- Mày cứ đi fan-sign đi! Tao sẽ hủy chuyến của mày, đi xong cầm số tiền này mua vé tàu về cũng được! Cơ hội chỉ có một lần thôi đấy!
Nói rồi tôi xách vali ra cửa chuẩn bị ra sân bay. Đột nhiên, Kiwi chạy lại níu lấy tay tôi. Ánh mắt nó hiện lên những tia sáng chân thành khác hẳn với lần nó nói dối. Nó nhìn tôi mà rằng:
- Bồ đừng đi mà!
Tôi quay ra chỗ khác để tránh ánh mắt của nó. Nhưng nó vẫn không chịu từ bỏ:
- Nếu đã đi thì hai chúng ta sẽ cùng đi! Đã đến đây rồi chẳng nhẽ lại về vô ích sao?
Lúc ấy tôi chợt đứng bất động. Tôi thấy bóng hình Kẹo Ngọt trên hành lang đang vẫy tay như gọi mời tôi đến fan-sign của em, ánh mắt em như có hàng tỷ vì sao đang cùng nhau tỏa sáng. Nụ cười của em chẳng khác nào cỗ máy thời gian đưa tôi về thời điểm còn là một cậu học trò lớp sáu ngồi viết bản kiểm điểm trong giờ thể dục. Khoảnh khắc ấy khiến tôi muốn mình mãi mãi dừng lại ở đó mà không lớn thêm chút nào nữa. Càng lớn, tôi càng nhận ra bản thân mình giống như một thứ đồ chơi bị cuộc đời va đập khắp mọi nơi, bị tổn thương tới hàng trăm nghìn lần. Mà càng cố chống cự, tôi lại càng bị tổn thương hơn.
Tôi và Kiwi cùng đi dạo quanh công viên gần đó trước khi đợi tới fan-sign của Kẹo Ngọt. Nhìn nó, tôi vẫn không tin được rằng nó lại thích Kẹo Ngọt của tôi. Nó chưa bao giờ kể tôi nghe về chuyện tình cảm của nó kể cả lúc mất trí nhớ cho tới lúc lấy lại được trí nhớ rồi. Có lẽ vì vậy mà tôi bất ngờ khi biết được người tình trong mộng của nó.
Bây giờ tôi không còn nắm tay Kiwi nữa. Đi song song với nhau, hai người chỉ thở dài nhìn về phía trước mà nói:
- Giá như Kẹo Ngọt đừng nổi tiếng thì tốt biết mấy!
- Sao mày lại bảo như thế? - Tôi tò mò.
- Mày cũng biết rồi đấy! Càng nổi tiếng thì càng trở nên xa lạ hơn!
- Còn tao thì vẫn muốn Kẹo Ngọt nổi tiếng!
- Vì sao? - Kiwi ngạc nhiên.
- Đó là nguyện ước của em ấy từ khi còn học cấp hai lận! Nếu không làm ca sĩ thì chắc bây giờ em ấy đang vất vả lắm!
Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên. Không khí ở đây thật dễ chịu. Hoàn toàn khác với không khí trong fan-sign một vài tiếng nữa!
Tôi đã giữ cho mình một tinh thần thật tốt để đối mặt với Kẹo Ngọt. Chỉ vài phút nữa thôi, đứng trước mặt em, dù bảo vệ có cho phép hay không thì tôi vẫn phải nói những lời cuối dành đến em. Tôi đã chép tất cả ra giấy nháp rồi. Hi vọng đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi làm điều đó suôn sẻ!
Còn Kiwi thì đang ngồi ở một góc để nhìn ngắm lại chiếc kẹp tóc hình viên kẹo nó mang đi. Nó bảo rằng đây chính là lá bùa định mệnh giúp nó có thể gặp lại Kẹo Ngọt. Mất lá bùa này sẽ không có gì thay thế được nữa!
- Đã đến giờ ra mắt fan-sign! Xin các khán giả, nhà báo và các bạn fan chúng ta vào trong hội trường để chuẩn bị đón chờ nhân vật chính của buổi lễ!
Tiếng MC vang lên khiến tôi giật thót tim. Tôi nhìn vào mắt Kiwi một lần nữa, rồi chúng tôi bắt đầu vào hội trường tham dự như bao người khác.
Ở bên cạnh sân khấu giữa hội trường là một cánh gà nhỏ để nghệ sĩ thay phục trang và make-up. Lúc đó tôi đánh bạo cầm tay Kiwi đi vào khu vực đó nhân lúc không ai để ý. Tôi vô tình nhìn thấy khá nhiều người đang trang điểm ở những chiếc bàn bé bé xinh xinh, trong đó có một vài ca sĩ nổi tiếng mà tôi đã từng gặp trên tivi. Họ hơi hoảng hốt khi nhìn thấy bọn tôi nhưng sau đó không ai tiếp tục để ý cả vì cứ nghĩ chúng tôi ở trong một bộ phận hậu kì nào đó tới đây muộn hơn dự kiến.
Dừng ở trước một căn phòng nhỏ hơn ở bên trong nữa của căn phòng đó, tôi đoán chắc đây là phòng trang điểm của nhân vật chính, tức là Kẹo Ngọt. Tôi lưỡng lự nửa muốn vào nửa không, còn Kiwi thì không ngừng bíu lấy tay tôi như đang lo lắng điều gì đó.
Chợt, tôi quay ra đằng sau và phát hiện một chú bảo vệ đang đuổi theo chúng tôi. Ông ta vừa đuổi vừa la lớn:
- Này hai đứa nhóc kia! Không được vào trong đó!
Lúc ấy tôi hoang mang không biết phải làm thế nào. Tôi đành dắt Kiwi vào căn phòng phía trước mặt trốn tạm. Ai ngờ, đó lại là căn phòng thay đồ rộng chừng nửa mét vuông và có một người trong đoàn múa đang thay đồ ở trong. Thấy tôi, người đó hét lên thất thanh, còn tôi thì đỏ mặt không ngừng xin lỗi, rồi lập tức quay ra luôn.
Tôi và Kiwi bị chú bảo vệ giam tạm ở trong một căn phòng toàn những xấp bìa các tông cũ rích, bốc mùi mối mọt. Căn phòng chỉ có một cánh cửa kính duy nhất là lối ra vào và hiện nó đang bị khóa lại. Cánh cửa nhìn ra một bức tường chắn kín mít ở cuối hành lang nên gần như không thể kêu cứu!
- Xin lỗi mày! Tất cả là do tao! - Tôi buồn thiu ngồi xuống góc căn phòng mà nói.
- Lỗi lầm gì chứ? Chính tao là người đã rủ mày đi cùng đến đây, tao mới là người xin lỗi mới phải! Bây giờ lo tìm cách thoát khỏi đây đi kìa!
Nói rồi Kiwi thở dài và đi đi lại lại trong căn phòng giam. Cứ thế mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút trôi qua, chúng tôi vẫn giữ nguyên trạng thái cũ. Tới phút thứ ba mươi tám thì ở ngoài cửa có một bóng người ngó vào.
- A! Kẹo Ngọt! - Kiwi la lên.
Khi ấy tôi chỉ biết nhìn về bóng người đó mà lặng im không biết nói câu gì!