Trịnh Hiển Văn mím môi, ngầm thừa nhận.
Anh Hoàng không ngồi yên được nữa, dịch mông sang một bên, kinh ngạc: “Được lắm cái thằng này, khiến người khác bất ngờ đấy.”
Anh ấy cao giọng, nghiêng tai nói: “Anh nói lại lần nữa đi, anh muốn làm gì? Là muốn báo thù hay báo ơn?”
Trịnh Hiển Văn do dự giải thích: “Hàn Tùng Sơn muốn làm con sói trong bãi săn, nhưng trên thương trường không có tầng cao nhất của chuỗi thức ăn. Ông ta để ý tới Quang Dật, đồng thời cũng có rất nhiều người đang để ý tới ông ta.”
Đây là bài học cuối cùng Hàn Tùng Sơn dạy cho anh ta, cũng là món quà đền đáp anh ta tặng cho người thầy này.
“Hiện giờ hơn một nửa vốn lưu động của họ đều đã đổ hết vào việc thu mua cổ phần của Quang Dật. Nếu lúc này giá cổ phiếu của Quang Dật giảm mạnh, hoặc công ty bên đó xuất hiện vấn đề tài chính, khiến nguồn tiền mặt bị gián đoạn, vậy kế hoạch thu mua của ông ta chỉ có thể đứt gánh giữa đường, nghiêm trọng hơn còn có thể thất bại triệt để trong thời gian ngắn.”
Trịnh Hiển Văn chưa từng học đại học nên không hiểu sâu về kiến thức chuyên ngành tài chính. Vì chuyện này, anh ta đã tới tìm người học ngành này để xin tư vấn, còn mua mấy quyển sách có liên quan, đọc từ đầu tới cuối một lượt.
Sau khi đọc xong, anh ta xác nhận mình thật sự không hợp với mảng này. Anh ta chỉ có thể đọc hiểu một chuts xíu, do vậy anh ta đã mang theo chứng cứ ghi âm được, đi tìm người hợp tác.
Anh ta đã dùng kế hoạch của Hàn Tùng Sơn để bẫy Đào Duệ Minh, dẫn dắt đối phương đăng đoạn video bịa đặt đó lên, đồng thời cũng ghi lại toàn bộ quá trình Hàn Tùng Sơn lợi dụng dư luận, làm rối loạn việc kinh doanh của Quang Dật.
Ngoài ra còn một phần chứng cứ anh ta lén giữ lại mấy năm trước.
Mặc dù anh ta ngu ngốc nhưng vẫn chưa tới mức đần độn. Lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, dù gì anh ta cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Tùng Sơn.
Hàn Tùng Sơn lại không ngồi yên được quá lâu, ông ta đã sắp bị sự kiêu ngạo mài mòn đi mọi gai góc trên người, mất đi sự cẩn thận, sắc bén ban đầu.
“Có quá nhiều người muốn hợp tác với Hàn Tùng Sơn. Trong mấy năm nay, ngoài mặt ông ta đỏ ra đàng hoàng, đạo mạo, nhưng sau lưng lại dùng rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi.” Trịnh Hiển Văn nói: “Tôi liên lạc trực tiếp với doanh nghiệp đối đầu với ông ta ở thành phố D, cho họ xem chứng cứ tôi thu được, họ nói họ giúp được. Chỉ cần tôi có thể bảo đảm tính chân thật của số chứng cứ này, họ có thể ra tay hạ gục ông ta khi thời cơ tới. Còn Quang Dật là một doanh nghiệp lớn ở thành phố A, Đào Tiên Dũng vừa chết, Đào Tư Duyệt không có tham vọng như ông ta, nói không chừng sẽ chủ động rút khỏi vị trí quản lý để bảo toàn sự phát triển của công ty, chính quyền địa phương chắc chắn sẽ giúp một tay, muốn đánh đổ nó không dễ như vẻ bề ngoài. Dù sao Quang Dật cũng là một doanh nghiệp đi lên bằng thừng lực, hùng hậu hơn mọi người tưởng tượng nhiều.”
Hàn Tùng Sơn không có tình nghĩa với anh ta, vậy Trịnh Hiển Văn cũng không cần phải nhân nhượng làm gì.
Khi anh ta làm những việc này, anh ta cảm thấy bản thân như một thằng điên đã thức tỉnh. Anh ta khao khát được xé lớp mặt nạ của Hàn Tùng Sơn ra, nhìn thấy sự thất bại của ông ta, đè bẹp sự kiêu ngạo của ông ta, khiến ông ta chủ động quỳ trước mộ Trịnh Tần Mỹ nhận tội.
Cho dù anh ta biết khả năng những chuyện này xảy ra là rất thấp.
“Tôi chủ động liên lạc với ông ta, nói cho ông ta biết Đào Duệ Minh là tên chỉ biết ăn không ngồi rồi, không biết gì cả, lại ưa nịnh, cũng rất thân thiết với chị gái, tới giờ cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng vụ án xâm hại năm đó. Bây giờ Đào Tiên Dũng đã chết, Đào Tư Duyệt không thoát thân được, ông ta có thể lợi dụng Đào Duệ Mình hạ gục Quang Dật, làm rùm beng vụ án của Đào Tiên Dũng lên, khiến nhiều người nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta. Đề nghị này đã đánh trúng huyệt của Hàn Tùng Sơn.”
