Dùng bữa xong, Trần Hân Nghiên chào tạm biệt ba mẹ anh để trở về: “Con chào hai bác con về.”
“Ừ. Con về cẩn thận, có thời gian rảnh thì bảo thằng Quân đưa về chơi với bác nhé.”
“Dạ vâng ạ.”
Lãnh phu nhân quay sang nói với Lãnh Minh Quân: “Con đưa Hân Nghiên về đi, lái xe cẩn thận đó.”
“Con biết rồi. Mẹ vào nhà đi.”
“Ừm. Hai đứa về cẩn thận nhé.”
“Cháu chào bác.”
Lãnh phu nhân vẫy tay chào Hân Nghiên, phút chốc trong lòng cô lại cảm thấy cảm động trước sự nhiệt tình của Lãnh phu nhân, cô thật may mắn khi được cả gia đình Lãnh Minh Quân yêu thương.
Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên trở về Trần gia, anh cũng không trở về nhà chính mà trở về căn biệt thự riêng của mình để tiếp tục xử lý công việc.
[…]
Lãnh Minh Quân thời gian gần đây bận rộn với các kế hoạch ra mắt của các diễn viên trẻ tài năng nhà Đông Quân nên thời gian dành cho Trần Hân Nghiên tương đối hiếm hoi. Trần Hân Nghiên cũng biết anh bận rộn nên cũng tự giác không đến quấy rầy anh.
Trần Hân Nghiên lịch trình gần đây trống, ở nhà cả ngày khiến cô rất chán nản. Cô gọi điện thoại cho Trình Dao để rủ cô ra ngoài chơi.
“Alo, bà chủ Trình.”
“Cậu gọi tớ có chuyện gì không?” Trình Dao cất giọng trả lời.
Trần Hân Nghiên nằm lăn qua lăn lại trên giường, giọng chán chường: “Tớ chán. Cậu có thể nào ra ngoài chơi với tớ không?”
“Hôm nay sao? Hôm nay tớ có việc bận mất rồi. Hẹn cậu khi khác nhé.”
“Vậy thôi, cậu làm việc đi. Tớ cúp máy đây.”
“Tạm biệt cậu.”
Trần Hân Nghiên tắt điện thoại, chán nản không biết làm gì cả. Người yêu bận bịu với công việc, bạn thân cũng bận, Trần Hân Nghiên quyết định ra ngoài một mình.
Cô chuẩn bị sửa soạn quần áo rồi ra lái xe ra ngoài. Trần Hân Nghiên vừa cầm túi xách xuống nhà đã gặp Trần Nhược Đông cũng đang sửa soạn đồ để đi ra ngoài.
“Anh cũng ra ngoài sao?” Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi.
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên nhìn Trần Nhược Đông quần áo bảnh bao khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày liền lên tiếng trêu chọc: “Anh ra ngoài với bạn gái sao? Ăn mặc coi kìa, quá trời anh rồi.”
“Anh trai cô đẹp trai, giàu có lại cực kỳ yêu chiều người yêu thì việc anh cô có bạn gái thì có gì lạ chứ? Đâu thể nào để cô nhóc như em vượt mặt.”
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Tự tin gớm.”
“Bạn gái anh là ai thế? Em có biết không?” Trần Hân Nghiên tò mò về người chị dâu tương lai này.
Trần Nhược Đông thẳng thắn trả lời: “Biết.”
“Em biết sao? Là ai vậy chứ?”
“Bí mật.”
Trần Nhược Đông thấy Trần Hân Nghiên cũng chuẩn bị ra ngoài liền cất giọng hỏi: “Em cũng chuẩn bị ra ngoài sao? Lãnh Minh Quân đâu sao lại để cô nhóc như em ra ngoài một mình?”
Trần Hân Nghiên: “…”
Trần Nhược Đông lái xe rời đi, Trần Hân Nghiên cũng nhanh chóng lái xe ra khỏi Trần gia. Cô chọn đi xem một bộ phim chiếu rạp nổi lên gần đây để xem. Cô đến quầy để mua vé, cũng không quên mua thêm bắp và nước để nhâm nhi. Trần Hân Nghiên chọn một góc cách ở xa để tránh sự chú ý của mọi người.
Bộ phim có vẻ rất lôi cuốn Trần Hân Nghiên, cô bị cuốn vào bộ phim nên không chú ý đến những gì xung quanh. Trùng hợp, Trần Nhược Đông và Trình Dao cũng đến rạp chiếu phim này để xem. Vừa vào đến rạp, Trình Dao đã nhanh mắt nhận ra Trần Hân Nghiên ở một góc xa xa. Cô vội vàng kéo tay Trần Nhược Đông.
“Anh… anh xem kia có phải Hân Nghiên không?”
Trần Nhược Đông đưa mắt nhìn theo hướng Trình Dao chỉ, anh thoáng giật mình khi nhận ra Trần Hân Nghiên cũng có mặt ở đây.
“Sao lại trùng hợp như vậy chứ?”
“Bây giờ làm sao hả anh?” Trình Dao vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với Trần Hân Nghiên.
“Không sao, mình cứ vào xem phim đi. Rạp phim nhiều người như vậy con bé chắc không nhận ra chúng ta đâu.”
“Cũng được ạ.”
Cả hai ngồi vào vị trí của mình để tiếp tục xem phim. Bộ phim vẫn đang được chiếu trên tấm màn hình lớn. Đây là một trong những bộ phim mới ra mắt nhưng thu hút sự chú ý của người hâm mộ cực kỳ lớn, các suất chiếu đều bán sạch vé.
Sau gần 2 tiếng đồng hồ, bộ phim cũng đã chiếu xong. Trần Hân Nghiên thu dọn đồ rời khởi rạp phim. Trong dòng người đông đúc, Trần Hân Nghiên nhận ra bóng dáng anh trai mình đang tay trong tay với một cô gái trông rất quen mắt. Trần Hân Nghiên vội vàng cầm lấy túi xách, nhanh chân đuổi theo.
Cô luồng lách qua từng người một trong rạp, cuối cùng cũng đuổi kịp. Trần Hân Nghiên cất giọng gọi lớn: “Trần Nhược Đông, anh đứng lại đó cho em.”
Trình Dao nghe tiếng Trần Hân Nghiên gọi liền nép người vào phía sau Trần Nhược Đông nhưng rất nhanh đã bị Trần Hân Nghiên nhìn thấy.
“Trình Dao?”
“Hân… Nghiên…” Trình Dao ấp úng.
“Sao cậu lại ở đây?”
Trần Hân Nghiên tròn xoe hai mắt nhìn cả hai, giọng ngờ vực: “Hai người… hai người đang quen nhau sao?”
“Hân Nghiên… mình…”
“Anh Đông, anh và Trình Dao quen nhau sao?”
“Đúng vậy. Đây chính là chị dâu tương lai của em.”
Trình Dao nghe anh nói liền giật mình, đưa tay đánh vào người anh: “Anh ăn nói linh tinh cái gì đấy?”
“Hai người từ bao giờ đấy?” Trần Hân Nghiên hớn hở, bạn thân trở thành chị dâu tương lai, trông có vẻ cũng rất thú vị.
“Trước khi cậu quen Lãnh Minh Quân.” Trình Dao vừa nói vừa cười.
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Cậu dám hủy hẹn với mình, cậu đúng là có sắc quên bạn.”
“Cậu có Lãnh Minh Quân cũng bỏ tớ mà cậu còn dám nói tớ sao?”
“Được rồi, tớ một mình, tớ không nói lại hai người.”
Tin tức anh trai quen bạn thân khiến Trần Hân Nghiên có chút bất ngờ nhưng cũng vui vì Trình Dao cuối cùng cũng chịu yêu đương, hơn nữa người mà Trình Dao chọn lại chính là anh trai của cô. Trần Nhược Đông thường ngày như chó với mèo với Trần Hân Nghiên nhưng Trần Nhược Đông là một người đàn ông tốt, có tiền tài, có địa vị và tính tình cũng rất đáng để Trình Dao gửi gắm nửa đời còn lại.
Trần Hân Nghiên tạm biệt Trần Nhược Đông và Trình Dao, cô lái xe đến công ty của Lãnh Minh Quân. Vừa vào đến sảnh chính, lễ tân đã nhanh chóng nhận ra cô, liền đưa Trần Hân Nghiên lên phòng làm việc của Lãnh Minh Quân.
Thấy anh đang bận tay xử lý công việc, Trần Hân Nghiên không làm phiền đến anh, cô ngồi ở ghế sofa đợi anh.
Lãnh Minh Quân thấy cô không được vui liền cất giọng hỏi: “Em sao thế? Không vui à?”
“Mọi người ai cũng bận rộn, chỉ có mỗi em là rảnh rỗi, không ai chơi với em cả.” Trần Hân Nghiên trả lời với giọng điệu chán chường.
“Đợi anh một lát, xong việc anh đưa em đi chơi, nhé?”
“Anh Quân này.”
“Hửm?”
“Anh có biết lúc nãy em đi xem phim em gặp ai không?”
“Em đi xem phim một mình à? Sao không bảo anh?”
“Ây da, anh có thể trả lời vào trọng tâm câu hỏi được không?”
“Em gặp ai?”
“Anh trai em và Trình Dao.”
“Thì?”
“Hai người bọn họ yêu nhau, thế mà em lại không biết.” Trần Hân Nghiên thở dài.
“Việc này khiến em không vui à?”
“Không phải, Trình Dao tìm được một người bên cạnh chăm sóc cô ấy, em đương nhiên vui rồi.”
“Ừm.”