn lên ở Thành Đô có độ bao dung tự do cực cao, anh ghét nhất là phụ nữ bị ép lấy chồng.



Nghe vậy, anh cau mày, nhưng lại không biết nên biểu đạt phản đối của mình như thế nào.

Sau tất cả, anh chỉ là người ngoài cuộc, không nên khuấy vào phong tục địa phương.

Cận Trọng Sơn nhìn Tư Dã trong chốc lát, "Có phải cậu hiểu lầm cái gì không?"

Tư Dã giả vờ không thèm để ý, "Không."

Nói xong quay đầu đi.

Một con mèo của Cổ Lệ Ba Y cũng như vậy, lúc có tâm sự sẽ quay đầu đi không nhìn hắn, gãi cổ cũng không để ý tới.

Cận Trọng Sơn mắt cong cong, "Không còn sớm nữa, trở về đi. ”

"À."

Lần đầu tiên, hình ảnh hoàn hảo của Cận Trọng Sơn đã có một vết nứt trong trái tim của Tư Dã.

Cho dù là phong tục dân tộc, anh cũng không thể tiếp nhận chuyện Cận Trọng Sơn giúp bạn mình cướp phụ nữ.

Điều đầu tiên cần làm là khi trở lại phòng là kiểm tra trực tuyến phong tục đám cưới của Tajik.

Sau khi xem xong, Tư Dã mặt không chút thay đổi buông điện thoại di động xuống, cuộn mình vào trong chăn.

Anh lại hiểu lầm anh Cận rồi!

Hóa ra, trong quá khứ hôn nhân của người tajik thực sự là hôn nhân sắp đặt.

Nhưng thế hệ trẻ đã có thể yêu một cách tự do.

Tuy nhiên, thủ tục cưới hỏi vẫn theo truyền thống.

Một nam một nữ yêu nhau, đến lúc tính chuyện cưới xin thì họ hàng, bạn bè của nhà trai phải mang lụa đỏ đến cầu hôn nhà gái.

Mà bản thân người nam không thể xuất hiện.

Cho dù lưỡng tình tương duyệt, nhà gái cũng phải tượng trưng từ chối nhà trai nhiều lần.

Lần cuối cùng mới nhận lụa đỏ từ người thân và bạn bè nhà trai.

Tấm lụa đỏ sẽ được đặt trên đầu cô dâu khi kết hôn.

Căn bản không có tiết mục cưỡng đoạt phụ nữ gì cả.

Chỉ là do Ngải Lực Mễ không đi được, lại rất muốn nhìn cô gái của mình, mới bảo Cận Trọng Sơn chụp ảnh nhiều hơn.

Tư Dã kéo chăn lên, che mặt lại, trong đầu xuất hiện tiếng cười nhạt của Cận Trọng Sơn.

Cái kiểu cười hiểu rõ hết thảy, nhìn thấu nhưng không nói ra.

Cận Trọng Sơn khẳng định biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Không giải thích với anh, còn trêu anh!

Buồn bực một hồi, Tư Dã mất hết buồn ngủ nên dứt khoát ngồi dậy tiếp tục xem tục lệ kết hôn của người Tajik.

Hầu hết các lời giải thích trên Internet đều kèm theo hình ảnh, các cô dâu mặc váy đỏ thêu hoa, đội khăn kết rèm hạt bạc trên đầu, múa theo tiếng trống tay và sáo đại bàng, đẹp không sao tả xiết.

Tư Dã bỗng nhiên cảm thấy như đang đứng bên bờ biển, tiếng sóng cuồn cuộn từ xa vọng lại.

Xa lắm, anh không thể bắt được, nhưng vẫn có thể nghe thấy.

Đó là nguồn cảm hứng gần như cạn kiệt của anh.

Sau khi được giải cứu khỏi nhà kho, tinh thần của anh trở nên thất thường, đừng nói đến sáng tạo, ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng khó có thể tự lo cho mình.

Sau một thời gian điều trị, anh đã trông như người bình thường. Nhưng chỉ cần cầm bút vẽ lên, quần áo xộc xệch, người mẫu bê bết máu, xác chết nằm dưới chân lại hiện ra trong đầu anh…

Anh không thể sáng tác nữa…

Nhưng giờ đây, cảm hứng quay cuồng ở một nơi mà anh có thể nghe thấy nhưng không thể chạm vào.

Như tiếng sấm đầu xuân.

Mưa sẽ sớm rơi xuống đại địa khô cằn.

Tư Dã vội vàng nhảy ra khỏi giường, mở vali màu cam ra.

Anh lục tung đồ đạc bên trong, từ đáy tìm thấy một chiếc hộp gấm hình chữ nhật.

Mở ra, bên trong đặt một đôi bông tai ruby màu hồng tua rua, mỗi bên có một đôi cánh đại bàng bên trên là những viên đá quý.

