***
Chu Giác Sơn lại cẩn thận nhìn một chút.
Trên khuôn mặt không tự chủ lộ ra biểu cảm không có mắt nhìn, ngoài miệng còn nói không sai không sai, "Em đừng nói đây là lần đầu tiên em là động thủ nhé, kỹ thuật thêu rất chân thật, em xem em thêu đôi tai thỏ này rất sống động."
Trong lúc nói chuyện, hắn thả người phụ nữ trên vai xuống dưới đất, tay hắn còn chỉ "con thỏ" kia, đưa cho Tại Tư nhìn.
Tại Tư vừa mới đứng vững, tùy ý nhìn lướt qua, "tai thỏ" trong miệng Chu Giác Sơn rõ ràng là chân sau bên trái của con thỏ mà cô thêu.
Cô mím môi, kìm nén một bụng tức giận, rút ra khối vải bố hình vuông trong tay Chu Giác Sơn, nhanh chóng chạy đi, cởi giày, chui vào trong túi ngủ.
Lều vải quân dụng rất rộng rãi, muốn chứa mười người trưởng thành cũng không thành vấn đề. Bên trong khu mỏ cung cấp điện không thành vấn đề, thế nhưng điện áp không đủ ổn định, ngọn đèn nhỏ lờ mờ lúc sáng lúc tối.
Cô gái nhỏ nằm ở trong túi ngủ đưa lưng về phía Chu Giác Sơn, đem tấm vải mới tinh tùy ý vo tròn như quả bóng, dùng sức vỗ vỗ hai cái, xem như là một cái gối đầu.
...
Chu Giác Sơn gãi gãi cổ, hắn đứng ở chính giữa lều vải, nhìn xung quanh lều vải trống rỗng, cũng nhìn ra Tại Tư mất hứng.
Không có biện pháp, hắn nói chuyện thẳng thắn, hắn cũng biết, nhưng hắn cũng không phải cố ý, ở trong quân khu cẩu thả đã quen rồi, một thời gian ngắn sửa đổi không xong.
Chăn đệm mềm mại lõm xuống.
Tại Tư quay đầu lại, Chu Giác Sơn ngồi xuống bên cạnh cô.
Tại Tư giận dỗi, khiêng cái "gối đầu" mới thêu trên vai, giống như là khiêng một gói thuốc nổ, lập tức dịch chuyển vị trí ra xa. Chu Giác Sơn bật cười, nghiêng người, lấy tay đè lại túi ngủ trên người cô, chỗ này rộng như vậy, "Em có thể đi chỗ nào?"
Cô còn dịch chuyển hai cái nữa là sẽ rơi xuống đất.
Tại Tư cắn môi, giống như đang giận dỗi, kéo túi ngủ che mặt mình lại. Động tác của Chu Giác Sơn nhanh hơn, một tay gạt túi ngủ che mặt cô, bởi vì khí lực lớn, khóa kéo hai bên đều bị hắn kéo ra.
"Anh..." Cô giơ tay muốn đánh hắn.
"Quà này. Đừng tức giận nữa, anh nói sai rồi, anh xin lỗi."
Một vật nhỏ màu bạc lấp lánh ở trước mắt Tại Tư.
Tại Tư bối rối, nháy mắt một cái.
Chu Giác Sơn nóng lòng nhìn cô, trong giây lát, hắn kéo cổ tay của cô xuống, nghiêng người, cúi đầu, đeo sợi dây chuyền bạc lên cổ Tại Tư.
"Chỉ vì đổi lấy một cái máy định vị GPS mini, em lại đưa di vật của mẹ em cho người ta, đáng giá sao?"
Hắn còn nhớ, lần đầu tiên gặp lại, cô khổ sở cầu xin hắn để hắn đừng đưa cô cho Miêu Luân, khi đó, hắn liền nhận ra sợi dây chuyền của cô... Bằng không, cho dù hắn có cứu cô thì hắn cũng tuyệt đối không mang cô theo bên người.
"..."
Tại Tư thẹn thùng, mím môi, nhẹ nhàng cúi mắt xuống. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, rất hoài niệm, cảm giác kim loại tinh tế đã lâu không cảm nhận được.
Thật ra mà nói, ban đầu cầm cố sợi dây chuyền này, cô cũng thật sự hối hận một đoạn thời gian...
Nhưng sau đó, kể từ ngày máy định vị GPS đổi được kia phát huy tác dụng, một khắc kia cô biết được Chu Giác Sơn có thể đối mặt với nguy hiểm, cô đã cảm thấy sợi dây chuyền của cô cũng không hề hy sinh vô ích.
"Anh tìm về từ chỗ nào..."
Cô không còn cáu kỉnh, ngữ khí ôn hòa mềm mỏng nói chuyện với hắn.
Ngay từ thời điểm cô đổi đồ với bác thôn dân kia, đối phương đã nói bác ấy muốn đến nương tựa vào con trai bác ấy ở trong thành phố... Mà vào buổi tối năm ngày trước cô mới nói cho Chu Giác Sơn biết cô dùng sợi chuyền của mẹ lưu lại cho cô đem đi cầm cố. Trong thời gian này, địa chỉ của bác thôn dân cũng có thể có thay đổi, Chu Giác Sơn lại mỗi ngày đều bận rộn không thể phân thân, sao hắn lại có thời gian và tinh lực đi tìm dây chuyền của cô?
"Tâm thành tắc linh [1], đây là bác thôn dân kia hảo tâm tự mình tặng lại."
[1] Tâm thành tắc linh: nếu chân thành thì sẽ được báo đáp.
Chu Giác Sơn cúi người, một cánh tay ôm eo của Tại Tư, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô.
Tại Tư không tin, bĩu môi, lấy tay che miệng của hắn, nhướng mày, còn liếc hắn một cái.
Chu Giác Sơn dừng lại, khóe miệng hơi chứa ý cười, "Được rồi, có tốn một ít tiền."
Dù sao tiền có thể sai khiến được ma quỷ, hắn ra giá cao kinh người để mua lại, còn thưởng tiền cho người cung cấp thông tin, số tiền tích góp nửa năm đều dùng hết rồi, muốn tìm về một sợi dây chuyền cũng tương đối khó khăn.
... Trong giây lát, Chu Giác Sơn nở nụ cười, Tại Tư cũng cười, hai người ngầm hiểu, đều hiểu rõ tâm tư của đối phương. Hai khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt lẳng lặng nhìn nhau một hồi, một lát qua đi, khóe miệng hơi chứa ý cười trong lúc đó chậm rãi biến thành rung động của hai trái tim.
Trong sự yên lặng, có một cỗ không khí mập mờ chậm rãi tràn vào. Chu Giác Sơn đứng dậy, tắt đèn trong lều. Xung quanh tối đen, trong lều yên tĩnh đến mức khiến người ta hốt hoảng, Tại Tư thẹn thùng, hơi nghiêng mặt sang một bên.
Hắn trước sau không nói lời nào, ngồi ở bên mép túi ngủ nhìn cô.
Trong lều tối như vậy, Tại Tư cũng không biết hắn rốt cuộc có thể nhìn ra cái gì... Có một câu nói, khiến cô vài lần muốn nói lại thôi. Hàm răng cô khẽ cắn viền môi, cánh môi lõm vào bên trong một chút, địa phương mềm mại ấy hơi hơi sung huyết.
"Cảm ơn."
Cảm ơn hắn còn nhớ rõ sợi dây chuyền của cô... Cũng cảm ơn hắn đã để lời nói của cô ở trong lòng... Càng cảm ơn hắn đã hao tâm tổn sức vì một sợi dây chuyền nho nhỏ...
Nói cảm ơn xong, Tại Tư liền chậm rãi xoay người, có chút thấp thỏm đưa lưng về phía Chu Giác Sơn.
Đêm đã khuya, nên đi ngủ.
"Khuya lắm rồi, sáng mai anh còn phải phụ trách giám sát đường quốc lộ, nên đi ngủ sớm một chút."
Cô nhắm mắt lại, nắm thật chặt túi ngủ trên người mình. Không bao lâu liền nghe được người đàn ông phía sau khẽ ừ một tiếng.
Tại Tư tin là thật, thực sự chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên, Chu Giác Sơn lấn người, sát lại gần, một tay thăm dò vào trong áo lót của cô.
Tại Tư hơi ngơ ngẩn, mở mắt ra nhìn hắn, cánh môi cô khép rồi lại mở, nhẹ nhàng chuyển động hai cái.
Ánh mắt Chu Giác Sơn sâu thẳm, khuôn mặt cúi xuống thấp một chút.
Hai người dựa vào nhau rất gần, cô thậm chí nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của hắn, cô ngước mắt nhìn hắn một cái, tim cô đập rất nhanh, cô nín thở, lông mi khẽ động, trong lòng cũng hoang mang không biết làm sao.
Chu Giác Sơn ngắm nhìn Tại Tư. Gò má của cô gái nhỏ đỏ lên, mấy giây sau, trong nháy mắt ánh mắt dời đi. Cô nhìn trái nhìn phải, không biết nhìn chỗ nào mới tốt.
Một lát sau, hắn làm như không thấy, hôn lên môi của cô, hắn dùng ngọn lửa nóng rực cạy ra hàm răng của cô, ngang ngược thâm nhập vào bên trong, chẳng mấy chốc liền dễ dàng công thành đoạt đất.
Cô khước từ hắn. Hắn mở mắt ra, dùng một chút hàm răng ma sát đầu lưỡi non mềm của cô.
"Ngoan, anh cũng chỉ là khó chịu muốn giày vò một chút thôi, em tm đừng chọc ghẹo anh..."
Không lạnh lùng giống ngày xưa, ánh mắt của hắn nồng nhiệt, giọng nói cũng trầm thấp khàn khàn.
Nói xong, hắn lại ngậm đầu lưỡi của cô, dùng sức mút vào, khiến cho huyết dịch của cả người cô đều trào lên.
Tại Tư mặt đỏ tới mang tai, có thể hiểu rõ hắn có ý gì. Cô gật gật đầu, ngắm nhìn hắn, ở trong lòng không ngừng khuyên bản thân, tận lực không cần phản kháng...
Chu Giác Sơn liếc nhìn Tại Tư một cái, đôi mắt cô ướt át.
Hắn hơi dùng lực một chút, cả người cô sẽ chỉ biết không ngừng run rẩy.
Nửa đêm đi qua, túi ngủ cũng bị hai người chèn ép thành một tầng mỏng, tấm vải trải đệm dưới người cũng bị rối tung, Tại Tư mơ mơ màng màng, Chu Giác Sơn đột nhiên đứng dậy mặc quần áo đi giày.
"Đoàn trưởng?"
Có mấy binh lính tuần tra vừa vặn vô tình thấy hắn từ trong lều đi ra. Chu Giác Sơn lại hướng về phía lều vải ở sau lưng, xoa bóp mi tâm.
"Bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng để cho những người không có phận sự đến gần cô ấy." Thật sự trong lòng hắn còn muốn nói "những người không có phận sự" cũng bao gồm cả hắn, hắn thật sự nên cách xa cô một chút, hắn sắp không chịu nổi rồi.
Các binh lính tuần tra đứng nghiêm chào.
Điện thoại trong túi quần của Chu Giác Sơn đột nhiên rung một hồi, hắn lấy ra, người gọi tới là Phùng Lực.
Đã trễ thế này...
"Chuyện của Lô Tuấn Tài có tiến triển?"
Đầu dây bên kia, Phùng Lực đang ngồi xổm ở trên một vách đá, hắn ta nhìn nhìn cây khô ở phía dưới, lại nhìn nhìn chiếc xe hỏng đang treo trên cây khô, "Đoàn trưởng, lại chết thêm một mạng người, Lô Tuấn Tài người này xem ra là muốn phát điên rồi."
Người chết trong xe kia, là một người hắn ta vừa mới điều tra ra có liên quan với một tài xế lái xe đường dài trong khu mỏ Pinpet. Theo lý thuyết, loại thân phận này nhiều lắm là giúp đám Lô Tuấn Tài lén vận chuyển ít hàng hóa, tiến hành buôn lậu, kiếm thêm một khoản thu nhập mà thôi, công việc quy mô nhỏ, có lẽ cũng sẽ không nắm giữ đầu mối nào quan trọng.
Nhưng người nào cướp đi tính mệnh của anh ta, một người không nhất định phải chết thì hết lần này đến lần khác lại chết trong lúc mấu chốt, thời điểm trùng hợp như vậy, hơn nữa lại chết quỷ dị như thế này...
"Đoàn trưởng, thi thể của người tài xế vừa mới chết này có chút kỳ quái."
"Là sao?"
"Người này không có nội tạng."
Theo pháp y nói, nội tạng của người này trước khi chết đã bị lấy ra, trừ cái đó ra, trên người không tìm được vết thương nào khác, nói cách khác, đây chính là nguyên nhân mấu chốt dẫn đến cái chết của anh ta.
Chu Giác Sơn cau mày, giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn mím môi, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá và bật lửa, ánh lửa hơi lạnh chiếu sáng sườn mặt góc cạnh của hắn, "Có phải lúc trước anh đã thông báo tin tức điều tra đến chỗ này phải không?"
"Vâng, tôi đã phát một bản fax đến lều hội nghị thông thường kia." Ban đầu Phùng Lực nghĩ rằng, cũng đã muộn thế này rồi, liền không muốn quấy rầy Chu Giác Sơn nghỉ ngơi, cho nên hắn ta cũng không gọi điện thoại, chỉ là phát một bản fax qua đây chờ sáng mai Chu Giác Sơn sẽ kiểm tra. Nhưng ai có thể nghĩ, từ lúc hắn ta sơ bộ xác nhận thông tin về tên kia, đến khi nhận được thông báo của cảnh sát gửi đến nói anh ta đã chết rồi, trước sau cũng chưa tới một tiếng đồng hồ...
Một tiếng trước...
Có ai vào giờ này lại xuất hiện ở lều hội nghị...
Đồng tử của Chu Giác Sơn đột nhiên co lại, trong đầu hắn có thứ gì đó lóe lên, hắn thoáng chốc bỏ lại cái bật lửa, bỏ lại điếu thuốc vào trong bao thuốc lá.
"Sáng nay khoảng mười giờ, thời điểm tôi và Du Tại Tư ở bên trong nói chuyện, có bất kỳ ai tới gần lều vải này không?" Hắn túm cổ áo của một binh lính tuần tra, cơ bắp trên tay căng cứng, một tay khác dùng sức siết chặt điện thoại di động còn chưa cúp máy.
Ba binh lính tuần tra nhìn nhau một chút...
"Có."
"Ai?"
... Ba người không hẹn mà cùng nói ra một cái tên.
Chu Giác Sơn híp mắt, gật đầu.
"Để ý người đó."
"Vâng!"
Chu Giác Sơn buông lỏng binh lính ra, tiếp tục nói gì đó với người ở đầu dây bên kia, hắn sải bước rời khỏi khu lều vải, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
Cách đó mười mấy mét, phía sau nửa bức tường gạch, có một thân ảnh màu đen chợt lóe lên.
Ngón tay đối phương vụng về, vội vàng bấm một dãy số không lưu trong danh bạ, "Alo, là tôi. Đúng. Hình như anh ta phát hiện tôi rồi."
...
P/S: Chúc mừng năm mới ^^ Lì xì sớm cho mọi người <3. Love all