***
Chạng vạng.
Triệu Tuấn đã đi theo Đan Thác bôn ba khắp nơi, giằng co cả một buổi chiều. Tới gần giờ cơm tối, ông giả với Đan Thác là mình mệt mỏi không thể chịu nổi nữa rồi, lúc này mới rút ra được một chút thời gian rảnh, lòng bàn chân như bôi dầu, lén lút chạy vào gian phòng ở tạm của Chu Giác Sơn và Tại Tư.
Ông cùng Chu Giác Sơn tụ họp ở cùng một chỗ, dự định thông báo cho cấp trên những tin tức trọng yếu mà ban ngày Đan Thác đã nói lúc ở bãi cỏ, điều chỉnh sửa sang lại một lần nữa, lại cắt bớt một chút.
Tại Tư mang lên một băng ghế nhỏ, vui vẻ chạy tới.
Triệu Tuấn do dự, cúi đầu nhìn con gái của mình một chút, "Con..."
"Mặc kệ cô ấy, chú muốn gạt cô ấy cũng vô dụng, cô ấy lúc nào cũng có đủ loại biện pháp để moi thông tin từ chỗ cháu." Chu Giác Sơn sải bước đi tới, vừa bắt kịp thời gian ăn tối, anh còn bưng cả một phần cơm cà ri cho Triệu Tuấn.
Những chuyện trước kia Tại Tư đã phải trải qua, Chu Giác Sơn không muốn để Triệu Tuấn đau lòng hoặc lo lắng cho cô ấy, cho nên vẫn luôn chưa từng nói cụ thể cho Triệu Tuấn.
Tại Tư mỉm cười, lấy ra một phần ghi chép, "Hừ, con không phải ăn không ngồi rồi, mọi người cho con tham gia, tự nhiên cũng có thể có được chỗ tốt tương xứng."
Buổi sáng ở bãi cỏ, cô gạt hai người họ, lén lút mang theo bút ghi âm của Chu Giác Sơn, đối thoại của Chu Giác Sơn và Đan Thác, đã bị cô ghi âm toàn bộ.
Buổi chiều rảnh rỗi, cô chỉnh sửa ghi âm lại một chút, viết xuống những trọng điểm, cho nên phần ghi chép đặt ở trước mặt bọn họ bây giờ, tuyệt đối là phần đầy đủ nhất ngắn gọn nhất và chuẩn xác nhất.
Ánh mắt Triệu Tuấn sáng lên, "Được, nha đầu à, con làm phóng viên quả thật không sai!"
Tại Tư nở nụ cười.
Chu Giác Sơn cũng tự hào từ trong thâm tâm. Không thể không thừa nhận, Tại Tư suy nghĩ linh hoạt, rất khôn khéo, vô sự tự thông [1], hơn nữa trong những chuyện quan trọng lúc nào cũng có thể mang đến cho anh bất ngờ.
[1] Vô sự tự thông: hiểu biết gì đó mà không cần người khác dạy dỗ.
... Thời gian cơm tối, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Độ cao của bàn ăn trong phòng khách dùng không thoải mái lắm, trong phòng cũng không có người ngoài, Chu Giác Sơn và Triệu Tuấn bưng hai cái khay nhỏ, ngồi xuống đất vây quanh phụ cận bàn trà trong phòng khách.
Tại Tư ngồi trên băng ghế nhỏ mà cô vừa mới dời qua, tinh tế nhai một miếng cơm.
Triệu Tuấn lang thôn hổ yết, mắt thấy nét chữ của Tại Tư, "Cho nên, M16 kia của Đan Thác, đều là triển khai từ chỗ quân đội chính phủ lúc trước?"
Chu Giác Sơn cầm một đôi đũa, gắp lên một miếng thịt cá, "Không, cháu tạm thời vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của hắn ta."
Tấm hình nhóm M16 lúc sáng Đan Thác cho Chu Giác Sơn xem, nhóm súng đó được bảo vệ hoàn hảo, số lượng ít, đóng gói nguyên vẹn, hơn nữa điểm quan trọng nhất là — số hiệu của nhóm súng kia giống nhau, là cùng một nhóm súng, vả lại nhìn vào năm sản xuất (*), lại là nhóm vũ khí tinh nhuệ mới nhất của năm nay.
"Chú có nhớ không, mấy năm gần đây, chính phủ mới lên đài của Myanmar, một mực hạn chế xuất khẩu nguyên liệu ngọc thô và gỗ của tập đoàn Sài Khôn. Giữa năm nay, còn tiến hành phong sát mọi mặt và phát lệnh truy nã với tập đoàn Sài Khôn."
Quân đội chính phủ Myanmar đã tỏ rõ thái độ với tập đoàn Sài Khôn, làm sao có thể giao mẫu súng mới của năm nay cho bọn họ?
Huống chi cho tới nay, Interpol thực ra cũng đang hoài nghi tập đoàn Sài Khôn có dính líu đến trợ giúp lợi ích của bên thứ ba, mượn danh nghĩa cơ hội vận chuyển gỗ teak và ngọc thạch, trợ giúp một tổ chức nào đó buôn lậu quân hỏa ra bên ngoài.
Nếu như nói thật sự mọi chuyện có liên quan đến quân đội chính phủ, bọn họ làm sao có thể đoạn tuyệt đường tiền tài, trước khi tập đoàn Sài Khôn còn chưa bị Interpol niêm phong liền sớm cắt đứt liên lạc với bọn họ?
"Có liên quan đến khai thác vật liệu gỗ teak và ngọc thạch, cũng từ đó rút ra lợi ích, loại lợi ích đó rất nhỏ, đối với quân đội mà nói quả thực không có cũng được. Nhưng chú cũng biết rõ buôn lậu quân hỏa, chỉ cần hắn ta bán đi một nhóm thì đó chính là một con số thiên văn."
Loại súng M16 này, từng được gần 100 quốc gia sử dụng, được khen là một trong sáu khẩu súng nổi tiếng trên thế giới hiện nay. Dòng M16A4 càng là trang bị tiêu chuẩn của thủy quân lục chiến Mỹ trong chiến tranh Mỹ Iraq, chỉ cần có thể tìm được tài nguyên đồng thời tiến hành buôn bán hợp lý, hầu như không có địa khu và quốc gia nào từ chối.
Cho nên, ở góc độ của Chu Giác Sơn nhìn ra, "Các tổ chức dân tộc độc lập và quân đội vũ trang ở cảnh nội Myanmar, chỉ có duy nhất quân đội chính phủ, là không thể nào có khả năng từng hợp tác buôn bán quân hỏa với Đan Thác!"
Triệu Tuấn bừng tình, "A" một tiếng, ông nhíu mày, nhanh chóng xới một miếng cơm, "Vậy Đan Thác là đang nói láo, cho nên nói, lần này chúng ta lại không tra ra được gì?"
Chu Giác Sơn cũng nuốt một miếng cơm, "Không, Đan Thác có lẽ chính hắn ta cũng không phát hiện, thật ra hắn ta vẫn cung cấp cho chúng ta một cái tin tức rất quan trong."
"Cái gì?"
"Năm sản xuất."
— Tại Tư và Chu Giác Sơn đồng thanh trả lời.
Nói xong, trong mắt lại đồng thời toát ra kinh ngạc, mừng rỡ nhìn nhau.
Chu Giác Sơn cười khẽ một tiếng, cắm đầu ăn cơm, kế tiếp giao cho Tại Tư giải thích.
Triệu Tuấn được hai người họ nhắc nhở, thật ra cũng hiểu được đại khái, nhưng hiếm khi nói chuyện với con gái, vậy nên ông nhất định phải cổ vũ con gái.
"Nha đầu, con nói đi."
Tại Tư nhả tôm khô trong cơm cà ri ra, dùng khăn giấy gói kỹ, "Nếu chúng ta đã biết nhóm M16 kia là súng mới của năm nay, vậy đã nói rõ, tổ chức hoặc chi quân đội hợp tác với Đan Thác bọn họ, cho đến năm nay, vẫn luôn bảo trì liên lạc với Đan Thác bọn họ."
"Mà đúng lúc, năm nay, Đan Thác và Sài Khôn bị ép phải rời khỏi khu vực quản hạt của quân đội chính phủ Myanmar, chạy đông chạy tây. Thử hỏi, nếu như một người mất đi chỗ dựa vững chắc vốn có, nay đây mai đó, hắn ta sẽ đi tìm ai? Hắn ta nhất định sẽ đi tìm người từng có qua lại kinh tế hoặc là người bí mật ẩn núp còn giúp hắn ta xóa bỏ khốn cảnh."