Đây là tác phẩm cuối cùng của anh thiết kế trước khi một tai nạn xảy ra.

Tạo hình vừa cường điệu vừa lớn, cộng với ruby có phần diễm tục, khi studio mở hội nghị sản phẩm mới, đôi bông tai cuối cùng đã bị gạch ra khỏi tác phẩm chủ đạo mùa mới.

Nhưng bản thân anh không nghĩ nó tệ chút nào.

Thay vào đó, anh thích nó, sẵn sàng đưa nó ra với tư cách tổng giám chế.

Nhưng trước khi nó bắt đầu hoạt động, điều đó đã xảy ra.

Trước khi rời Thành Đô, anh đang thu dọn hành lý, nhìn thấy đôi hoa tai, ma xui quỷ khiến anh bỏ vào vali.

Vừa rồi lên mạng tra cứu tài liệu, khi thấy cầu hôn, người thân và bạn bè nhà trai thường tặng bông tai.

Anh nghĩ, đưa đôi bông tai này cho Cận Trọng Sơn, tặng cho cô gái của Ngải Lực Mễ.

...... Dù sao, Ngải Lực Mễ cũng gọi anh là anh Dã.



Một đêm trôi qua, Tư Dã không ngủ được, nhưng tinh thần rất tốt, còn muốn sớm xuống lầu, đi đến một nơi rộng rãi, dưới ánh nắng ban mai ngắm nhìn dãy núi vàng óng.

Thật bất ngờ, khi bức màn được mở ra, núi non đã ở rất gần.

Khung cửa sổ như khung ảnh, đóng khung ngọn núi tuyết vàng khổng lồ phía đối diện như một bức tranh.

Ở khoảng cách ngắn như vậy, anh thậm chí có thể nói "chào buổi sáng" với ngọn núi tuyết.

"Cho cô dâu của Ngải Lực Mễ?"

Lúc ăn buổi sáng, Cận Trọng Sơn nhìn hộp gấm mà Tư Dã đưa tới.

Tư Dã bởi vì hiểu lầm ban tối mà còn hơi xấu hổ, "Ừm, một chút tâm ý.”

Cận Trọng Sơn không cầm, đẩy ra bẻ bánh ngọt ngâm trong trà sữa mặn.

"Anh Cận, tôi để đây nhé."

Cận Trọng Sơn quay đầu nhìn anh, "Cậu cũng tham gia cướp vợ à? ”

Tư Dã: "..."

Anh nhìn ra được, Cận Trọng Sơn đang giỡn với anh.

Cận Trọng Sơn người này, ngay cả nói giỡn cũng là nhàn nhạt.

Trong đôi mắt xanh xám ẩn chứa một nụ cười nhỏ, giống như một con cá bắn tung tóe một giọt nước, không chú ý thì không nhìn ra được.

Ba ngày ở chung, Cận Trọng Sơn ở trong mắt anh vẫn rất ngầu.

Nhưng không còn là cái loại người xa lạ khi đến trạm kiểm soát đón anh, mà là một sự mát mẻ ấm áp, thậm chí có chút dịu dàng.

"Tôi trách lầm mọi người."

Tư Dã hỗ trợ bẻ bánh, mái tóc vàng xõa xuống, rất mềm mại: "Không có cướp vợ, là hôn nhân đứng đắn."

Cận Trọng Sơn cười nhẹ, "Ừ."

"Đôi bông tai kia anh nhận đi!" Tâm tình Tư Dã không tệ, đang định ném bánh vào trong bát Cận Trọng Sơn, lại bị Cận Trọng Sơn ngăn trở.

"Cậu đi dạo cả buổi sáng, chưa rửa tay."

"......"

Cận Trọng Sơn đẩy chén trà sữa mặn qua.

"Ăn đi, lát nữa dẫn cậu đi tặng bông tai."

Đến giờ khởi hành, Tư Dã nhìn thấy vài chiếc xe máy đậu bên ngoài khách sạn.

Cận Trọng Sơn đã thay trang phục truyền thống của người Tajik, đứng bên cạnh chiếc Buick màu đen và vẫy tay với anh.

Tư Dã tò mò, "Bọn họ cũng đi cầu hôn sao? ”

Cận Trọng Sơn gật đầu.

Tư Dã hỏi thêm: "Chỉ có chúng ta lái xe?"

"Xe máy là phương tiện giao thông quan trọng nhất của chúng tôi, thay thế ngựa của quá khứ. Cậu phải hiểu đi xe máy cầu hôn phong cách hơn. ”

“...... Vậy chúng ta lái xe chẳng phải không thể hứng gió à?"

Cận Trọng Sơn lại mỉm cười.

Tư Dã: "..."

Điều đó không thể! Anh và anh Cận sao có thể thua người khác phong cách này?

