Đa số phụ nữ bị xâm hại tình d*c không muốn báo án là vì họ không thể đối diện với sự thật rằng mình đã bị c**ng hi3p.
Sự sợ hãi của họ tới từ ánh mắt dò xét của người khác, sợ những lời dị nghị khinh thường, thấp kém trong xã hội, sợ cái lồ ng tư tưởng được tạo nên bởi vô vàn quy tắc xã hội.
Đối với họ, việc bóc tách vết thương của mình ra, tự ti cho xã hội bình phẩm chính là hình phạt tàn khốc hơn cả cái chết.
Từ trạng thái của Đào Tư Duyệt có thể thấy, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cô ta vẫn không thể buông bỏ được chuyện này, vẫn còn cảm thấy đau đớn vì nó.
So với những đau đớn đó, con dao Vương Tập Phi kề trên cổ cô ta thậm chí còn không được coi là mối uy hiếp, nó chỉ là một đồ chơi mà thôi.
Nếu là cảnh sát, họ chắc chắn sẽ không tiến hành uy hiếp mục tiêu khi vừa mới bắt đầu thẩm vấn, như vậy không thể có được kết quả có lợi.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Đào Tư Duyệt lại trả lời câu hỏi của Vương Tập Phi.
Anh Hoàng nhìn chằm chằm màn hình, nghiêng người về phía trước một chút, muốn nghe rõ lời nói rời rạc, nhỏ như muỗi kêu phát ra từ miệng Đào Tư Duyệt.
Khi nói tới một câu, Đào Tư Duyệt chững lại rõ rệt, tốc độ nhả chữ cũng thay đổi, dường như câu nói này đã lặp lại vô số lần trong giấc mơ của cô ta.
“Là bạn của bố tôi.”
Lần đầu tiên Đào Tư Duyệt gặp được người đó là khi Đào Tiên Dũng đưa cả nhà họ tới nhà hàng ăn cơm.
Tên nhà hàng là gì cô ta đã quên mất, cô ta chỉ nhớ mục đích của bữa cơm đó là đón khách.
Cô ta nhớ trên bàn ăn, Đào Tiên Dũng liên tục mời rượu đối phương, nói vô số lời tâng bốc, đối phương chỉ lạnh nhạt gật đầu, cầm đũa lên chặn ly rượu lại, cuối cùng đa số rượu đều đổ vào bụng Đào Tiên Dũng.
Người đàn ông này luôn vui buồn thất thường, tối đó ông ta mang theo gương mặt đỏ bừng, kiên nhẫn lạ thường, mua vui cho đối phương, sau cùng còn nhiệt tình tiễn người đó lên xe.
Sau khi về tới nhà, ông ta nằm lên sofa, nói tới quan hệ “thân thiết” giữa mình và người đó cho Đào Tư Duyệt.
“Ông ấy là một người rất tài giỏi! Cũng coi như là anh em của bố, con biết không? Thầy bói nói nhà họ không đẻ được con trai, mẹ ông ấy sinh ra 4 người con, bốn người đấy, nhưng tất cả đều chết yểu, người sống lâu nhất cũng chỉ được bảy tuổi. Về sau không còn cách nào khác, bố ông ấy đã giao ông ấy cho mẹ bố, ông ấy mới sống sót được. Vậy nên ông ấy cũng gọi bố mẹ của bố là bố mẹ, khi ông nội con mất, ông ấy còn quay về đeo khăn tang. Con hiểu không?”
Đào Tư Duyệt không hiểu.
Sau đó Đào Tiên Dũng lẩm bẩm gì mà “Vẫn nên nhờ vả người của mình thì hơn”, “Ông ấy nợ nhà chúng ta một mạng”, “Bố phải thành công”, nhưng cô ta cũng không bận tâm tới mấy lời này lắm.
Lần thứ hai gặp người đàn ông đó là ở trong nhà.
Đào Tư Duyệt về tới nhà là lúc Đào Tiên Dũng đang tiếp đón người đàn ông kia, mẹ cô rửa hoa quả trong bếp.