"Mà lúc này, bảy tỉnh bảy bang của Myanmar, là bang nào tiếp nhận bọn họ, là bang Shan. Nói thêm một chút, cảnh nội bang Shan, chủ yếu có ba chi quân đội vũ trang là Bắc Shan, Nam Shan và Đông Shan, cùng với khu tự trị bang Wa luôn hướng về thế lực quân đội chính phủ."
Khu tự trị bang Wa khác biệt với ba thế lực vũ trang còn lại ở bang Shan, khác nhau về bản chất: Bọn họ thỉnh cầu với quân đội chính phủ, là chỉ hy vọng đôi bên độc lập, thiết lập khu tự trị phát triển độc lập, nhưng không cần xây dựng một quốc gia mới.
Căn cứ vào điểm ấy, mấy năm nay, bang Wa vẫn luôn cố gắng xoa dịu quan hệ với quân đội chính phủ. Nguyên do, bang Wa bọn họ biết rõ nhiều năm trước quân đội chính phủ đã hướng mũi nhọn về tập đoàn Sài Khôn, cho nên tổ chức hoặc quân đội vẫn còn liên tục hợp tác với tập đoàn Sài Khôn, hơn phân nửa không phải là bọn họ.
Kế tiếp, Đông Shan, không chỉ nhân khẩu ít nhất trong số các chi quân đội vũ trang dân tộc ở Myanmar, còn là một chi bộ đội vũ trang có diện tích địa lý nhỏ nhất. Tại Tư đã từng đi qua đó, phong cảnh nơi đó rất tốt, người dân rất thân thiện, thế nhưng nếu nói đến trang bị quân đội, cô nhất định phải nói thật, cô cho rằng quân đội nơi đó không xứng với nhiều M16 như vậy, chứ chưa nói đến chuyện đi buôn bán.
Hai cái còn lại sau cùng, có khả năng nhất, cũng chính là Bắc Shan và Nam Shan.
"Sự kiện chính tới rồi, đừng quên, Đan Thác bây giờ là xử lý tập trung nhóm M16 này rồi nuốt riêng, tất cả đều bán vào trong tay Kim Đãng rồi. Kim Đãng là cháu của Bang Mạt, cựu phó lữ trưởng Lữ đoàn 2 của Bắc Shan, nếu như nhóm M16 này nguyên bản chính là đồ của quân đội Bắc Shan, Kim Đãng sẽ ngu đến mức lấy tiền của mình mua lại sao? Nếu như bây giờ con là hắn ta, không bằng trực tiếp bắt giam Đan Thác, xử Đan Thác tội nuốt riêng quân hỏa, như vậy chẳng phải là vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm sức lực sao?"
Dứt lời, trong lòng ba người đã có đáp án.
Nhóm M16 này, chỉ có thể là từ bên trong quân đội bang Nam Shan tuồn ra ngoài...
Quân đội bang Nam Shan, sau lưng vẫn luôn được Mỹ và Thái Lan chống đỡ, trang bị quân hỏa mà bọn họ có, bất kể là số lượng hay chất lượng, ở trong các thế lực vũ trang dân tộc thiểu số của Myanmar hoàn toàn có thể xem là số một.
Tóm lại...
Chỉ có quân đội bang Nam Shan có địa vị, có tài lực, làm ra được chuyện cấu kết với thương nhân buôn lậu khét tiếng nhất, buôn lậu quân hỏa ra ngoại cảnh [2].
[2] Ngoại cảnh: ngoài biên giới hoặc ngoài khu vực.
Đang lúc suy nghĩ, tâm tình Tại Tư chìm xuống một chút, cô quay đầu nhìn về phía Chu Giác Sơn, có chút lo lắng về tình cảnh của anh.
Triệu Tuấn cơm nước xong, để đũa xuống, nguy hiểm đối với bọn họ mà nói chính là chuyện thường như cơm bữa, cho nên ông không lo lắng cho Chu Giác Sơn, nhưng thật ra lại xuất hiện một vấn đề mới.
