• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

Người phụ nữ nằm ở trên giường vẫn luôn cười khanh khách không ngừng, một lát sau, cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình.

Chu Giác Sơn không nói gì, cởi dây thắt lưng, hắn dùng một cánh tay khác làm khung đỡ, cúi đầu hôn lên môi cô.

Hàm răng hắn cắn cánh môi dưới non mềm của cô, hô hấp phun ở trên mặt cô, Tại Tư mơ màng nhìn về phía hắn, trong lúc vô tình phát hiện, hóa ra là hắn cũng đang nhìn cô.

Gió đêm từ khe cửa sổ thổi đến, thổi bay mái tóc của hắn, bên trong phòng không mở đèn, ánh trăng chiếu sáng nửa bên trái khuôn mặt của hắn, hắn không hề chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng đối diện với ánh mắt của cô.

Lông mi cô khẽ động.

Đột nhiên ý thức được.

- -- Cái này không giống như là dáng vẻ đùa giỡn.

Tại Tư thẹn thùng, hoảng sợ dời đi ánh mắt, cả người Chu Giác Sơn đè lên.

"Cho em thêm một cơ hội cuối cùng. Suy nghĩ cho rõ ràng."

Tâm ý của hắn đối với cô ra sao, tất cả rất rõ ràng. Hắn năm lần bảy lượt cứu cô, hắn có thể đem cái mạng này cho cô, hắn có thể làm hết tất cả vì cô, nhưng những gì hắn có lại chưa chắc là cuộc sống mà cô mong muốn. Hắn là một quân nhân, chuyện này là không cách nào thay đổi, Myanmar nội chiến vài thập niên, trăm họ lầm than, tình hình hết sức bấp bênh.

Cô có thể không hiểu chuyện, nhưng hắn thì không thể.

"Tại Tư, anh cho em một đường lui. Nếu như bây giờ em lựa chọn buông tha anh, có thể một ngày nào đó, chờ anh nghĩ thông suốt, có lẽ anh sẽ đem em hoàn hảo không tổn hao gì quay về Trung Quốc."

Cô rũ mắt, nhìn về cảnh đêm ngoài cửa sổ, "Đây là nguyên nhân lúc trước anh trốn tránh em?"

Khí thế của Chu Giác Sơn hơi yếu, "Anh không trốn tránh..."

"Anh có trốn tránh!"

Cô gấp đến độ muốn khóc, Chu Giác Sơn vội vàng ôm lấy cô.

"Em không sợ chết, nếu như em sợ chết thì đã không làm phóng viên chiến trường. Thời điểm em bị thương, em không muốn người khác thức trắng đêm tới chăm sóc em dưỡng thương, thời điểm em học tiếng Myanmar, em cũng không muốn ai đó là cấp dưới hoặc thân tín của anh tới dạy em! Em vừa nghe thấy anh gặp nguy hiểm, em có thể mạo hiểm mưa bom bão đạn tới cứu anh, em có vị trí như thế nào trong lòng anh, em chưa bao giờ hoài nghi hay do dự... Rốt cuộc anh có hiểu hay không... hả? Chu Giác Sơn, không phải anh khoe khoang mình rất thông minh sao!"

Chu Giác Sơn nhanh chóng gật đầu, kéo chăn của cô lên, ngón tay dứt khoát cởi áo của Tại Tư.

"Được, em là của anh. Em tm đời này đều là của anh!"

...

Tối muộn, hai người dây dưa cùng một chỗ, lưu luyến đau đớn. Tới gần nửa đêm, Tại Tư vô lực nằm xuống, trước mắt dần dần mất tiêu điểm...

Cảm giác đau đớn lần lượt kéo tới, cô từ từ đánh mất ý thức, sau cùng, chỉ có vô lực mềm nhũn nằm trên giường màu trắng, cảm nhận sự hiện hữu của hắn...

Hôm sau, mặt trời lên cao.

Ngoài cửa, có người phục vụ của khách sạn nhấn chuông cửa, Tại Tư mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy có người đi về phía cửa, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, là có thể dễ dàng phân biệt ra được là ai, cô đỏ mặt, trở mình.

Hai người ở ngoài cửa nói chuyện với nhau đôi câu.

Chu Giác Sơn bảo người phục vụ đặt đồ ở cửa, đóng cửa, đi vào toilet.

Tiếng nước chảy truyền đến, Tại Tư thò đầu nhìn một chút. Hai cái mâm nhỏ mà người phục vụ mang vào đều phải dùng nắp inox hình mái vòm đậy lên, che đậy nghiêm ngặt.

Cô suy nghĩ hai giây, không biết bên trong đựng cái gì, "Bữa sáng?"

"Áo mưa."

...

Tại Tư trong nháy mắt ảo não, ôm lấy bản thân, ngượng ngùng, mắc cỡ ngay cả khuôn mặt cũng không ngẩng lên được.

Tiếng nước chảy dừng lại, Chu Giác Sơn tắm xong đi ra, không ngoài dự đoán, Tại Tư đang nằm đưa lưng về phía hắn, trên đỉnh đầu cô đang đắp cái mền [1], trên người còn quấn chăn bông, hai tay ôm đầu gối, cuộn mình thành một quả cầu trắng nhỏ.

[1] Cái mền: nguyên văn là 毛毯, là một đồ vật trên giường thường dùng, có tác dụng giữ ấm, mỏng hơn so với chăn bình thường. Ngoài nguyên liệu dùng sợi động vật (như lông cừu, lông thỏ, lông dê...) còn có dùng sợi hóa học chế tạo thành.

Hắn cười cười, ngồi xuống bên người cô, một tay kéo cô, vén cái mền đang đắp trên đỉnh đầu cô, "Cũng có bữa sáng."

"Có cái gì?"

"Em."

Tại Tư không nhịn được cười. Chu Giác Sơn lấn người, ngậm cánh môi của Tại Tư, hắn hôn cô, càng không ngừng thâm nhập vào trong tìm kiếm, đầu lưỡi dùng sức quấn lấy, cọ xát một lúc lâu mới chịu buông ra.

Tại Tư cười đẩy hắn ra, lộ ra hai bắp chân, tìm dép lê, nhanh chóng chạy xa một chút.

Chu Giác Sơn nhướng mày, ngồi ở trên giường, không hề nhúc nhích.

Người phụ nữ vừa rời khỏi cái ôm của hắn cái gì cũng không mặc, khỏa thân, bọc một cái chăn bông, vui vẻ chạy về phía bàn ăn ở cửa. Tóc của hắn vẫn còn ướt, hắn nhặt lên cái mền vừa mới ném ở một bên, xem như là khăn lau tóc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng lưng Tại Tư, khóe môi hơi cong lên.

Có lẽ chính cô cũng không biết, cô để lộ cánh tay, sau lưng, bắp chân, mắt cá chân, v.v... trong không khí. Hắn nhìn thấy, chỗ hồng chỗ đỏ, khắp nơi đều là kiệt tác tối qua hắn tô vẽ.

"Rõ ràng là sandwich và borscht [2]."

[2] Borscht: là một món súp bắt nguồn từ Ukraine. Borscht đa phần lấy củ cải đường làm nguyên liệu chính, thường thêm vào khoai tây, củ cải đỏ, rau chân vịt và thịt bò viên. Hình ảnh ở cuối chương.

Tại Tư quay đầu liếc nhìn Chu Giác Sơn, muốn lừa gạt cô, đừng có mơ, mũi cô rất thính, nằm ở trên giường cũng ngửi thấy được mùi vị.

Chu Giác Sơn cười khẽ, hơi gật đầu.

"Vậy em lấy tới ăn đi."

Tại Tư nghe lời cầm lên, đột nhiên để một phần trong đó xuống, "Tự mình lấy ăn."

Tục ngữ có câu, đàn ông không thể nuông chiều, một khi nuông chiều đến hư hỏng, vậy thì sau này khó có thể chỉnh đốn.

Chu Giác Sơn cười một tiếng, phủi ống quần đứng lên. Tại Tư làm như không thấy, chỉ lấy khay cơm của mình, tối hôm qua hắn giày vò cô lăn đi lăn lại quá sức, khiến cô cho tới bây giờ vẫn còn mỏi eo đau lưng.

Người phụ nữ đi tới gần bàn ăn, vịn cái ghế ngồi xuống.

