Cô đột nhiên không nghĩ ra nên nói gì nên tạm thời đặt điện thoại sang một bên.
Sắp tới giờ tan làm, chủ đề nói chuyện của mấy người anh Hoàng đã chuyển tới việc team building từ lúc nào. Họ đang bàn xem làm thế nào để tiết kiệm tiền nhất, hoặc dứt khoát không cần tiền hỗ trợ luôn, tối đa hóa việc thúc đẩy mối quan hệ hài hòa giữa các đội.
Anh Hoàng chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, muốn để Thiệu Trí Tân cảm nhận thêm sự dịu dàng của đội trưởng Hà, thế là anh ấy xúi cậu tới hỏi ý kiến Hà Xuyên Châu.
Một lúc sau, có lẽ nhận ra thật ra Hà Xuyên Châu không đáng sợ như lời đồn, Thiệu Trí Tân từ chối mãi không được, cuối cùng vẫn rón rén tới gần, vểnh tai lên nghe ngóng, người nghiêng sang một bên, tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
“Đội trưởng Hà, cô thích ăn thịt nướng không?”
Giọng Hà Xuyên Châu lười nhác: “Không.”
“Ừm…” Thiệu Trí Tân lại hỏi: “Vậy cô có thích xem phim không?”
Hà Xuyên Châu vẫn nhìn màn hình: “Không thích.”
Thiệu Trí Tân “ồ” một tiếng, chẳng mấy chốc đã lộ nguyên hình nhút nhát, cậu quay người đi về phía chỗ của mình. Đi được một nửa cậu lại tò mò, quay lại hỏi tiếp: “Tôi không có ý nói cô có sở thích xấu gì đâu. Cô thích đánh bài không?”
Cuối cùng Hà Xuyên Châu đã ngẩng đầu lên, cô nhìn cậu ấy, tròn vành rõ chữ đáp: “Không.”
Thấy Thiệu Trí Tân vẫn còn định nói, cô mất kiên nhẫn: “Cuộc sống của tôi rất nhạt nhẽo, cậu còn gì muốn hỏi không?”
Thiệu Trí Tân nổi hết da gà, vì muốn bảo toàn tính mạng nên cậu ra sức lắc đầu.
Hà Xuyên Châu nhả mấy chữ: “Biến.”
“Rõ!” Thiệu Trí Tân vội quay về chỗ của mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh Hoàng đột nhiên nói: “Ấy đồng chí Hà Xuyên Châu, người trẻ tuổi mà, thi thoảng cũng phải buông xõa chút chứ. Sao cô nhẫn tâm nhìn bạn cô chăn đơn gối chiếc thế được?”
Nói xong anh ấy thấy Thiệu Trí Tân nhìn mình bằng ánh mắt ai oán, trong mắt viết đầy mấy chữ tủi thân, anh ấy phê bình: “Mấy lựa chọn vừa nãy cậu hỏi cũng có vấn đề.”
Thiệu Trí Tân nghĩ, không phải sở thích bình thường của người trần phàm thế tục đều là mấy cái đó sao? Cùng lắm là thêm chơi game thôi, vấn đề là Hà Xuyên Châu không giống người có sở thích đó, cậu chột dạ học hỏi: “Mong đại ca chỉ dạy.”
Anh Hoàng chỉ Hà Xuyên Châu, lại chỉ cậu ấy, khéo léo đáp: “Cậu toàn hỏi những thứ phải làm với nhiều người.”
Anh ấy nhấn mạnh vào chữ đầu tiên, Thiệu Trí Tân chưa hiểu gì, Từ Ngọc vẫn phản ứng nhanh hơn, cô ấy đau buồn tiếp lời: “Tôi không xứng!”
Hà Xuyên Châu yên lặng quan sát màn biểu diễn của họ, nghe thấy mấy người họ giả khóc, cô khẽ cười: “Sau khi tan làm tôi còn có việc.”
Anh Hoàng rướn cổ lên hỏi: “Vậy mai thì sao?”
Hà Xuyên Châu nghĩ một lúc, soạn tin nhắn trả lời Châu Thác Hàng.
Hà Xuyên Châu: “Tan làm tôi nói với anh sau.”
Một tay cô cầm điện thoại, nói: “Nếu mai không có gì việc gì đột xuất thì được.”