Khi chiếc xe máy tối qua được đẩy ra, Cận Trọng Sơn hỏi: " Cậu có thực sự muốn đi xe máy không?"

"Tôi muốn!"

"Xe máy không thoải mái bằng SUV, cao nguyên gió lớn, đường trong thôn cũng không tốt."

"Tôi muốn!"

“...... Được thôi. ”

Cận Trọng Sơn đi lên lầu, lúc về trong tay cầm trong một chiếc mũ đen.

Tư Dã nhìn Cận Trọng Sơn đi về phía mình, rồi đội chiếc mũ da tròn rất dày lên đầu anh.

Cận Trọng Sơn nói: "Vừa đó, lạnh thì kéo vành mũ xuống che mặt."

Tư Dã nhìn gương chiếu hậu xe máy một lúc, đột nhiên có ý tưởng.

"Anh Cận, anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo của các anh không?"

Cận Trọng Sơn nhìn anh.

"Ầy, các anh đều mặc trang phục truyền thống, tôi như này hình như không ổn lắm?"

Nhìn tỉ mỉ qua cách ăn mặc thì anh mặc quần jean rách.

Cận Trọng Sơn đánh giá xong, "Đi theo tôi."

Thay đổi trang phục không mất nhiều thời gian.

Tư Dã nghiêng người soi gương, Cận Trọng Sơn đang ở trước mặt anh, giúp anh thắt một chiếc thắt lưng thêu màu đỏ.



Áo sơ mi thêu trắng kèm áo dài không cổ, quần tối màu, giày da màu đỏ tím, sau đó đội lên một chiếc mũ bản địa.

Tư Dã biến thành một chàng trai Tajik.

Chờ ở dưới lầu, A Tây Mộc kinh hô: "Anh Dã, đẹp trai quá."

"Đi thôi." Cận Trọng Sơn đã ngồi lên xe máy, tiếng máy nổ ầm ầm.

Tư Dã ngồi ở ghế sau.

Lễ vật cho cô dâu đã được thống nhất đặt trên xe máy của A Tây Mộc, lúc này tay anh không cầm gì, theo bản năng muốn vòng quanh eo Cận Trọng Sơn, còn chưa chạm vào đã rụt trở về, chộp lấy cái kệ phía sau.

Tối hôm qua có ôm eo Cận Trọng Sơn không?

Anh không nhớ.

Lúc ấy tâm tình anh rất kém, đầu óc mông lung, hình như có ôm? Có lẽ mặt còn dán lên người Cận Trọng Sơn?

Nhưng ban đêm khác với ban ngày, ban đêm làm những việc bình thường ban ngày cần rất nhiều can đảm.

Hơn nữa anh cũng không yếu, cái kệ đằng sau cũng rất dễ nắm.

Những chiếc xe máy động cơ mạnh bay giữa những ngọn núi tuyết và vùng hoang dã.

Gió thổi mạnh vào mặt, thổi Tư Dã mạnh đến nỗi anh không thể mở mắt.

Những đám mây lớn gần đến mức nào?

Có thể nhìn thấy bóng dáng của chúng trên mặt đất.

Cảm giác đi xe máy và ngồi SUV rất khác nhau, Tư Dã cảm thấy mình đã rời khỏi mặt đất, cưỡi gió phi thẳng lên trời, rong ruổi ngàn dặm.

Cận Trọng Sơn vượt qua tất cả mọi người, trước mặt họ chỉ có những ngọn núi tuyết hùng vĩ và biển mây cuồn cuộn.

Tư Dã muốn hét thật to.

"A——"

"A——"

Tiếng hét vang vọng, đó là núi tuyết đang đáp lại anh.

Nhưng có một âm thanh khác, trong trẻo, lẻ loi và kiêu hãnh.

Cận Trọng Sơn nói: "Đại bàng đang đến."

Tư Dã ngẩng đầu lên, bầu trời mở ra đôi cánh khổng lồ, một con đại bàng bay vòng quanh họ.

Tất cả bọn A Tây Mộc đều hét lên.

Gặp được đại bàng trên đường cầu hôn là phúc trời ban.

Tư Dã im lặng, nhìn con đại bàng không chớp mắt.

Hóa ra người Tajik tin vào một con đại bàng như vậy.

Uy phong, mạnh mẽ.

Bầu trời là đôi cánh của nó, và gió là hơi thở của nó.

Hầu hết thời gian nó im lặng như thế, phớt lờ tất cả mọi thứ.

Nhưng khi những người tin vào nó cần nó, nó sẽ không ngần ngại ban phúc.

Không biết từ khi nào, tay Tư Dã đã không còn bám vào kệ nữa.

Anh vòng quanh eo Cận Trọng Sơn, bí mật trốn gió trên tấm lưng rộng lớn đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK