Lãnh Minh Quân đẩy thực đơn về phía Trần Hân Nghiên: “Em chọn món đi?”
“Hôm nay em muốn được hẹn hò bất ngờ nên anh suy nghĩ hộ em nhé. Anh chọn đi, em không kén ăn.” Vừa nói, Trần Hân Nghiên vừa đẩy thực đơn về phía Lãnh Minh Quân.
“Được.”
Thức ăn được đưa lên, cả hai cùng dùng bữa rồi trở lại công ty cùng nhau. Trần Hân Nghiên ở lại Đông Quân một lúc thì trở về Trần gia để chuẩn bị đồ cho chuyến công tác của mình.
Trần Hân Nghiên sắp xếp những đồ đạc cần thiết vào vali, chuẩn bị sẵn sàng ra sân bay ở bắt đầu chuyến công tác của mình. Cô kéo khóa vali, khệ nệ mang chiếc vali xuống dưới nhà.
Cô nhìn thấy Trần phu nhân liền cất giọng: “Mẹ, con đi công tác đây nhé!”
“Ai đưa con ra sân bay, sao không kêu Nhược Đông đưa con đi?”
“Thôi mẹ ạ, con có bắt xe rồi ạ, anh Đông bận việc nên tới công ty với ba từ sớm rồi ạ.”
“Ừ, con đi con thận, đến nơi thì gọi về cho mẹ biết nhé.”
“Dạ, con biết rồi.”
Trần Hân Nghiên kéo vali ra khỏi nhà thì chiếc Rolls – Royce từ xa chạy đến đậu ngay bên cạnh cô. Lãnh Minh Quân mở cửa bước xuống, anh cầm lấy vali từ trong tay Trần Hân Nghiên cho vào cốp xe.
“Sao anh lại ở đây giờ này?”
“Đến tiễn bạn gái, không được sao?”
“Em cũng đâu nói là không được.”
“Ừm, lên xe đi. Anh đưa em ra sân bay.”
“Vâng.”
Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên ra sân bay, anh đợi Trần Hân Nghiên hoàn tất các thủ tục trước khi lên máy bay.
“Em đi đây, anh về cẩn thận nhé.”
Lãnh Minh Quân nhìn Trần Hân Nghiên cũng bị đi vào khu vực bên trong liền cất giọng: “Không tạm biệt anh à?”
Trần Hân Nghiên khó hiểu, cô đưa mắt nhìn Lãnh Minh Quân, ngờ vực hỏi lại anh: “Không phải em vừa chào tạm biệt anh sao?”
“Có sao? Sao anh không cảm nhận được? Hay là Trần tiểu thư đại nhân đại lượng làm lại một lần, có được không?”
Trần Hân Nghiên lườm anh: “Anh… không biết xấu hổ.”
Lãnh Minh Quân bình thản đáp: “Chỉ là chào tạm biệt, có gì xấu hổ chứ?”
Trần Hân Nghiên lấy hết bình tĩnh cất giọng: “Ừ, tạm biệt bạn trai nhé, xong việc em sẽ về sớm với anh.”
Dứt câu, Trần Hân Nghiên quay người, chầm chậm đi vào bên trong, còn giơ tay ra hiệu chào tạm biệt anh. Lãnh Minh Quân thấy cô cố tình hiểu sai ý mình liền cau mày, anh thấy cô cứ thế quay người rời đi liền đi nhanh về phía cô, đưa tay kéo cô quay ngược về sau. Trần Hân Nghiên bất ngờ bị kéo, phản xạ tự nhiên ngả người về phía sau, nằm gọn trong vòng tay Lãnh Minh Quân.
“Em cố ý?” Lãnh Minh Quân xiết chặt vòng tay, không cho Trần Hân Nghiên có cơ hội vùng vẫy.
“Hửm? Anh nói gì em không hiểu.”
“Vậy để anh giải thích cho em hiểu.”
Lãnh Minh Quân cúi người xuống hôn lấy Trần Hân Nghiên. Bị hôn bất ngờ, Trần Hân Nghiên đơ cả người ra, hai mắt mở to nhìn chăm chú Lãnh Minh Quân, cô không nghĩ anh sẽ hôn cô ngay chốn đông người như thế này.
“Anh làm gì thế? Người ta đang nhìn kìa, mau thả em ra.”
“Anh hôn bạn gái anh thì có gì là sai?”
“Khéo em lại bị người hâm mộ của anh…”
Lãnh Minh Quân cắt ngang lời nói của Trần Hân Nghiên, dứt khoát trả lời với giọng vô cùng chắc nịch: “Ai dám.”
Trần Hân Nghiên hôn lên một bên má Lãnh Minh Quân, giọng cực kỳ nhẹ nhàng: “Được rồi, em vào trong đây, xong việc sẽ gọi cho anh.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên lên máy bay đi công tác thì Lãnh Minh Quân cũng lái xe trở về Đông Quân để tiếp tục công việc của mình.
Trần Hân Nghiên đáp chuyến bay xuống Paris trời cũng đã chập tối, cô bắt taxi về thẳng khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi. Trần Hân Nghiên gọi điện thoại về cho Trần phu nhân và Lãnh Minh Quân báo bản thân đã đến nơi, tắt điện thoại, Trần Hân Nghiên liền nằm dài ra giường, chìm vào giấc ngủ sau một chuyến bay dài.
[…]
Tường Nhan – một nữ diên viên trẻ tuổi nhưng khá thành công ở giới giải trí, trước đây từng tham gia diễn xuất cùng Lãnh Minh Quân, sau khi Lãnh Minh Quân lui về mở công ty thì Tường Nhan cũng ít xuất hiện trên màn ảnh. Trước đây, người hâm mộ liên tục ghép đôi giữa hai ngươi, Tường Nhan cũng nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình nhưng đều bị Lãnh Minh Quân cự tuyệt.
Cô ta vừa trở về thành phố A đã lập tức đến công ty giải trí Đông Quân để tìm Lãnh Minh Quân. Tường Nhan bị lễ tân và bảo vệ giữ lại ở sảnh chính không cho lên liền trở mặt, tỏ thái độ làm ầm ĩ ở dưới khiến mọi người một phen tức tối.
Lãnh Minh Quân đang ở phòng họp để bàn bạc các kế hoạch debut tiếp theo của dàn viên trẻ của công ty giải trí Đông Quân thì trợ lý Đặng Dương hớt hải chạy vào.
“Chủ tịch.”
Bị chen ngang cuộc họp giữa chừng, Lãnh Minh Quân cho mọi người ngừng họp, sự khó chịu đã hiện rõ trên khuôn mặt.
“Có chuyện gì?”
Trợ lý Đặng Dương ghé sát vào tai Lãnh Minh Quân thì thầm: “Cô Tường Nhan muốn gặp ngài, bị lễ tân và bảo vệ ngăn lại nên đang làm ầm ĩ ở dưới sảnh thưa chủ tịch.”
“Cô ta nhất định phải chủ tịch cho bằng được, nói như thế nào cũng không chịu rời đi.”
“Được rồi, để tôi xuống xem sao.”
“Dạ.”
“Cuộc họp tới đây thôi, mọi người về làm việc đi.”
“Dạ vâng thưa chủ tịch.”
Lãnh Minh Quân cùng trợ lý Đặng Dương xuống dưới sảnh chính. Vừa thấy bóng dáng Lãnh Minh Quân từ xa, Tường Nhan đã hấp tấp chạy đến.
“Anh Quân.”
Cô ta nhanh chân định chạy đến ôm chầm lấy Lãnh Minh Quân nhưng anh nhanh chóng né người sang một bên, né tránh sự đụng chạm của cô ta.
Tường Nhan hơi sượng trước sự lạnh nhạt của Lãnh Minh Quân nhưng vẫn tỏ ra thân thiết với Lãnh Minh Quân.
“Anh Quân.”
“Chúng ta không thân thiết đến vậy.”
“Anh nói gì vậy anh Quân?”
“Cô Tường xin giữ tự trọng, cô cũng là người của công chúng, cô nên giữ hình ảnh cho mình thì vẫn nên.”
“Anh có cần nói chuyện xa cách với em vậy không?”
“Cần.”
“Anh…”
Tường Nhan là một người cực kỳ mưu mô, để tồn tại trong cái giới giải trí đầy rẫy cám dỗ này thì cô ta cũng không thiếu những chiêu trò. Cô ta thừa biết Lãnh Minh Quân sẽ có thái độ như lúc này, Tường Nhan biết chắc chắn sẽ không dễ dàng gì để có thể chiếm được trái tim của Lãnh Minh Quân một cách đàng hoàng nhưng cô ta vẫn cố chấp. Hôm nay, cô ta có mặt tại đây đương nhiên sẽ có kế hoạch riêng cho mình. Cô ta bố trí những tay săn ảnh để chụp lại những khoảnh khắc gây hiểu lầm của cả hai để gây sức ép với Lãnh Minh Quân.
Tường Nhan một lần nữa tiến sát người về phía Lãnh Minh Quân, để đám thợ săn chụp lại rồi tung lên mạng.
Lãnh Minh Quân nhạy bén nhận ra có người chụp lén liền lách người sang một bên, trợ lý Đặng Dương cũng nhanh trí chen người vào giữa hai người nhưng đám người kia vẫn nhanh tay hơn, chụp lại ảnh giữa hai người.
“Cô đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là để gặp anh rồi. Dù gì cũng ta cũng…”
“Hình như cô có lầm lẫn gì ở đây phải không, tôi với cô chỉ dừng lại ở việc là bạn diễn ở các dự án phim trước đây không hơn không kém. Đừng tự ngộ nhận mình là gì đó của tôi.”