Trịnh Hiển Văn nói chậm lại, mắt dần rời khỏi chỗ Hà Xuyên Châu.
Cho dù nguyên nhân thật sự là gì, sự xuất hiện của Đào Duệ Minh đã khiến Hà Húc lại bị đẩy lên đầu dư luận lần nữa.
Anh ta muốn nói lại thôi, liếc thấy Hà Xuyên Châu không có phản ứng gì khác lạ, cô chỉ xoay hai ngón tay phải ra ngoài, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Trịnh Hiển Văn kể tiếp: “Hàn Tùng Sơn là người vô cùng thực dụng, ông ta nhận ra tôi có thể giúp ông ta, hay nói đúng hơn là tôi không ngốc như ông ta nghĩ, thế là ông ta lại vui vẻ trở lại với tôi.”
Có lẽ Hàn Tùng Sơn cũng không ngờ một người luôn nghe răm rắp theo lời ông ta, lúc nào cũng mỉm cười rạng rỡ, chỉ trong mấy năm ngồi tù đã trở nên thâm sâu khó lường như vậy.
Đứng trước lợi ích, con người để lộ ra quá nhiều điểm xấu xí, ít ai có thể giữ mình trong sạch. Trịnh Hiển Văn có thể ngó lơ cái chết của mẹ mình, vẫn có thể cung phụng ông ta, khiến Hàn Tùng Sơn mất đi cảnh giác vốn có.
“Mọi chuyện rất thuận lợi.” Trịnh Hiển Văn gượng cười, nụ cười lại không vui mấy: “Ông ta đã thưởng cho tôi 20 nghìn tệ, bảo tôi đi mua mấy bộ quần áo mới.”
Từ trước tới giờ, phần thưởng của Hàn Tùng Sơn đều giống như lời động viên, nó khiến người ta có động lực hơn cả tình yêu thương.
Trịnh Hiển Văn hẹn ông ta ba lần, cuối cùng mới được gặp ông ta ở số 16 khu ngoại ô.
Hôm đó, Trịnh Hiển Văn đột nhiên nảy sinh suy nghĩ ác độc. Rõ ràng thời gian hẹn là chập tối, nhưng sau khi Hàn Tùng Sơn tới nơi, anh ta đã viện cớ lùi lịch hẹn ra. Tới tận hơn chín giờ, gió bắt đầu nổi lên, không khí dần ẩm ướt, Hàn Tùng Sơn gọi cho anh ta, nói mình sắp phải đi rồi, anh ta mới đứng dậy tới chỗ hẹn.
Trịnh Hiển Văn cũng không biết tại sao mình phải mang theo dao, có lẽ là ma xui quỷ khiến, trước khi ra ngoài, anh ta đã đi qua nhà bếp, cầm dao nhét vào eo.
Có lẽ anh ta dự cảm được cảnh tượng sắp tới sẽ không mấy vui vẻ, cũng có lẽ trong lòng anh ta luôn tồn tại suy nghĩ điên cuồng này.
Khi cúi người đi giày, anh ta vẫn còn bình tĩnh nói với bản thân, chỉ cần Hàn Tùng Sơn tỏ ra hối hận chút ít, anh ta sẽ không ra tay.
Hàn Tùng Sơn sợ bị người xung quanh nhìn thấy nên đã chọn nơi gặp mặt ở con đường vắng vẻ trong khu dân cư xa xôi. Trong lúc chờ đợi, ông ta đã đi dạo một lúc.
Khi Trịnh Hiển Văn tìm mấy vòng rồi quay về chỗ cũ, Hàn Tùng Sơn đã mệt lử, đang ngồi bên bờ kênh nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng động, ông ta bật đèn flash ở điện thoại, chiếu vào bóng đen đang chuyển động, còn chưa cả nhìn rõ mặt đối phương, đã nghe thấy tiếng oán thán: “Sao lại phải hẹn gặp ở nơi quỷ quái này? Phía trước là tòa nhà còn chưa xây xong đấy, bao nhiêu năm rồi mà chính quyền thành phố A vẫn không tiến bộ hơn là mấy.”
Trịnh Hiển Văn phát hiện thật ra ông ta còn lắm lời hơn cả Trịnh Tần Mỹ.
Hàn Tùng Sơn vẫy tay, khó chịu đánh mấy con côn trùng bay lòng vòng phía trước. Khi thấy Trịnh Hiển Văn, ông ta lại cười nói: “Con có thể thuê một căn nhà tốt một chút ở trung tâm thành phố. Nếu lần này thu mua thuận lợi, bố có thể mua cho con một căn ngay, sau này con không cần ở nơi bẩn thỉu này nữa.”
Trịnh Hiển Văn đứng cách ông ta một mét rưỡi, nếu không có ánh đèn, hai bên đều không nhìn rõ được mặt nhau. Anh ta cảm thấy khoảng cách này vừa đẹp, như vậy anh ta có thể không cần che giấu nụ cười lạnh lẽo của mình.
Anh ta đáp: “Mẹ tôi chết ở đây.”
“Chết trong nhà đúng không?” Hàn Tùng Sơn cúi đầu, kiểm tra vết muỗi đốt trên cánh tay, chậm rãi nói: “Vậy nên càng nên chuyển đi, không may mắn gì cả.”
Mặt Trịnh Hiển Văn sầm lại, anh ta cảm thấy câu này vô cùng chướng tai.
Hàn Tùng Sơn như một tên cướp đột nhập vào nhà, cướp sạch mọi thứ Trịnh Tần Mỹ có, khiến bà đau khổ rời khỏi nhân gian, nhưng ông ta lại chỉ dùng ba chữ “không may mắn” để tổng kết cái chết của đối phương.
Trịnh Hiển Văn tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: “Ông nói ai không may mắn?”
“Cái gì cơ?” Hàn Tùng Sơn không nghe rõ, liếc nhìn mặt anh ta, nói: “Con hẹn bố tới đây là vì chuyện gì? Lần sau chúng ta vẫn nên hẹn gặp nhau ở khách sạn thì hơn. Nếu con không tiện ra ngoài, bố có thể mua xe cho con.”
Vì kế hoạch thuận lợi nên ông ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng trở nên hào phóng hơn, cũng nói nhiều hơn, nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như ngày thường: “Hiển Văn, con nên bắt đầu lại từ đầu, đừng chán nản, ngồi tù cũng là một trải nghiệm. Bố cảm thấy giờ con trưởng thành hơn nhiều rồi, biết đâu nó còn là chuyện tốt.”
Vẻ mặt Trịnh Hiển Văn méo méo, nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã khôi phục lại như bình thường. Anh ta chiếu đèn vào mặt mình, dịu giọng, mang theo chút khẩn cầu, nói: “Con có thờ ảnh mẹ trong nhà, bố có thể tới đó thắp hương không?”
Hàn Tùng Sơn giật mình trước gương mặt của anh ta, nụ cười hiện dưới ánh đèn mang theo sự âm u tới quỷ dị. Ông ta hoàn hồn, khi nghe hiểu lời anh ta nói thì thái độ lại lạnh nhạt đi hẳn: “Bố đi thắp hương cho bà ta? Tại sao?”
Ông ta kéo tay Trịnh Hiển Văn, chuẩn bị đưa anh ta rời đi, miệng vẫn lẩm bẩm: “Con người mẹ con ấy, lúc nào cũng thích hành hạ mình. Con cũng đừng bận tâm, có lúc bà ta thật sự không được bình thường cho lắm. Dù sao cũng nghèo hèn quen rồi mà, thấy người ta là nhún nhường. Bố đã cảm thấy bà ta nên đi khám ở viện tâm thần lâu rồi. Nhưng cuộc sống đó của bà ta ấy, có lẽ tỉnh táo chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Trịnh Hiển Văn dừng lại.
Hàn Tùng Sơn kéo mãi mà Trịnh Hiển Văn không đi, ông ta bèn quay đầu lại, đang định nói với anh ta, sau này đừng đưa ra mấy yêu cầu vô lý. Nhưng ông ta vừa há miệng ra, lưỡi dao của Trịnh Hiển Văn đã đâm thẳng vào ngực ông ta.
Gương mặt Hàn Tùng Sơn méo mó, ánh mắt dần chuyển xuống dưới. Vì quá ngỡ ngàng nên mắt ông ta trợn tròn, đờ đẫn. Ông ta cảm thấy máu trên cơ thể đang dồn hết về tim, cơn đau lập tức truyền tới.
Trịnh Hiển Văn nghe từng lời ông ta nói mà như đang muốn kéo mỗi một dây thần kinh trên đầu anh ta ra, mãi cho tới khi đâm dao vào, tiếng hét chói tai trong suy nghĩ mới dừng lại.
Anh ta vô cảm rút dao ra, thấy Hàn Tùng Sơn định cướp lấy vũ khí, anh ta lại đâm thêm phát nữa, nhưng nhát thứ hai rất nhẹ.
Anh ta thấy hai tay Hàn Tùng Sơn che miệng vết thương, người lảo đảo về sau, miệng liên tục chửi bới mình. Nhưng anh ta chỉ cúi đầu nhìn tay bản thân.
Trong ánh sáng tăm tối, máu không còn màu đỏ rực chói lòa, nhưng hơi ấm đó vẫn vương vấn mãi đầu tay, dường như thanh sắt bị nung nóng, sau đó dí thẳng vào tim anh ta.
Ngón tay và người anh ta run lẩy bẩy, toàn bộ tế bào trên mặt đều đang truyền đạt một thông tin, nhưng vẫn không thể khiến não hoạt động một cách bình thường được.
Mãi cho tới khi Hàn Tùng Sơn dốc hết sức hét lên: “Con phản bội bố? Con muốn giết bố ư?”