- Khổ thân bồ thật đấy! Nếu là tao thì tao đã nói ra ngay từ đầu rồi, nếu không thì để tới hôm chở cô bé đó về từ trường cấp ba rồi nói cũng nên!
Tôi làm mặt buồn:
- Nếu tao đủ can đảm để nói hết ra thì đã không có chuyện để kể như bây giờ.
Tôi cũng không hề tin được rằng tại sao hồi đó mình lại nhát gan đến như thế. Bây giờ tôi cũng dạn dĩ hơn nhiều rồi. Nếu có trót thích một ai đó thì tôi sẽ mạnh dạn nói ra cho họ biết chứ không để thời gian trôi qua lãng phí mà không nói một lời nào. Kể cả họ có từ chối tôi thì bản thân cũng cảm thấy vui vẻ vì ít ra nói được hết những điều cần nói, vậy là đủ rồi.
Tôi và Kiwi đi dạo quanh khu chung cư nhà nó với chiếc kẹp tóc vẫn còn trên tay. Thành phố này sản xuất tới cả triệu cái như thế, chắc đây không phải là cái của người tôi từng thích một thời. Vả lại nếu đúng là của em thì tôi cũng chẳng còn hơi nào quan tâm đến nữa. Giờ đây chắc em đã là người nổi tiếng ở phương trời nào rồi, tôi có mơ cũng chẳng bao giờ chạm tay đến được!
Đột nhiên Kiwi ngồi xuống một chiếc ghế đá trên con đường chúng tôi đi dạo và lại đưa chiếc kẹp tóc lên ngắm nghía:
- Lạ thật! Sao tao không nhớ gì hết vậy nè?
- Chiếc kẹp tóc đó có liên quan tới người bạn mà mày từng nói hay không? - Tôi ngồi xuống cạnh nó hỏi.
- Tao không rõ nữa!
Tôi thở dài một tiếng thay Kiwi. Chợt lúc đó tôi có suy nghĩ rằng nếu một ngày nào đó nhân loại đột nhiên mất hết trí nhớ thì sao nhỉ? Kí ức đúng là quan trọng thật đấy! Nếu không có kí ức thì con người sẽ chìm đắm trong sự mù quáng về những điều đã xảy ra với mình. Vậy nên tôi không ước mình sẽ quên đi phần kí ức không đẹp về em nữa. Bao nhiêu người như tôi họ muốn có lại kí ức của bản thân mình, còn tôi thì có nhưng không biết giữ, có nhưng lại không hề tôn trọng.
Tôi cầm tay Kiwi thật chặt và nhìn nó bằng ánh mắt cảm thông. Trong một lần đang ngồi ăn trưa với nó trong căng tin hồi năm nhất, tôi vô tình được biết rằng nó chỉ coi tôi là bạn chứ không phải là người yêu hay người thích gì! Lúc đó ăn xong, nó liên tục bảo với tôi rằng nó buồn ngủ và muốn gục xuống bàn căng tin một chút trong lúc đợi đến tiết. Đầu nó quay vào phía trong, phù hiệu quay ra ngoài và nằm chềnh ềnh trên bàn. Tôi nhìn vào chiếc phù hiệu ấy, vô tình thấy trong phần profile của nó có in mấy dòng như là tên, tuổi, quê quán, bạn thân, crush.. và thấy nó có ghi bạn thân là tôi còn crush thì để trống. Bên cạnh mấy dòng đó là những hình trái tim nhìn y hệt như hình trái tim mà tôi đã nhìn thấy trong phòng của Kiwi từ đợt nào.
Hóa ra hình trái tim chỉ là một signature của nó. Kể từ ngày bị mất trí nhớ, tôi thấy nó đánh dấu bằng trái tim lên bất kì vật dụng gì hay bất kì dòng chữ nào mình muốn ghi nhớ mãi mãi. Kể cả quyển sổ ghi lại những việc làm hay quên nó cũng vẽ chi chít những hình trái tim vào. Nó bảo đó là một lát kiwi chứ không phải một hình trái tim!
- Đôi lúc tao cũng coi mày như người yêu ấy, nhưng trong tình yêu đó thì tao là nam còn mày là nữ! - Nó cười- Nhưng lại đi yêu một đứa bạn thân của mình thì kì quá! Vậy nên tao chỉ coi mày là BFF thôi!
- Mày coi tao là thịt cừu nướng? - Tôi trố mắt.
- Thịt cừu cái đầu mày! - Nó gõ vào đầu tôi một cái- BFF là bạn thân, nhớ chưa? BBQ mới là thịt cừu!
Chẳng hiểu sao tôi hay bị nhầm hai từ đó với nhau mặc dù Kiwi dùng nó khá thường xuyên. Đó là một hôm đi chơi mà tôi mạnh dạn hỏi nó về chuyện tình cảm.
Bây giờ tôi có thể cầm nắm tay Kiwi thoải mái mà không lo nghĩ gì về chuyện nó thích tôi hay không cả! Người ngoài nhìn vào thấy cái đầu của bọn tôi cứ tưởng trong cuộc tình này người con gái chủ động trước. Đối với bọn tôi, đó là điều hết sức bình thường. Tôi cũng đã chơi thân với Kiwi được năm năm rồi, một khoảng thời gian dài hơn cả quãng thời gian chơi với Kẹo Ngọt nên không còn cảm giác ngại ngùng của những ngày đầu tiên nữa!
Có những lúc Kiwi chợt hỏi tôi:
- Sao bồ không tìm một ai đó để yêu? Bồ không sợ cô đơn à?
Tôi thành thật trả lời:
- Có mày rồi thì tao còn cô đơn gì nữa? Vả lại sống trong kí túc xá có nhiều người như vậy thời gian đâu ra mà yêu với đương?
Sau khi biết mình đỗ đại học, tôi giữ đúng lời hứa vào cùng trường với Kiwi. Tuy vậy, ước mơ hai đứa ở chung của nó không thực hiện được do gia đình nó bắt nó phải ở căn chung cư đã mua hai năm trước. Còn tôi thì đành ở kí túc xá vì không có tiền thuê trọ một mình.
Từ khi vào kí túc xá ở, tôi đã có thêm những người bạn mới, những người tâm đầu ý hợp sẵn sàng giúp đỡ nhau dù bất cứ chuyện gì. Tôi gặp Tâm, anh Thanh, anh Cường, Trung, Hoàng và Yên; dù không đủ thân với họ như thân với Kiwi nhưng họ giúp tôi vui vẻ hơn trước rất nhiều và quên đi những chuyện không may trong quá khứ.