“Sao thế?”
“Anh có cần em phụ anh không, nhiều như thế này anh xem đến bao giờ mới xong chứ?” Trần Hân Nghiên mở lời đề nghị để cô giúp anh.
Lãnh Minh Quân bán tính bán nghi: “Em có chắc là em xem được không?”
“Anh đừng có khinh thường em như thế chứ?”
“Anh không có tiền trả lương cho diễn viên nổi tiếng như em để ngồi đây xem văn kiện cho anh đâu.”
“Ai cần anh trả lương cho em chứ. Em xem văn kiện giúp anh, bù lại anh dành thời gian buổi tối cho em, có được không?”
“Em lại tính làm gì đấy hửm?”
“Không làm gì cả. Em muốn được hẹn hò.”
Lãnh Minh Quân bật cười trước câu trả lời của cô: “Em muốn hẹn hò thì cứ nói với anh một tiếng cần gì phải chạy đến đây vất vả cùng anh xem văn kiện chứ.”
“Không có công thì không được thưởng mà. Em đâu thể nào chiếm thời gian làm việc của anh được chứ. Thế nào, Lãnh tổng đồng ý với điều kiện của em chứ?”
“Anh có thể không đồng ý sao?”
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười, cầm lấy sấp văn kiện trên bàn làm việc của Lãnh Minh Quân qua sofa, nghiêm túc ngồi xem, cô còn cẩn thận ghi chú lại những điểm quan trọng, trông dáng vẻ cực kỳ chú tâm.
Trần Hân Nghiên xem qua một loạt các văn kiện, những điểm cần chú ý cũng đã được cô ghi ra một cách chi tiết, còn lại là những hợp đồng thương mại của các diễn viên nhà Đông Quân nên cần chính tay Lãnh Minh Quân xem và ký duyệt.
Trần Hân Nghiên ngồi vừa xem điện thoại vừa đợi anh đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lãnh Minh Quân thấy cô ngủ liền bế cô vào phòng nghỉ ngơi của mình, cẩn thận đắp chăn cho cô, tăng nhiệt độ phòng lên một xíu sau đó mới trở ra ngoài tiếp tục làm việc.
Lãnh Minh Quân xử lý xong công việc trời cũng đã chập tối, anh dọn dẹp lại bàn làm việc một xíu sau mới vào gọi Trần Hân Nghiên dậy. Trần Hân Nghiên vẫn không hay biết gì, cô mở màng, cuộn tròn trong tấm chăn lớn ngủ một giấc ngon lành.
Lãnh Minh Quân lay lay người cô, khẽ gọi: “Heo lười, dậy thôi em.”
Nghe tiếng anh gọi, cô trở người, giọng vẫn còn đang ngái ngủ: “Hửm?”
“Dậy thôi em, anh đưa em đi ăn tối.”
“Anh xong việc rồi sao?”
“Ừm.”
“Thế anh đợi em một lát.”
“Được.”
Trần Hân Nghiên xuống giường vệ sinh cá nhân, chỉnh trang lại một chút. Lãnh Minh Quân xếp gọn chiếc chăn, để ngay ngắn ở một góc giường.
“Em xong rồi, mình đi thôi anh.”
“Ừm.”
Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên đi ăn tối còn xe của cô đã được Đặng Dương lái về Trần gia cho cô.
[…]
Tường Nhan sau khi bị Lãnh Minh Quân dùng quyền lực của mình để hủy tất cả các hợp đồng thương mại liền đem dã tâm muốn trả thù lên người của Trần Hân Nghiên. Cô ta cho người theo dõi nhất cử nhất động của Trần Hân Nghiên, lên kế hoạch muốn giải quyết Trần Hân Nguyên khiến cho Lãnh Minh Quân phải đau khổ.
Các hợp đồng đại diện thương hiệu hay các dự án phim đều bị hủy, cô ta dường như chẳng còn một chút vị trí nào trong giới giải trí, suốt ngày chỉ lang thang tìm cách trả thù Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên.
Tình cờ trong lúc lướt mạng xã hội, cô ta đọc được các bài báo liên quan đến scandal của Trần Hân Nghiên và Đặng Thức Vinh thời gian gần đây, trong đầu lại lăm le nhằm bắt tay với Đặng Thức Vinh để xây dựng một kế hoạch trả đũa Trần Hân Nghiên.
Cô ta thừa biết tính cách của Đặng Thức Vinh, dù là một kẻ chẳng ra gì, chuyên dùng scandal để đánh bóng tên tuổi cùng như các dự án mà hắn tham gia nhưng Đặng Thức cũng chẳng dễ dàng chịu bắt tay, nghe theo sự điều khiển của người khác.
Tường Nhan lần mò nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được thông tin liên lạc của trợ lý của Đặng Thức Vinh, sau nhiều lần bị từ chối cuối cùng Đặng Thức Vinh cũng chịu ra mặt gặp cô ta.
Tường Nhan hẹn Đặng Thức Vinh ở một quán cà phê tương đối vắng vẻ. Cô ta ăn mặc giản dị, đội mũ, đeo kính râm và chọn cho mình một góc ít ai để ý đến ngồi đợi Đặng Thức Vinh.
Đợi được hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy bóng dáng Đặng Thức Vinh đâu, Tường Nhan dần mất dần sự kiên nhẫn, nếu không phải cần dựa vào quyền lực và tiền tài của Đặng Thức Vinh để thực hiện kế hoạch thì cô đã không phải mất thời gian với cái tên hách dịch này.
Tường Nhan nóng ruột đợi Đặng Thức Vinh, cuối cùng hắn ta cũng đến nơi. Hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, xác định được vị trí Tường Nhan đang ngồi liền nhấc chân đi đến, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ta.
Đặng Thức Vinh chẳng hề nể nang, giọng hách dịch lên tiếng: “Sao? Một diễn viên bị triệt đường sống như cô thì muốn nói gì với tôi?”
“Anh…”
Bị Đặng Thức Vinh thẳng thừng chê bai khiến cô ta tức anh ách trong lòng, hai bàn tay nắm thành cú nhưng vì chuyện lớn cô ta buộc phải kiềm chế cơn tức giận xuống, thái độ hòa hoãn.
“Để có cuộc hẹn với anh cũng chẳng dễ dàng gì, mới gặp đừng có nói lời đắng cay như vậy chứ?”
“Vậy sao? Vậy cô có gì để tôi hợp tác với cô?”
“Đừng vội.”
“Muốn gì ở tôi cứ nói thẳng, đừng có vòng vo mất thời gian đôi bên.”
“Anh có muốn trả đũa Trần Hân Nghiên về chuyện lần trước không? Tôi giúp anh.” Tường Nhan mở lời đề nghị.
Đặng Thức Vinh nhíu mày, giọng điệu thản nhiên: “Trả đũa Trần Hân Nghiên? Tại sao tôi phải làm như thế?”
“Không phải cô ta công khai dập bỏ mọi tin đồn giữa hai người sao. Nếu anh muốn, tôi giúp anh cho cô ta một bài học.”
“Cô ta nói đúng mà, có gì phải trả đũa? Cô giúp tôi sao? Hừm, trên đời này chẳng ai cho không ai thứ gì. Tôi cũng không có hứng thú làm chuyện ngớ ngẩn với cô, đụng tới người của Lãnh Minh Quân, Đặng Thức Vinh tôi không có bị ngu.” Đặng Thức Vinh thẳng thừng từ chối.
“Đừng tưởng tôi không biết cô muốn dựa vào tôi để trả thù Lãnh Minh Quân.”
“Đôi bên cùng có lợi, tôi trả thù Lãnh Minh Quân còn anh cũng xem như xả được cơn giận, có phải không?” Tường Nhan ra sức thuyết phục Đặng Thức Vinh nhưng dường như vẫn không mấy khả quan.
“Đặng Thức Vinh tôi tuy cũng không đàng hoàng gì mấy nhưng ông đây là người thức thời, tôi đương nhiên biết người nào nên đụng người nào không nên đụng đến. Cô không muốn sống trong giới giải trí thì cứ việc, ông đây còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Đặng Thức Vinh vẫn kiên quyết từ chối bắt tay với Tường Nhan.
“Anh đã không đồng ý vậy hà cớ gì lại đồng ý ra đây gặp tôi?”
“Để xem đứa con gái như cô thì có trò gì hay mà đòi hợp tác với tôi.” Đặng Thức Vinh có vẻ không mấy hứng thú với những trò mèo của Tường Nhan.