"Đợi một chút, hai đứa suy nghĩ một chút, nếu như thật sự là quân đội bang Nam Shan âm thầm cấu kết với Đan Thác bọn họ, buôn lậu quân hỏa... Vậy tại sao, lần này Đan Thác bọn họ đến Nam Shan bàn bạc chuyện gỗ teak và ngọc thạch lại gian nan như vậy?"
Triệu Tuấn ngày đêm nằm vùng ở bên cạnh Sài Khôn và Đan Thác, ông quá hiểu rõ tình huống hiện tại của hai cha con này.
Thế nhưng nếu dựa theo suy nghĩ vừa rồi của Tại Tư, theo lý thuyết, Nam Shan không phải là nên hoan nghênh bọn họ sao...
Sắc mặt của Chu Giác Sơn hơi trầm xuống, đôi đũa giơ ở giữa không trung, "Dính đến quyền quyết định phát triển kinh tế đều nằm trong tay Ngô Tứ Dân, cuộc trao đổi này của Sài Khôn và Đan Thác nói cũng không trót lọt, tám phần là mắc kẹt ở chỗ của Ngô Tứ Dân."
Anh tin tưởng, suy nghĩ của Tại Tư cũng không sai, chỉ có điều có một điểm cô nói cũng không chính xác — kẻ chủ mưu dính líu đến đầu tư trục lợi quân hỏa kia, khả năng cũng không phải là một chi quân đội hoặc một tổ chức, mà chỉ là một người, một người tương tự như Chu Giác Sơn, một người có thể điều động quân đội, có thể ra vào kho quân hỏa.
Anh suy nghĩ một chút, trước tiên loại bỏ Ngô Tứ Dân, bởi vì lão gia hỏa này rất rõ ràng cho thấy cũng không biết lợi hại trong này, không biết có chuyện buôn lậu quân hỏa, cho nên vẫn luôn kèm chặt Sài Khôn và Đan Thác không thả.
Triệu Tuấn nghiêm túc nhìn Chu Giác Sơn, "Còn có thể loại bỏ ai nữa không?"
"Khó mà nói."
Có thể ngang hàng hoặc cấp cao hơn anh, còn có đoàn trưởng, lữ trưởng, quân trưởng... của các đại đoàn khác. Nhiều người như vậy, không có khả năng mỗi người đều có quan hệ với chuyện này.
Tại Tư nhắc nhở Chu Giác Sơn, "Thời gian cấp bách, một khi chuyện làm ăn của Sài Khôn và Đan Thác gộp lại, chuyện này lại càng không dễ tra xét."
Chu Giác Sơn gật đầu, "Ừ, chúng ta có thể nhanh hơn Sài Khôn và Đan Than một bước trở lại Nam Shan. Nói chung, người nào một mực dốc sức ủng hộ Sài Khôn và Đan Thác tiến vào chiếm giữ Nam Shan, thì người đó không thoát khỏi liên quan đến chuyện này."
Triệu Tuấn gật đầu, "Vậy hai đứa định thế nào? Có cần phái thêm người trợ giúp cho hai đứa không?"
Chu Giác Sơn hơi ngạc nhiên, "Người trợ giúp? Chú còn có người?"
Tại Tư linh cơ khẽ động, nghĩ tới một người, "Không phải là Cao Hán lần trước muốn giết người đó chứ?"
"Không phải cậu ta."
Triệu Tuấn mím chặt môi, do dự nửa ngày, "Là hơn hai tháng trước, ở gần thị trấn Kalaw ba có tình cờ cứu được một người."
...
Lời tác giả:
(*) Làm thế nào để dựa vào số hiệu trên súng tính ra năm sản xuất?
Đầu tiên, nhìn số hiệu trên súng gồm mấy chữ số, nếu số chữ số là số lẻ thì thêm một số 0 vào trước số hiệu, số chẵn thì không thêm.
Công thức: Năm sản xuất = năm định hình thiết kế + mã năm sản xuất – 1
Ví dụ: như loại 95 tự động — số hiệu 0902xxxx; năm định hình thiết kế là 95; số hiệu gồm 8 chữ số, là số chẵn nên không cần thêm; hai số đầu trong số hiệu (09) là mã năm sản xuất.
ADCT: 95 + 09 – 1, cho ra kết quả sản xuất vào năm 03.