Một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai. Gương mặt hắn sát lại gần. Em nhất thời không phản ứng kịp, chỉ gật đầu theo bản năng.
Phó Hoành cúi lại gần hơn, Tinh Nguyệt hơi né về sau. Hắn nhíu mày, giữ gáy em lại, vươn tay tới sờ trán. Không còn nóng.
"Đói bụng không?"
"Có một chút...đêm qua là chuyện gì đã xảy ra?"
Phó Hoành xoa đầu em. Chuyện đêm qua hắn kể ngắn gọn lại, từ quá trình cứu em tới bắt hung thủ lộ diện. Tinh Nguyệt nghe xong có chút ý nghĩ. Không nghĩ tới người đàn chị kia vì đố kỵ mà chuyện gì cũng có thể làm ra.
"Được rồi, chuyện đó không nói nữa. Người gây chuyện sẽ có người xử lý. Việc của cậu giờ là ăn cho tốt. Đêm qua cậu ăn được gì ói sạch, giờ phải ăn. Chiều còn về lại khách sạn ở bên Nam Đình."
Em nghe thấy lời hắn nói cũng không suy nghĩ gì thêm, chỉ tự dặn lòng sau này ngàn vạn lần phải cẩn thận hơn.
"Đi thôi, ra ngoài ăn nào."
Hai người đi ra, Hiểu Tinh chạy tới nhìn ngó Tinh Nguyệt một lúc. Thấy khí sắc của cô bạn đã ổn hơn mới an lòng.
"Bên kia có chuẩn bị ít xôi và bánh cho mọi người, nhưng mà mình sợ cậu không ăn được đồ khô nên đã xin nhà bếp bên kia làm ít phở cho cậu. Cậu nếm thử xem."
Nhà bếp nằm biệt lập với khu trại bên này, để tới đó phải đi khá xa. Hiểu Tinh không quản gian khó đi tìm vì cô muốn cô bạn có thể có gì đó ngon bỏ vào bụng. Nhà bếp ban đầu từ chối lời thỉnh cầu, phải kể rõ sự việc họ mới gật đầu để cô vào bếp làm nồi phở kia.
Thẩm Khang tiến lại, quan sát thấy em ổn rồi cũng chẳng nói gì về việc tối qua. Lại quay sang Hiểu Tinh bảo cô đi ăn cùng Tinh Nguyệt đi.
"Mình ăn rồi, cậu có ăn phở thì ăn cùng đi. Nhân tiện nấu mình nấu cũng khá nhiều."
"Ồ. Vậy tôi phải thử xem thế nào rồi."
Thẩm Khang hơi ngạc nhiên. Trước tới nay chẳng thấy cô gái nhỏ này nấu ăn, không ngờ thật sự có tay nghề chỉ là ít thể hiện. Món phở cô nấu nước dùng rất vừa miệng, thịt bò vừa chín tới, lại có ít cá viên. Tô phở này quá ngon. Anh ăn hết sạch còn muốn ăn thêm.
"Hết rồi, về nhà rảnh sẽ nấu cho cậu ăn."
"Được. Tôi nhớ rồi đó, khi ấy sẽ nhắc cậu sau."
Câu này nghe quen quen ý nhỉ? Hình như anh cũng từng bảo về nướng thịt cho cô ăn sau. Hai người không hẹn mà cùng một ý nghĩ. Muốn nấu cho người kia ăn.
"Tôi nữa, tôi cũng muốn ăn."
"Của cậu thì chắc chắn rồi, Tô Tình."
Ăn sáng xong, ngồi nghỉ một lúc, đoàn người theo bước chân hướng ẫn viên đi lên nơi trên cùng của khu đảo này. Chỉ có một chữ "tĩnh" để hình dung mà thôi.
"Đây là chùa sao?"
"Mày tào lao. Chùa nào lớn như vậy."
Hướng dẫn viên đợi đám người đoán mò đủ rồi mới chậm rãi lên tiếng.
"Đây là Ngọc Nữ Đình. Tương truyền rằng đôi trai gái yêu nhau cùng nhau tới đây nếu có duyên gặp được Thánh Hiền Lang sẽ có thể nhận được lời chỉ dẫn trong đường tình duyên."
Tất cả mọi người cùng ồ lên. Còn có chuyện này? Nghe sao khó tin ghê. Thánh Hiền Lang này làm sao để gặp? Hướng dẫn viên cũng chẳng rõ làm cách nào để gặp người đó, chỉ nghe kể lại.
Vậy rồi đi vào đó làm gì nữa?? Muốn thử vận may chăng? Nhất thiết không nhỉ? Đa số cảm thấy không đáng tin nên ở lại bên ngoài chờ đợi. Những người còn lại đi vào bên trong.
Băng qua một khu vườn rộng lớn trồng toàn cây ăn quả, trước mặt là một cái đình nhỏ, không có lấy một bóng người, lại có tiếng gõ mõ cóc cóc.
"Sao lại có tiếng mà không có ai cả?"
"Nghe tiếng cóc cóc như ở gần đây. Đi xem thử."
Mỗi người tách ra một hướng, nhóm người Tinh Nguyệt đi thẳng vào trong, xuyên qua cái đình nhỏ. Một ngôi nhà hiển hiện trước tầm nhìn, không lớn, không nhỏ. Tuy nằm lẻ loi ở một góc phía sau nhưng lại cảm thấy có hơi thở ấm áp lượn lờ đâu đây.
"Không có ai à?"
"Có."
Hiểu Tinh cùng Thẩm Khang khẳng định một chữ chắc nịch. Tô Tình không hiểu. Rõ ràng chẳng có ma nào, sao hai người đó lại bảo có.
"Trên sân có hạt gì đó vương vãi. Trong nhà có khói lượn lờ chứng tỏ mới thắp chưa lâu."
Thẩm Khang không nghĩ tới cô gái nhỏ lại quan sát kỹ càng mọi thứ một cách tỉ mỉ như vậy.
"Vậy người đâu?"
"Sắp xuất hiện rồi."
Người nào đó mặc chiếc áo đơn giản, tay cầm cái gáo múc từng miếng nước đổ xuống cái cây bên cạnh. Tai lại vô tình thu vào lời của mấy người bên ngoài. Bao năm rồi, cuối cùng cũng gặp được họ.
Tay vẫn đều đều múc nước, Phó Hoành từ xa thấy một vườn rau héo hon, như lâu chưa được tưới nước. Hắn tìm một lúc thấy lu nước bên cạnh ngôi nhà, múc một gáo đi tới đổ vào từng cây nhỏ trong vườn.
Những người kia trông thấy cũng tự mình đi tới phụ, chẳng cần ai bảo nhau câu gì lại tự ngầm hiểu ý nhau.
Vườn rau được tắm mát, rau tươi xanh trở lại, còn mọc thêm cái lá. Hiểu Tinh phát hiện chiếc lạ này rất lạ. Không tìm ra điểm nào lạ ở nó, cô đảo mắt nhìn quanh các cây còn lại.
"Khát nước ghê."
Một câu kêu khát của Tô Tình lại làm cho Hiểu Tinh nghĩ ra vấn đề. Cây này có thể tiết ra nước tuy ít nhưng vẫn đủ nuôi sống những cây còn lại trong vườn. Vì thế những cây kia nhiều ngày thiếu nước vẫn không chết. Nó là một cây con nhân tạo.
Đứng trong vườn một lúc đến khi mặt trời lên cao vẫn chẳng thấy người đâu. Họ đi tiếp qua cái nhà, bên cạnh là một hồ nước nhỏ. Vài cây ưa nước được trồng trong đó.
"Ông lão, có phải người nên xuất hiện rồi không?"
Một ông già râu tóc bạc phơ xuất hiện, cười khà khà.
"Sao cô lại nhận ra tôi?"
"Mọi thứ ở đây đều hướng tới một điều. Tìm nơi có nước."
Hiểu Tinh nói dứt lời, Tô Tình cùng Tinh Nguyệt mới ngộ ra. Thẩm Khang lại nói tiếp.
"Hóa ra từ lúc bước vào cổng lớn, ông đã thử thách khách tới chơi nhà rồi."
"Haha. Đúng thế. Khá khen cho các cô cậu, mới đó đã hiểu được mọi thứ. Cô gái nhỏ. Cô rất nhanh trí, thông minh y như cô ấy vậy."
Hiểu Tinh không hiểu lắm, lẽ nào cô ấy ở đây là Ngọc Nữ trong lời truyền miệng kia?
"Tôi từng vì sai lầm của bản thân mà đánh mất cô ấy. Tôi không muốn ai cũng lầm đường lạc lối như vậy nên mới bày ra thế trận này. Nếu giải được ý nghĩa, tôi sẽ cho biết một thứ mà người bình thường khó lòng thấy được."
Đám người quan sát kỹ, giờ mới thấy ông lão này bị mù. Người này không định chơi bói hay tiên tri đấy chứ?
"Duyên phận mỗi người đều do trời định. Nhưng bảo vệ được hay không là ở bản thân các người. Hãy nhớ, tình yêu cần sự thấu hiểu, cảm thông, và tin tưởng. Đừng nóng vội, đừng vội chưa tìm hiểu kỹ đã đưa ra quyết định. Hãy yêu bằng chính con tim của bạn."
Lời này dành cho tất cả. Mọi người đều cảm thấy ông lão nói rất đúng. Ai cũng nghĩ đến đó là hết nhưng ông lại tiếp lời.
"Hiểu Tinh nhỉ? Cô là cô gái đặc biệt, hãy dùng tim để nhận biết hãy dùng trí để phán xét. Tương lai cô sẽ gặp rất nhiều chông gai trên con đường truy tìm tình yêu đích thực những hãy nhớ, dùng tâm mà cảm nhận, đừng dùng mắt để phán xét."
Ông lão cứ úp úp mở mở gây cho người khác không hiểu được chuyện gì cả. Nhưng tất cả vẫn nói lời cảm ơn với ông rồi ra về.
Đi tới cổng lớn, họ vẫn thấy thấp thoáng đâu đó trong cái đình có bóng người già nua, thong thả, bình tĩnh, ẩn ẩn trong đôi mắt một nỗi buồn miên man.
Đoàn người nghe nói nhóm Fire gặp được người trong lời kể của hướng dẫn viên liền ngưỡng mộ không thôi. Những người không đi đột nhiên thấy nuối tiếc vì để bỏ lỡ mất cơ hội gặp người đó.
Thật ra người ấy chẳng phải tiên nhân hay là cao tăng gì, chỉ là người nhìn thấu tất cả vì đã trải qua. Một chút bói toán là nhờ cảm ứng tâm linh của số mệnh người đó.
Chuyến đi tới đây là kết thúc viên mãn. Đoàn người lên thuyền trở về Nam Đình. Tới nơi cũng đã tối, sau khi dùng bữa tại một nhà hàng theo lối cổ điển, mọi người ai nấy đều đã thấm mệt, trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, đoàn người nói lời tạm biệt với khu du lịch sinh thái Nam Đình một lần nữa, lên xe trở lại thành phố Hải Đường.
Không nơi nào bằng ở nhà. Vừa về tới cổng trường, mọi thứ trở nên quen thuộc, bỗng nỗi nhớ nhung nơi thành phố xô bồ lại tràn về.
"Đi về nhà thôi. Mọi người có muốn đi ăn trưa rồi về nhà nghỉ ngơi không?"
"Được."
Cả đám lại cùng nhau lái xe tới quán gần trường đánh một bữa no nê rồi mới về nhà.
Trở lại ngôi nhà ấm áp thân yêu, Hiểu Tinh nằm ngay lên giường, ngủ một giấc tới chiều mới tỉnh. Mở tập tranh ra vẽ lại những cảnh vui vẻ cùng anh vào tập giấy trắng. Những nụ cười hiếm hoi, gương mặt ôn nhu, dịu dàng đều được ghi lại rõ nét.
Những ký ức hai ngày qua cùng anh vui chơi, ăn uống lại như chưa từng bị xóa mờ, từng hình ảnh từng hành động hiện rõ trong tâm trí cô.
Tại sao ngày càng nhớ anh hơn thế này? Mỗi lần muốn quên đi, anh lại tự nhiên dịu dàng làm tâm cô mềm nhũn, chẳng thể nào né ra được nữa.
Kỳ chơi xuân kết thúc, học sinh lại đón chào một mùa thi sắp tới. Thời gian trôi qua thật mau. Mới ngày nào còn ngại ngùng chưa quen biết giờ đây đã có thể tin tưởng nhau vô điều kiện.
Kết thúc năm học này cũng là lúc phân ban. Mỗi người lại phải phân ra một nơi. Tuy vẫn chung sống dưới một mái trường, cùng một khối học sao lòng vẫn cảm thấy xa cách vời vợi.
Thật khó lòng mà tưởng tượng ra khoảnh khắc chia xa ấy sẽ diễn ra thế nào? Có lẽ nếu cô may mắn vẫn có thể cùng anh chung một lớp, học cùng nhau, được anh chỉ bài, bị anh trêu chọc tới phồng mang trợn má.
Kỳ thi cuối năm kết thúc với kết quả tốt. Năm nay cô lại nhận được danh hiệu tốt rồi.