“Chủ nhân, nô không muốn…” Trì Tảo Tảo nhìn cây kiếm còn đang đứng thẳng của anh, trong lòng thầm chửi thể lực của người đàn ông này thực sự khỏi chê, anh giày vò cô đến sắp tắt hứng mà bản thân vẫn còn cứng được…
Tạ Cảnh Diệu nhướng mày, Trì Tảo Tảo lập tức dời mắt.
Tạ Cảnh Diệu thả Trì Tảo Tảo vào trong nước, dòng nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi của Trì Tảo Tảo, cô nhẹ nhàng thở dài.
Bàn tay to dày không ngừng nhảy múa trên người cô, Trì Tảo Tảo lại bật ra vài tiếng rên rỉ.
“Chẳng phải không muốn sao?” Tạ Cảnh Diệu mỉm cười, đầu ngón tay vẽ quanh đầu v*.
“Ân… Chủ nhân… Nô… Nô tự tắm… Là được…” Trải qua hai ngày, toàn bộ điểm nhạy cảm trên cơ thể Trì Tảo Tảo đều bị kích thích, hiện tại cô chỉ còn nước tước vũ khí đầu hàng.
Tạ Cảnh Diệu cười khẽ, buông tha cho cô.
Trì Tảo Tảo tắm xong, cơ thể trần trụi cất bước ra ngoài, cô chợt trông thấy Tạ Cảnh Diệu đang nghiêm túc ngồi trên bàn gọi điện thoại.
“Nếu trong vòng 3 ngày không có giải quyết được thì anh đừng đi làm nữa.” Anh cau mày, nghe đối phương nói hết, để lại một câu rồi lập tức cúp máy.
Vừa quay người lại thấy Trì Tảo Tảo đang nghi hoặc nhìn anh.
Lông mày Tạ Cảnh Diệu giãn ra, vươn tay đón cô.
Trì Tảo Tảo nhìn thấy vật khổng lồ giữa chân anh lại có xu thế thức tỉnh…
Quỳ trên mặt đất, Trì Tảo Tảo mới phát hiện vị trí này vừa vặn có thể… Khẩu giao! dao
“Nếu chủ nhân đã hầu hạ nô lệ thì nô lệ cũng nên hầu hạ lại chủ nhân chứ nhỉ?” Tạ Cảnh Diệu gợi ý, bàn tay vuốt ve sợi tóc của Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo hiểu rõ, khẩu giao thôi mà, cũng không mất quá nhiều sức…
Tuy nhiên, trông thì không mất quá nhiều sức, thực tế Trì Tảo Tảo đã bú liếm hơn mười phút mà người đàn ông vẫn không định bắn ra!
Má đã hơi nhức mỏi, khủng long bị đánh thức lại to lên, Trì Tảo Tảo bắt chước cách khẩu giao trong phim A, dừng nước bọt làm dịch bôi trơn, ấy vậy mà người đàn ông này lại chẳng có phản ứng gì.
“Chủ nhân…” Trì Tảo Tảo thất bại, rốt cuộc nhả gậy th*t ra, quỳ trên mặt đất, khuôn mặt u oán nhìn Tạ Cảnh Diệu.
Tạ Cảnh Diệu bật cười, xoa đầu Trì Tảo Tảo: “Biết ban nãy chủ nhân mệt mỏi thế nào chưa?”
Trì Tảo Tảo không ngừng chửi thầm, ban nãy anh cũng bắn, mệt đâu mà mệt, rõ ràng bản thân rất hưởng thụ…
Cằm bị giữ chặt, Trì Tảo Tảo không thể không nhìn chăm chú vào bàn tay đang nâng gậy th*t của anh.
“Đầu tiên ngậm lấy.” Tạ Cảnh Diệu hướng dẫn: “Đầu lưỡi cũng phải hoạt động, em phải dùng đầu lưỡi chơi đùa với nó…”
“Chủ nhân thích đâm sâu vào cổ họng, em có thể thử thả lỏng nuốt nó vào.” Dưới sự hướng dẫn của anh, Trì Tảo Tảo chậm rãi nuốt cây gậy vào.
Thứ đó chạm vào cuống lưỡi của Trì Tảo Tảo làm cô thoáng thấy buồn nôn, cổ họng co lại, điều này khiến Tạ Cảnh Diệu phải khẽ rên rỉ.
Trì Tảo Tảo tương kế tựu kế, đảo quanh khủng lòng trong khoang miệng, đầu lưỡi nhanh nhẹn vuốt ve từng mạch máu mỏng manh trên đó, nhận thấy anh run rẩy, cô lại nuốt nó vào càng sâu.
Cảm giác buồn nôn càng thêm mãnh liệt, Trì Tảo Tảo vẫn không bỏ cuộc. Lỗ nhỏ trên đầu nấm đã chảy ra vài giọt chất lỏng, bàn tay đang khiêu khích phần thân chưa cắm vào cũng nhanh hơn.
gậy th*t càng run rẩy kịch liệt, Tạ Cảnh Diệu đỡ lấy thân gậy rồi rút ra khỏi miệng Trì Tảo Tảo, bắt trên mặt cô.
Trì Tảo Tảo nhắm mắt lại, mùi tanh nồng tràn ngập xung quanh.
Tạ Cảnh Diệu nhẹ nhàng cười, xoa đầu Trì Tảo Tảo: “Em làm rất tuyệt, xem ra năng lực học tập của em khá mạnh nhỉ.”