Chu Giác Sơn lắc đầu, bỗng nhiên bước nhanh đi qua, hai tay nắm lấy bả vai của cô, khom lưng, hướng về phía gò má non mềm của cô, hung hăng cắn một cái.

"Ai..."

Tại Tư cả kinh, bị dọa sợ đến mức ngay cả sandwich trong tay cũng suýt nữa rơi xuống.

Chu Giác Sơn lơ đễnh, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, "Nói, sandwich quan trong hay là anh quan trọng?"

Tại Tư bĩu môi, không nhịn được cười, nhướng nhướng mày, không nghĩ tới đường đường là Chu đoàn trưởng lại hỏi vấn đề này, "Đương nhiên là sandwich quan trọng."

Cô cố ý khiêu khích, há miệng cắn một cái. Chu Giác Sơn đột nhiên đoạt lấy sandwich trong tay cô, ôm ngang cô lên, lay động hai cái, làm ra vẻ muốn đi vào phòng ngủ.

Trong lòng Tại Tư không yên, vội vàng nhận lỗi, hai cánh tay ôm chặt cổ của Chu Giác Sơn, "Đừng, anh [3], anh quan trọng! Anh, anh, đương nhiên là anh..."

[3] Anh ở đây là (anh trai). (Chiêu bài làm nũng:v)

- -- Sai xong rồi thay đổi, thay đổi rồi lại tái phạm.

Gần đây Chu Giác Sơn luôn cảm thấy nha đầu này thật ra mỗi ngày đều là như thế này, cả ngày đi dạo quanh chỗ chết cùng đi tìm đường chết, tuần hoàn qua lại, hơn nữa còn làm không biết mệt.

Hắn vặn lông mày, nở nụ cười, thả cô ngồi trên bàn ăn. Hắn nghiêng người qua, hai tay đặt trên chân cô, lẳng lặng chăm chú nhìn cô.

Hai người gần trong gang tấc, sống mũi đối diện nhau, mí mắt hắn hơi rũ xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cánh môi hồng nhuận của cô. Có chút lửa dục vọng, chính là càng đốt càng cháy mạnh...

Sandwich trong miệng Tại Tư còn chưa ăn xong, cô nhanh chóng nhai kỹ, gò mà gồ lên, bộ dạng khả ái giống như một con sóc chuột nhỏ.

Chu Giác Sơn mỉm cười một chút, giơ tay lên, nâng cằm của cô, Tại Tư đúng lúc ăn xong, lấy mu bàn tay lau khóe môi một chút.

Lau một cái liền có gì đó trơn trượt đọng trên mu bàn tay, hai người cùng lúc nhìn lại, một chút sốt màu trắng sữa, là sốt salad (kiểu như sốt mayonnaise).

Tại Tư quẫn bách nhìn hắn, ôn nhu hỏi.

"Còn bẩn sao?"

Chu Giác Sơn lắc đầu, nghiêng người, liếm sốt salad còn sót lại trên khóe miệng cô.

Cô có chút xấu hổ, ôm lấy cổ của hắn, tựa đầu vào trong ngực hắn.

Yết hầu hắn khẽ động, nhắm mắt, khắc chế biến hóa của cơ thể mình. Ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ tưởng tượng, nếu như thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao, nếu như bang Nam Shan không có chiến tranh, hắn cũng chỉ là một người bình thường, vậy thì hắn và cô hẳn là có thể trải qua cuộc sống yên bình thoải mái như thế này, hai người vô cùng đơn giản, sinh sống ở Myanmar hoặc ở Trung Quốc đều được.

Tại Tư ngoan được hai giây, lại bắt đầu không an phận. Cô dùng đầu ngón tay gãi gãi sau lưng Chu Giác Sơn, vô cùng nghiêm túc, bắt đầu vẽ theo những đường nét cơ bắp của hắn.

Chu Giác Sơn bắt được cánh tay của cô, dẫn tới trước ngực. Cười cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Thành phố Taunggyi đang tổ chức lễ hội múa rối, bên ngoài rất náo nhiệt, em có muốn đi xem không?"