Bản thân anh Hoàng cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi thế, dù sao Hà Xuyên Châu cũng rất ít tham gia những buổi tụ tập riêng tư như này, cô luôn chiến đấu như một bộ máy móc. Anh ấy vỗ tay, hào hứng nói: “Các anh em, mời đội trưởng Hà thanh toán cho chuyến team building lần này thôi!”
Từ Ngọc hoan hô.
Văn phòng yên tĩnh chẳng được bao lâu, điện thoại trên bàn đã rung lên. Tin nhắn của Châu Thác Hàng và Trần Úy Nhiên lần lượt tìm tới.
Châu Thác Hàng nhắn đơn giản: “Được.”
Trần Úy Nhiên gửi một bức ảnh cho cô, trong ảnh là một nhóm người vây quanh bàn tiệc, nâng ly chúc mừng, bầu không khí có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Trần Úy Nhiên: “Tối nay nhóm chúng tôi mở tiệc ăn mừng, bởi vì kết quả thử nghiệm sản phẩm mới rất tốt. Ha ha ha.”
Trần Úy Nhiên: “Thác Hàng không đi cùng, vừa tan ca đã chạy mất dép, nói muốn một mình thư giãn, tôi đoán cậu ấy đang ở chỗ cô.”
Tài xế Trần đúng là ông hoàng trêu ghẹo, cho dù anh ấy có mặt ở đó hay không vẫn có thể hỗ trợ cho Châu Thác Hàng.
Vừa tới giờ tan ca, mấy người Thiệu Trí Tân lập tức cầm đồ đạc, vui vẻ chạy ra ngoài.
Hà Xuyên Châu gọi điện cho Châu Thác Hàng mới biết anh đã tới nơi, dừng xe tại bãi đỗ xe gần đồn cảnh sát. Nếu tối nay Hà Xuyên Châu tăng ca, có lẽ anh cũng sẽ đợi như vậy.
Khi Hà Xuyên Châu tới nơi, anh đang dựa vào cửa xe lướt iPad, ánh mắt tập trung, thâm trầm. Thấy Hà Xuyên Châu, anh thản nhiên ngước mắt lên nhìn, sau đó bỏ iPad xuống, nghiêng người mở cửa xe cho cô.
Anh không lái xe ngay mà chậm rãi thắt dây an toàn, tự nhiên hỏi: “Khoảng thời gian trước tôi hơi bận, nhưng có hai chuyện tạm thời kết thúc rồi. Cô muốn ăn gì? Tôi mời.”
Hà Xuyên Châu nói: “Nghe Trần Úy Nhiên nói hôm nay công ty anh mở tiệc ăn mừng.”
Châu Thác Hàng gật đầu: “Mọi việc khá suôn sẻ.”
Hà Xuyên Châu: “Chúc mừng anh.”
Châu Thác Hàng im lặng, ngón tay cầm vô lăng nắm chặt lại, nghiêm túc nói: “Cũng chưa chắc đã thành công. Không phải cứ có sản phẩm là có thể kiếm được tiền, ngành này cạnh tranh rất khốc liệt, vốn không đủ là phá sản ngay.”
Hà Xuyên Châu quay đầu nhìn anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu Trần Úy Nhiên nghe thấy lời này, có lẽ anh ấy sẽ tức tới thổ huyết. Anh ấy không muốn nhận lời chúc phúc của người anh em tốt Châu Thác Hàng.
Châu Thác Hàng nghiêng mặt, lặng lẽ nhìn vào mắt cô. Nếu không phải yết hầu anh đang chuyển động, cô thật sự không nhìn ra được cảm xúc thật sự của anh.
Hà Xuyên Châu chớp mắt, tầm nhìn bị ánh hoàng hôn làm cho mơ hồ. Cô đột nhiên thấy buồn cười, nói: “Sao vậy? Muốn tới nhà tôi ăn chực sao?”
Khi một người đàn ông trưởng thành không có lý do chính đáng nào, hoặc anh ấy không cả tìm lý do, chỉ đơn thuần cho thấy mình muốn ở bên bạn, muốn gặp bạn, vậy chắc chắn anh ấy không chỉ coi bạn là người nhà.
Hà Xuyên Châu không cần bất kỳ kinh nghiệm sống nào, chỉ dựa vào mấy câu chuyện tình cảm anh Hoàng hóng được kể cho nghe, là cô đã phán đoán ra được điều này.
Chỉ có điều Châu Thác Hàng quá thẳng thắn, nhưng cũng không quá đà, trong sự thẳng thắn ấy còn xen lẫn sự khéo léo đặc trưng của anh, khiến bản thân trở thành dáng vẻ đáng thương, ngốc nghếch. Hình tượng đó hoàn hảo tới mức khiến Hà Xuyên Châu nghi ngờ có phải bên trong còn ẩn ý nào cô không nhận ra không.
Bạn rất khó có ác cảm với người chân thành, nhất là khi người đó là Châu Thác Hàng.
Châu Thác Hàng do dự một lúc, không nói gì, Hà Xuyên Châu cũng không nói tiếp, cô đột nhiên chuyển chủ đề: “Tôi muốn ăn món xào.”
Thế là Châu Thác Hàng đưa cô tới một nhà hàng.
Trời tối rất nhanh, Châu Thác Hàng ngại kéo Hà Xuyên Châu đi linh tinh nên ăn cơm xong anh đã đưa cô về thẳng nhà.
Đường vào khu dân cư bị hai chiếc xe ngang ngược chắn giữa, Châu Thác Hàng gõ vô lăng, mặt đen xì, bực bội nói: “Cho người kéo xe đi.”
Hà Xuyên Châu phát hiện người này cũng rất hẹp hòi, cô bật cười: “Hai xe cùng đỗ ở đây, chắc là đột nhiên có chuyện. Tôi xuống xe ở đây rồi đi vào là được, anh về đi.”
Cô mở cửa xe ra, lách người qua lối đi nhỏ hẹp, lúc quay đầu lại thì thấy xe Châu Thác Hàng đã biến mất.
Đèn trong khu dân cư có cái sáng cái không, Hà Xuyên Châu ngẩng đầu lên liền thấy một bóng đèn nữa lại hỏng.
Bóng cây rung lắc, tiếng gió xen lẫn tiếng lá cây xào xạc, vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng, tạo cảm giác rùng rợn.
Hà Xuyên Châu cảnh giác, bước chân chậm lại, cô không quay đầu, lấy điện thoại trong túi ra, thuần thục ấn vào số khẩn cấp, nhanh chóng đọc địa chỉ.
“Tòa 13 khu dân cư Bạch Vân, đường Tử Dương…”
Còn chưa dứt lời, tiếng bước chân phía sau đã trở nên vội vã, lao thẳng về phía cô.
Hà Xuyên Châu nghiến răng nói nốt: “Có người đánh nhau.”
Cô đá vào cánh tay đối phương, mặc dù không đá trúng nhưng gót giày đinh vẫn khiến đối phương lùi về sau mấy bước, gậy gỗ cầm trong tay rơi xuống đất.
Cô nhìn xung quanh, lờ mờ nhìn thấy có một người đứng ở chỗ tối. Cô mặc kệ anh ta, đảo mắt một vòng, sau đó đá cái nữa vào người thanh niên đang đau tới quằn quại.
Đối phương giơ tay lên chắn, cú đá vừa hay rơi đúng vào chỗ vừa nãy, người thanh niên đeo khẩu trang không nhịn được cơn đau, kêu lên thành tiếng, rồi lại vội im bặt.
Lúc này mấy người hay hóng chuyện lại không nhận ra điều gì khi nghe thấy tiếng hét đó. Hơn nữa đa số người sống ở đây đều là người già, không hứng thú với cuộc sống của thế giới bên ngoài.
Hà Xuyên Châu lo đám người này mang theo hung khí nên cũng không lên tiếng cầu cứu, cô nghĩ một lúc, có lẽ người của đồn cảnh sát gần đây cũng sắp tới tuần tra rồi.
Hiển nhiên đám người tấn công này không bài bản mấy, thấy đồng bọn bị thương, chúng vội chạy ra khỏi chỗ nấp.
Thông tin Hà Xuyên Châu nắm được lập tức trở nên hỗn loạn, cô nhận thấy số người nhiều hơn cô nghĩ, ít nhất là có ba tên.
Cô đang định quay đầu lại, có cơn gió chợt lướt qua sau gáy, cô vội nghiêng người tránh, liếc mắt nhìn mới thấy thứ đập tới là gậy gỗ.
Vũ khí của đám người này cũng không phải loại đám côn đồ hay dùng, không biết chúng nhặt được từ đâu. Mấy người này nhìn không quá khỏe khoắn, nhanh nhẹn, không có lực sát thương mấy, khi gậy vung tới trước mặt cô đã lập tức rơi xuống đất.
Trang bị sơ sài của đám tôm tép này lại khiến Hà Xuyên Châu yên tâm hơn, có lẽ chúng chỉ bất chợt muốn “dạy dỗ cô” thôi, không có động cơ giết người.
Hà Xuyên Châu lạnh mặt, khóe mắt nhìn người đang tới gần từ hai bên, cô chuẩn bị tư thế, lao về phía người thanh niên tấn công từ bên tay phải. Nhân lúc đối phương thất thần, cô vung một cú đấm vào đúng mặt tiền của hắn.
Người thanh niên ôm mũi chửi bới, không đứng thẳng nổi.
Hà Xuyên Châu quay đầu lại liền thấy người phía trước đã giơ vũ khí lên. Lần này hắn cầm một cây gậy sắt dài, nhỏ. Đôi mắt lộ ra ngoài vô cùng hiểm độc, hiển nhiên hắn tính liều mình, không định nương tay.
Cô đang định né thì lưng đã bị người ta đấm một cái. Cơn đau khiến cô khom người, lúc này cô mới biết thì ra chúng có bốn người.
Hà Xuyên Châu “hừ” một tiếng, lửa giận bùng lên, mặt nở nụ cười lạnh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiếng gậy sắt đập vào thứ gì đó vang lên, nhưng nó lại không đánh trúng người cô.
Hà Xuyên Châu nhíu mày, phát hiện Châu Thác Hàng đã quay lại từ lúc nào, anh dùng tay chắn cho cô, cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Nhưng dáng vẻ khựng người tại chỗ của anh cho thấy anh rất đau.
Nụ cười lạnh của Hà Xuyên Châu biến mất, khóe môi mím chặt mang theo sự thâm trầm, tức giận. Khi nổi giận, trông cô sẽ đằng đằng sát khí, ai nhìn vào cũng thấy đáng sợ.
Tiếng xe cảnh sát vang lên bên ngoài khu dân cư, mấy người thấy tình hình không ổn cũng không dám đánh tiếp, thấp giọng nói “Chạy” rồi bỏ đi tán loạn.
Hà Xuyên Châu nhìn Châu Thác Hàng, nghe thấy tiếng th ở dốc, mặt mày trắng bệch của anh, cô hỏi: “Anh không sao chứ?”
Châu Thác Hàng lắc đầu.
Hà Xuyên Châu do dự rồi nói: “Anh đứng ở đây, đừng cử động.” Sau đó cô vội chạy về một phía nào đó.
Cảnh sát đi tuần vừa hay lái xe tới, hai người mở cửa xe ra, đang chuẩn bị đi vào thì Hà Xuyên Châu gọi lại: “Bắt chúng lại!”
Xe còn chưa kịp khởi động, tên thanh niên chạy phía sau đã bị cảnh sát túm lấy. Hiện trường trở nên hỗn loạn, tài xế thấy không trốn được cũng giơ hai tay đi xuống trước lời cảnh cáo của cảnh sát.
Cảnh sát cầm gậy, ra hiệu cho hai người ôm đầu ngồi xổm bên đường, vừa canh chừng không cho chúng bỏ chạy, vừa hỏi Hà Xuyên Châu: “Có chuyện gì vậy? Là cô báo cảnh sát sao?”
Hà Xuyên Châu nhìn hai người kia từ trên cao, mấy giây sau mới lấy thẻ công tác ra, nói: “Tôi là Hà Xuyên Châu của đội hình sự.”
Cảnh sát: “Chào cô, cô có bị thương không?”
Hà Xuyên Châu cử động vai, hơi đau nhức nhưng không nghiêm trọng: “Không sao cả, nhưng còn hai tên nữa đã bỏ chạy.”
Cảnh sát nói: “Không chạy được đâu, tôi bảo đồng nghiệp tìm kiếm gần đây xem. Chúng có đặc điểm gì không?”
Đêm khuya, không có nhiều người trên đường lắm, cộng thêm việc đồng bọn của chúng đã bị bắt, có lẽ chúng cũng không ôm hy vọng đối phương sẽ che giấu cho mình. Do vậy hai tên còn lại chẳng mấy chốc đã bị cảnh sát bắt về.