Đào Tư Duyệt không ấn tượng mấy về người này, khi ấy cô ta còn chưa nhớ ra ông ta. Cô ta không giỏi ăn nói, gặp người khác cũng không chủ động bắt chuyện, sau khi chào hỏi xong, Đào Tiên Dũng ghét bỏ đuổi cô ta vào phòng, bảo cô ta đừng ra làm phiền.
Về sau tần suất người đàn ông kia tới nhà họ ngày một nhiều, lần nào cũng là thứ bảy, là lúc Đào Tư Duyệt được nghỉ, quay về nhà.
Ông ta vô cùng quan tâm Đào Tư Duyệt, thi thoảng thấy cô, ông ta sẽ lịch sự hỏi thăm: “Cô bé, cháu học trường nào thế? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Đào Tiên Dũng không hề quan tâm tới con gái mình, quay đầu liếc mắt ra hiệu với cô ta. Đào Tư Duyệt nắm quai balo, trả lời.
“Trường này cũng bình thường.” Người đàn ông nhìn Đào Tiên Dũng bằng ánh mắt kỳ quái: “Sao cậu không cho con bé vào học trường số 1? Trường đó cũng gần với nhà cậu.”
Đào Tiên Dũng cười ngoác miệng: “Không thi được vào ấy nhỉ? Con bé này học hành bình thường thôi, con trai em học giỏi hơn nhiều, cũng thông minh hơn, đàn ông mà, chắc chắn phải khác rồi.”
“Trường học là rất quan trọng, tôi nghe nói trường của cô bé này không tốt lắm, có rất nhiều người tốt nghiệp xong là làm dân anh chị.” Người đàn ông đưa ra đánh giá khách quan, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng chân thành.
Ông ta quay đầu lại, dò hỏi Đào Tư Duyệt: “Cháu có cần chú chuyển cháu tới trường số 1 không? Có lẽ không vào được lớp chọn nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trường hiện tại của cháu.”
Đào Tư Duyệt nhìn ông ta mấy cái.
Trán ông ta khá rộng, lông mày thưa, mắt to tròn nhưng lại không có hồn, dáng người không béo lắm nhưng có bụng bia, nghe nói ông ta lớn hơn Đào Tiên Dũng một tuổi, nhìn vẻ bề ngoài không rõ rệt lắm.
Ông ta là một người đàn ông trung niên vô cùng bình thường.
Đào Tư Duyệt nói với ông ta: “Không cần đâu ạ, cảm ơn chú.”
“Không cần khách sáo.” Người đàn ông vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, cười bảo cô đi tới chỗ mình, mọi người thoải mái trò chuyện.
Đào Tư Duyệt cởi giày ra, cô ta không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của người lớn, nên do dự đứng ở cửa, không động đậy.
Đào Tiên Dũng giục: “Chú bảo con tới, sao con không lịch sự gì thế hả?”
Người đàn ông ôn hòa hỏi thành tích học tập của cô ta, ở trường có bị bắt nạt không, rồi hỏi cô ta và Đào Duệ minh thích gì, lần sau khi tới ông ta sẽ mang tới cho họ.
Đào Tư Duyệt trả lời qua loa mấy câu, khi không còn chủ đề nào để nói, người đàn ông quay đầu lại, tiếp tục nói về sự thay đổi của thị trường với Đào Tiên Dũng.
Cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ nhưng cũng không được gọi là tồi tệ. Đào Tư Duyệt không hề phát giác ra điều bất thường nào.
Nửa tháng sau, vào một chiều mưa nọ, sau khi tan học, Đào Tư Duyệt đi ra khỏi cổng trường, che ô, đi về nhà với Giang Chiếu Lâm.
Hai người đi được hơn 500 mét, bạn bè đi cùng cũng ít đi đáng kể.
Hai người nói chuyện với nhau câu được câu chăng, bất chợt tiếng còi inh ỏi vang lên từ phía sau. Khi họ quay người lại, xe đã dừng bên đường, người bên trong ấn hạ cửa xe xuống, một tay cầm vô lăng, thò đầu ra ngoài, cười nói: “Đây không phải Tư Duyệt sao?”
Ánh mắt Giang Chiếu Lâm mang theo sự dò xét, Đào Tư Duyệt cúi người chào hỏi: “Cháu chào chú.”
Người đàn ông hất cằm: “Chú đưa cháu về nhé.”
Đào Tư Duyệt nhìn Giang Chiếu Lâm bên cạnh, nói: “Cháu về cùng bạn được rồi ạ.”
“Đừng có nói đùa nữa, đợi cháu về tới nơi chắc đến tối mất, con gái buổi tối ra ngoài đâu an toàn đâu nhỉ?” Giang Chiếu Lâm còn chưa nói được gì, người đàn ông đã vẫy tay, giọng điệu không cho từ chối: “Chú đưa hai cháu về. Còn ngây ra đó làm gì? Không tin tưởng chú sao?”
Nhà Giang Chiếu Lâm khá gần trường, thấy Đào Tư Duyệt thật sự quen người này, cậu bèn nói mình tự về được.
Sau khi ngồi vào xe, hai tay Đào Tư Duyệt đặt lên đầu gối, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú, hôm nay cháu có thể về nhà sớm rồi.”
Người đàn ông nhìn vào gương chiếu hậu, quay đầu cười đáp: “Không cần vội.”
Chiếc xe lăn bánh, sau khi đi qua hai đoạn đường thì rẽ vào một con ngõ.
Người đàn ông đưa cô ta đi ăn, sau đó lấy lý do quần áo cô bị mưa thấm ướt, đưa cô tới trung tâm thương mại mua đồ.
Từ nhỏ tới lớn, Đào Tư Duyệt chưa bao giờ mua quần áo đắt tiền, nhìn thấy bảng giá, cô ta giật mình từ chối. Người đàn ông phớt lờ ý kiến của cô ta, thẳng thừng bảo nhân viên đóng gói lại hết.
Cô ta nhắc tới việc về nhà mấy lần liền, người đàn ông vẫn nói không vội.
“Người trong nhà còn không giục cháu, cháu vội cái gì?”
Đào Tư Duyệt rất ít khi được người nhà quan tâm.
Đào Tiên Dũng là kiểu người trọng nam khinh nữ điển hình, mẹ cô cũng rất lạnh nhạt với gia đình, không thân thiết với tất cả người trong nhà. Vì tránh cãi nhau với chồng, bà dứt khoát không can thiệp vào quyết định của người nhà.
Đào Tư Duyệt chỉ có một máy thông báo nhỏ, hơn tám giờ tối cô vẫn chưa nhận được điện thoại của Đào Tiên Dũng, cô lặng lẽ chuồn vào nhà vệ sinh gọi cho ông ta hai lần, đáng tiếc đều không gọi được.
Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, cuối cùng người đàn ông đã nói: “Về thôi.”
Sau khi lên xe, người đàn ông rót cho Đào Tư Duyệt một cốc nước, sau đó tắt đèn trong xe đi, bảo cô mệt thì ngủ một giấc.
Khi Đào Tư Duyệt mơ màng tỉnh lại, cô ta đã ở trong một căn phòng xa lạ. Người đàn ông vừa cởi qu@n áo xong, đang đi về phía cô.
Đào Tư Duyệt hét lên nhưng bị ông ta bịt miệng, lấy chăn trói tay chân lại, chẳng mấy chốc cô lại ngất đi.
Cảm giác đau đớn tới nghẹt thở cùng với sự lạnh lẽo tới nỗi nổi da gà lại ùa về trong Đào Tư Duyệt.
Dường như cô ta đã nhìn thấy đôi mắt trợn tròn, run rẩy của mình khi đó. Khi đôi mắt màu nâu nhạt phản chiếu một bóng người mơ hồ, ánh sáng chói lóa đã bị phá vỡ, kéo cô ta về hiện thực.
Cho dù đã mười mấy năm trôi qua, nhưng cảm giác sợ hãi đó vẫn không thuyên giảm.
Trong video, người đeo mặt nạ chủ động để dao xa ra, không tấn công bằng ngôn từ nữa. Đào Tư Duyệt cúi thấp đầu, ra sức muốn cuộn tròn người lại, nhưng lại bị dây thừng trên vai và chân cản trở, chỉ có thể bị áp ngồi thẳng trên ghế, tạo ra tiếng ma sát với sàn gỗ.
Vương Tập Phi đứng phía sau, không biết phải làm sao, cậu ấy đi mấy bước rồi giữ bả vai cô ta, muốn ngăn hành động của cô ta lại.
Đào Tư Duyệt ngẩng đầu lên, khóe môi bên phải đã bị cắt tới bật máu. Cô ta nhìn vào ống kính vẫn đang quay, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại, không cử động nữa, nhưng xung quanh vẫn vô cùng u ám.
Kỹ năng diễn xuất của Vương Tập Phi rất tệ, cậu lên mặt hỏi: “Vậy tại sao cô không nói cho bố cô biết!”
Đào Tư Duyệt: “Tôi từng nghĩ tới việc đó.”
Sáng sớm hôm sau, một mình Đào Tư Duyệt thất thểu về nhà, cô tránh khỏi dòng người, xuyên qua cánh đồng hoa cải cao hơn nửa mét. Đi từ ngoại ô về tới nhà mất hơn một tiếng đồng hồ.
Đào Tiên Dũng đang tươi cười nghe điện thoại trong phòng khách, đối phương là người đàn ông kia. Ông ta bịt điện thoại lại, liên tục gật đầu, hào hứng nói: “Cảm ơn anh Thẩm nhiều nhé, cảm ơn anh nhiều lắm! Anh yên tâm, chúng ta đều là anh em một nhà, chắc chắn em không gài bẫy anh đâu!”
Đào Tư Duyệt run rẩy, đầu óc chợt tỉnh táo hẳn lên, cô ta cảm thấy bản thân đã gào to lên, nhưng thực tế lại chỉ phát ra tiếng gọi đáng thương.
“Bố!”
“Hả?” Đào Tiên Dũng ngẩng đầu lên, vừa thấy cô ta đã nhíu mày: “Con sao thế, sao lại trông thế này? Tối qua con ở lại trường hả? Có phải lại ở cùng bạn nam đó của con không? Bố đã bảo bao lần rồi, ít qua lại với cậu ta thôi, vừa nhìn đã biết chẳng có tài cán gì rồi.”
Đào Tư Duyệt lấy hết dũng khí muốn nói ra mọi chuyện, Đào Tiên Dũng đã nhanh chóng đi tới, đẩy cô ta một cái, sau đó ưỡn ngực nói với Đào Duệ Minh: “Duệ Minh, hôm nay bố đưa con ra ngoài ăn bữa ngon!”
“Oa!” Đào Duệ Minh hét lên: “Con phải ăn Mcdonald.”
Đào Tiên Dũng cười ôm cậu ta lên: “Bố sắp kiếm được bộn tiền rồi! Sau này con muốn ăn gì bố cũng cho con ăn hết!” Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Đào Tư Duyệt, sau đó thẳng thừng rời đi.
Đào Tư Duyệt lạnh tới mấy sắp mất đi tri giác, linh hồn rơi xuống hang động lạnh như băng, khiến cô ta vớ phải hiện thực còn tàn khốc hơn mộng tưởng.
Tai Đào Tư Duyệt vang lên tiếng động đinh tai nhức óc, cổ họng như mất đi khả năng nói chuyện, không phát ra được âm thanh nào. Cô ta quay người liền nhìn thấy mẹ cầm chổi lau nhà đi qua, bà đang lau lại chỗ cửa cô ta vừa đứng, sau đó đá đống giày văng loạn xạ về đúng chỗ, cuối cùng lặng lẽ đi qua cô ta, làm việc khác.
Đào Tư Duyệt trơ mắt ra nhìn, cảm giác toàn bộ dũng khí đều đã bị hút sạch. Cô ta đi ra ngoài, mệt mỏi ngồi ngoài hành lang, nghe tiếng bước chân vang lên, một lúc lâu sau mới đứng dậy, lảo đảo tới trường.
“Tôi không dám nói.” Gương mặt nhợt nhạt của Đào Tư Duyệt trở nên mơ màng: “Bởi vì tôi không đoán được ông ấy sẽ nói gì với tôi.”
Vương Tập Phi giơ con dao về phía cô ta, hằn học hỏi: “Nếu cô đã không dám nói ra, tại sao lại báo cảnh sát? Báo cũng thôi đi, tại sao lại nói là Hà Húc làm?”
Đoạn video thứ hai đã dừng tại câu nói này.