Hí kịch Myanmar chia làm ba loại là A nghênh [4], múa rối [5] và kịch Myanmar [6]. Múa rối truyền thống vô cùng nổi danh, những năm gần đây, vì thu hút khách du lịch, thành phố Taunggyi đã tìm mọi cách mở rộng văn hóa múa rối, lễ hội múa rối chính là đại biểu trong đó, đến lúc đó, không chỉ có biểu diễn múa rối, còn có voi đến từ Thái Lan trình diễn và biểu diễn ảo thuật, một ít sản phẩm thủ công mỹ nghệ của địa phương và các món ăn vặt truyền thống cũng sẽ được mở cửa miễn phí.

[4] A nghênh: ban đầu có một nữ chính và một anh hề. Nữ chính vừa hát vừa múa. Vaianh hề làm động tác chọc cười, đọc thơ, nói vần, ngẫu hứng giúp vui, sau đótăng lên hai nữ chính và hai anh hề, diễn xuất một ít chuyện xưa đơn giản.

[5] Múa rối: bởi vì Myanmar thời xưa chỉ múa rối trên đài cao, nên còn có tên là "Cao hí", xuất hiện từ thế kỷ 15, con rối Myanmar là loại hình giật dây.

[6] Kịch Myanmar: có hai nguồn, một là bình địa hí, một là cung đình hí.

(P/S: mấy loại kịch này chú thích khá dài, t chỉ lấy vài ý thôi, ai muốn tìm hiểu thêm có thể tham khảo tại đây https://baike.baidu.com/item/缅甸戏剧)

Những tin tức này đều là lúc sáng sớm cô còn chưa ngủ dậy, nhóm Thang Văn bọn họ báo cáo với hắn. Hắn nghĩ, hiếm khi ra ngoài một chuyến, cũng không nên rảnh rỗi ở trong khách sạn, đi dạo một vòng giải sầu mới là chủ yếu, đây cũng là kỳ nghỉ lâu lắm mới có của hắn, lần kế tiếp cũng không biết là bao giờ, muốn cả ngày lẫn đêm bồi cô, lại không biết phải đợi đến khi nào.

Tại Tư mím môi suy nghĩ, nghe còn rất mê người...

"Có."

Thật ra thì cô đi chỗ nào cũng được, đương nhiên có thể đi địa phương thú vị thì tốt hơn, có Chu Giác Sơn theo cô thì tốt nhất.

"Được, để anh cho người đi sắp xếp."

Hắn không nói hai lời, xoay người tìm điện thoại di động. Chỉ là Tại Tư không cẩn thận suy nghĩ, hắn gọi điện sắp xếp đi chơi mà thôi, vì sao còn phải chạy đến vườn hoa lộ thiên, hơn nữa còn đóng cửa.

Tại Tư nghĩ một chút, thực sự hiếu kỳ.

Cô kéo rèm cửa che chắn, ghé vào sau cửa kính, vểnh tai nghe lén một chút.

"... Ừ, tìm cho cô ấy một vị trí hàng đầu."

"Không được, ngồi xổm không được."

"Không được, cách sân khấu chính quá gần, vạn nhất biểu diễn ảo thuật, có thể sẽ bị ảo thuật nam tạp thất tạp bát [7] kéo lên đài trợ diễn."

[7] Tạp thất tạp bát: mô tả những thứ rất hỗn tạp hoặc rất lộn xộn.

...

"Kháo [8], cậu không thể tìm một vị trí vừa ở trung tâm vừa hợp lý à, hàng thứ nhất vẫn cách xa sân khấu sao?! Hỏi một chuyện cũng không xong được? Cậu sắp xếp hay tôi sắp xếp hả?"

[8] Kháo: có nhiều nghĩa, nhưng trong câu này biểu hiện sự bất mãn.

... Thang Văn bị Chu Giác Sơn mắng cẩu huyết lâm đầu [9], hơn nửa ngày không có phản ứng kịp.

[9] Cẩu huyết lâm đầu: theo mê tín trước đây, nói máu chó đổ trên đầu yêu quái, có thể khiến yêu pháp mất linh. Sau này dùng để miêu tả mắng rất hung ác, khiến cho người bị mắng giống như yêu quái bị máu chó dội lên đầu, không nói lên lời, không làm gì được.

Một hồi lâu trôi qua. Không đúng...

"Đoàn trưởng!"

Yêu cầu này của anh có phải có chút mâu thuẫn hay không...?

***

[2] Borscht

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK