Mỗi người thi nhau nhặt những đồ cần thiết bỏ vào balo mang theo rồi rời đi. Làm người không thể quá tham lam, phải để lại chút đồ cho những người may mắn đến sau.
Thẩm Khang ôm Hiểu Tinh băng qua dòng suối nhỏ, để cô đứng vững trên nền đất anh mới buông tay. Họ tìm một chỗ để dừng chân sau nửa ngày miệt mài tìm kiếm thức ăn.
Phó Hoành ôm Tinh Nguyệt trong lòng nhìn qua Thẩm Khang, cất tiếng nói đùa: "Ê dạo này mày mới đổi qua nghề bảo mẫu à?"
Thẩm Khang nghe tiếng, quay qua nhìn, tay vẫn cầm bánh đút Hiểu Tinh ăn, "Nô nô. Tao làm vợ nhỏ mày thì được. Chứ bảo mẫu chê."
Phó Hoành cười với thằng bạn: "Ok vợ iu."
Thẩm Khang được đà nhây tiếp: "Anh iuuuu."
Phó Hoành ghét bỏ nói: "Biến mày."
Hai thằng như gay vậy. Ba cô gái lại cười vui vẻ, Tô Tình trêu: "Có ai nghĩ hai đứa mày gay chưa?"
Thẩm Khang nhún vai: "Đầy. Ai cũng nghĩ bọn tao gay."
Hiểu Tinh bày vẻ hứng thú sờ mặt Thẩm Khang: "Vậy anh gay thật sao?"
Thẩm Khang giữ lấy tay em, bật cười: "Bé cưng muốn kiểm chứng sao?"
Sao nhìn mặt người đàn ông này gian manh, nguy hiểm quá. Cô mỉm cười, lắc lắc. Không cần kiểm chứng. Cô biết anh thẳng nam thế nào. Gay thì đã không phản ứng mãnh liệt đến vậy khi cô trêu chọc anh trên giường.
"Được rồi. Nằm xuống nghỉ ngơi cùng anh." Thẩm Khang kéo tay cô ngã vào lồng ngực mình, để cô gối lên cánh tay mà ngủ.
Chưa tới giờ ăn trưa. Ngủ giấc rồi dậy ăn sau. Phó Hoành ngồi nghịch tóc Tinh Nguyệt, hắn cầm lọn tóc nhỏ lên xoắn xoắn vài vòng, "Em ngủ chút đi, anh canh cho."
Tinh Nguyệt gật đầu, em cũng hơi mệt, nằm xuống gối đầu lên đùi hắn ngủ. Chỉ còn Tô Tình và Phó Hoành mắt đối mắt nhìn nhau.
"Không ngủ sao?" Phó Hoành nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Không buồn ngủ lắm." Tô Tình đáp ngắn gọn.
Phó Hoành cũng không nói gì thêm. Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của mấy người kia.
Trời bỗng nhiên nổi sấm chớp đùng đùng, cơn mưa như trút nước ào ào đổ xuống không báo trước. Hiểu Tinh bị anh đánh thức, bảo cần di chuyển đi tìm chỗ trú mưa. . Ngôn Tình Hài
Mưa quá to, khu vực này chẳng mấy chốc sẽ ngập trong biển nước, cần tìm chỗ cao để tránh ngập. Đám người mang theo túi, chạy liên tục, đường khá trơn trượt, chẳng may Hiểu Tinh sơ sảy, trượt chân ngã lăn xuống con dốc.
Thầm Khang thấy cô gái nhỏ bị ngã dốc núi, anh cũng chậm rãi men theo lối đi xuống tìm cô. Mắt thu vào hình ảnh cánh tay cô bị chảy máu, mất một miếng da, anh vội lao tới hỏi thăm, "Em không sao chứ? Có đau không?"
Người cô ướt sũng, bộ đồ quân phục dính đầy bùn đất, mặt cô lem luốc, một tầng hơi nước phủ đầy nhãn cầu, chực chờ tuôn trào.
"Bé cưng, em đau chỗ nào? Nói anh nghe. Ngoan, đừng khóc nhé."
Dỗ cô như một đứa con nít. Anh biết cô bị ngã như vậy sẽ rất đau. Thẩm Khang cẩn thận ôm cô lên đi tới chỗ hang động tạnh ráo gần đó trú mưa, tiện kiểm tra vết thương từng nơi trên cơ thể cô.
Nhìn tổng quan thấy chỗ vết thương nhiều nhất tập trung ở phần chân, và khuỷu tay. Anh lấy hộp thuốc sát trùng ra rửa sạch bụi bẩn trên cánh tay, đầu gối, tay lấy ít thuốc bôi lên, dán kín bông băng lại.
"Bé cưng, còn đau chỗ nào không?"
Anh muốn lật áo cô lên kiểm tra nhưng ngại ở đây có người, cô sẽ xấu hổ. Thấy được cái lắc đầu của cô, anh yên tâm một chút. Đỡ người tựa vào lòng, tay ôn nhu xoa xoa lưng cho cô.
Phó Hoành thấy hành động mềm mỏng, dịu dàng của thằng bạn thân cảm thán. Yêu vào rồi băng cũng phải tan chảy. Trước kia ai cũng muốn nhào tới được người bạn của hắn ôm, hiện tại vòng tay đó lại chỉ dành cho một mình Hiểu Tinh.
Kết thúc đợt sinh tồn lần này, người bị thương không ít, nhưng nặng nhất là người của đội 5 quân khu 4. Cũng vừa lắm. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông. Trước dụ hổ qua chỗ bọn hắn, giờ bị sói cắn.
Thẩm Khang lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Trở về căn biệt thự ấm áp ấy, Hiểu Tinh buông lỏng toàn thân, mệt mỏi ngã trên chiếc giường king size muốn đi ngủ lại bị anh lôi dậy, bế đi tắm rửa.
Tay anh vặn vòi nước ấm xả đầy bồn, lấy ít tinh dầu thơm, có tác dụng giúp thư giãn cơ thể, giảm đau nhức mệt mỏi đổ một ít vào bồn nước. Anh ôm cô thả vào bên trong để cô ngâm mình.
Hiểu Tinh mơ màng gật lên gật xuống, mặc cho Thẩm Khang muốn làm gì thì làm. Cô rất mệt, không có sức động đậy. Thẩm Khang tắm nhanh cho cô rồi ôm người ra ngoài, lấy khăn lau khô, sấy tóc cho cô mới để cô ngủ.
Xuống nhà anh pha một ly sữa tươi lên dỗ cô uống cho có sức rồi mới đi làm việc. Cô thì nghỉ ngơi bên cạnh, anh lại phải vùi đầu vào luận văn bên trường giao.
Hoàn thành xong hết cả cũng đã hơn 00h, anh lên giường, kéo chăn ra chui vào, vòng tay ôm lấy cô kéo lại gần. Cảm nhận được cỗ hơi thở ấm nóng gần kề, Hiểu Tinh rúc đầu vào ngực anh tiếp tục ngủ.
Thẩm Khang chỉ có thể ở cùng cô thêm 3 ngày nữa rồi cũng phải đi trực, theo đoàn đi làm việc ở bên thành phố khác. Hiểu Tinh ở căn biệt thự có một mình, cô cảm thấy chán, xin phép ông bà họ Thẩm trở về nhà thăm gia đình.
Về tới nhà, cô dành thời gian thiết kế trang phục mới chuẩn bị cho chủ đề mùa thu, một ít thời gian còn lại cùng bà ngoại tâm sự. Rời nhà ra đi là khi bà còn khỏe mạnh, linh hoạt, đi lại bình thường. Khi về nhà bà cô nay đã yếu đi, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng, chẳng rõ ngày nào sẽ mất.
Cô rảnh sẽ chạy qua thành phố khác chơi với ông nội. Ông vẫn còn nhanh nhẹn, minh mẫn. Rảnh rỗi còn cùng cô chơi cờ, luyện tập thể dục sáng sớm.
Bánh xe thời gian chầm chậm quay, thời gian qua đi, năm tháng nhạt nhòa. Dần dần cô nhận ra con người ai rồi cũng phải già yếu và trở về với cát bụi.
Ba ngày này cô đi sang thành phố B ký hợp đồng hợp tác cùng một số người bên tập đoàn khác. Đang lái xe trên đường quốc lộ 4A, tiếng chuông điện thoại vang lên. Không hiểu sao cô có dự cảm chẳng lành.
Kết nối điện thoại thông minh với nội bộ của xe, cô ấn nút nhận. Đầu bên kia là giọng trầm buồn của mẹ cô. Bà ngoại mất rồi. Nghe tới đây, cô mất vài giây để nói ra được ba chữ: "Con về liền."
Tiếng điện thoại ngắt. Ánh mắt cô nhòe đi. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô thường rất mạnh mẽ nhưng sâu trong đó cô cũng chỉ là một người con gái. Đứng trước tình cảnh sinh ly tử biệt Hiểu Tinh cũng sẽ biết buồn, biết khóc.
Cô tăng tốc độ lên tối đa, chạy như điên như khùng về tới trước cửa nhà. Cờ bạt treo khắp lối đi. Không khí trầm hẳn đi. Anh trai cô chưa về kịp. Cô lái xe với vận tốc tối đa trên đường may chưa gây tai nạn.
Đi vào giữa nhà, một cỗ quan tài lạnh lẽo đặt ở đó. Di ảnh bà ngoại mỉm cười đặt phía trước nó. Hiểu Tinh tiến lại gần, cẩn thận nhấc cái khăn che mặt bà ra ngắm nhìn lần cuối.
Bà ngoại già rồi, mất đi là quy luật của tự nhiên. Ai cũng bình thường chỉ có cô không ổn. Từ khi sinh ra tới khi trưởng thành, một tay bà chăm sóc. Có gì ngon, của lạ bà đều dành phần cho cô. Hôm đó bà còn cười với cô. Tại sao giờ đã từ trần???
Tô Tình biết tin vội vàng tới cùng người yêu an ủi cô. Thẩm Khang, Tinh Nguyệt cùng Phó Hoành đều đã đi xa cũng đã được gần 4 tháng rồi. Họ không thể về kịp.
Đứng lặng trước cửa nhà, nhìn người tới viếng thăm. Bạn bè, đồng nghiệp đều tới, chỉ có thiếu người cô yêu. Bà ngoại....mong bà sớm siêu thoát. Cô nhìn quan tài, tự nói thầm.
Một ngày rồi cô chỉ uống vài hớp nước, một miếng cơm cũng chưa bỏ bụng. Ai khuyên cũng không được. Tâm trạng cô không muốn ăn, nuốt không trôi.
"Hiểu Tinh, cậu không thể như vậy. Bà ngoại cậu trên trời mà biết sẽ đau lòng cỡ nào. Bà sẽ không hy vọng cậu vì sự ra đi của bà mà hành hạ bản thân thành thế này đâu."
Ăn. Cô cũng muốn lắm, nhưng không nuốt được, làm sao bây giờ. Bên ngoài sân, một dàn xe hơi xếp hàng. Nhìn thôi cũng thấy chủ xe giàu có cỡ nào.
Đây đều là cháu họ hàng xa của bà ngoại cô. Ánh mắt rũ xuống. Họ tới viếng thăm, an ủi người nhà cô. Nhưng tâm trạng cô vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Một tiếng kít vang lên. Cô giật mình nâng mi mắt lên nhìn. Bộ đồ đó chẳng phải của Thái Tử James à? Anh ta cũng tới sao?
"Almira. Anh đến rồi."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Họ hàng thân thích, anh họ, anh trai cô đều nhìn thấy người đó. Ai cũng nghĩ đó là người yêu của cô. Nhưng không phải. Anh trai kết nghĩa thôi. Cô gật đầu.
"Cám ơn anh đã tới."
"Almira, em hai ngày rồi chưa ăn gì, đi ăn đi. Lỡ em ngã thì mẹ em ai chăm sóc?"
Đúng thế. Cô còn mẹ phải chăm lo. Mẹ cô vất vả cả mấy ngày nay rồi. Hiểu Tinh lê bước chân đi vào nhà tìm hộp sữa dinh dưỡng uống.
James thấy cô chịu uống chút sữa cũng yên tâm hơn. Anh ta nhấc bước chân lên đi chào hỏi mọi người. Với ba mẹ cô, anh ta dùng tiếng bản địa ở đây, còn với người trẻ tuổi trong nhà, anh ta dùng Tiếng Anh để trò chuyện.
Hiểu Tinh uống xong ly sữa, đi tìm Tô Tình nhờ chút việc. Tô Tình đi đâu không thấy lại thấy được một dàn xe quân đội. Hiểu Tinh đặt một dấu chấm hỏi to đùng.
Chú cô cũng đâu thể điều động nhiều xe như vậy. Lẽ nào là anh về?
Nghi hoặc này cần có lời giải đáp. Cô vừa mừng vừa sợ thất vọng vì bản thân nghĩ sai. Bước chân nhanh chóng đi ra trước sân, hai con xe sang trọng dừng ngay đầu hàng xe. Đôi chân dài bước xuống. Một thân áo vest màu đen lịch thiệp xuất hiện. Đôi đồng tử của cô tròn xoe. Miệng không khỏi thốt lên sự kinh ngạc.