Trùng hợp là, vị trí thứ hai đếm ngược lại chính là Hạ Vũ đang lo sợ bất an tới mất hồn mất vía.
Bùi Hàm Duệ yên lặng về vị trí giám khảo, mà Hạ Hà bi thảm lại vẫn đang bị nhốt trong nhà vệ sinh cào tường, cũng không biết có ai phát hiện hay không.
Nhưng mà….. ai thèm để ý đến anh ta cơ chứ, cứ để anh ta ngồi đó mà nghiền ngẫm triết học nhân sinh đi.
Không thể không nói, việc lựa chọn giám khảo trong buổi khảo sát người mới của Thiên Lộ khá chuyên nghiệp, ngoại trừ huấn luyện viên Chu Vân, tổng biên tập bộ phận tạp chí và một người mẫu thì còn có nhiếp ảnh gia có địa vị trong công ty, nhà thiết kế vân vân, cùng với vài thành viên cấp cao trong NL làm giám khảo đặc biệt, địa vị cũng không hề nhẹ.
Sau khi hầu hết học viên ra trình diễn, bọn họ đã có cảm thụ trực quan về trình độ trung bình của khóa này, đó chính là bình thường mà tương đối cứng nhắc, không có người nào làm ban giám khảo kinh ngạc, cũng không có người nào tệ đến không đành lòng nhìn.
Đương nhiên, cũng có học viên có khí chất đặc biệt để người ta nhìn mà mắt sáng lên, ví dụ như Thẩm Hựu.
Thời gian càng trôi qua, ban giám khảo càng cảm thấy mệt về thị giác, còn lại vài học viên cuối cùng cũng chẳng còn sức mà quan sát kĩ.
Ngoại trừ Bùi Hàm Duệ đã biết trước, hoàn toàn không ai nghĩ tới những học viên để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cuộc sát hạch người mới lần này lại là hai người ra cuối cùng.
Ngay thời điểm có giám khảo bắt đầu ngáp, Hạ Vũ lên sàn.
Trong nháy mắt đó, có thể nói là làm kinh sợ tất cả mọi người, tiếng thì thầm to nhỏ của các giảm khảo cũng ngưng bặt, khán phòng lặng ngắt như tờ…… chỉ tiếc, đó không phải là do kinh ngạc vì quá đẹp.
Nhờ vào mối quan hệ của Hạ Hà, mấy người vốn khá coi trọng Hạ Vũ đều bị làm cho choáng váng.
Họn họ không hiểu, Hạ Vũ mặc một bộ nam trang khỏe khoắn lại vẽ thêm hai con rùa là muốn chơi trò gì?
Muốn gây ấn tượng cũng không cần làm vậy đi, ban giám khảo quả thật không nhìn nổi, tất cả đều cảm giác gu thẩm mỹ của mình bị sỉ nhục.
Trang điểm như vậy coi như xong, nhưng một cậu nhóc bình thường vốn rất tự tin mà bây giờ đứng lên sàn diễn lại cứ như cha mẹ chết là sao? Mắt đỏ như con thỏ, động tác cương cứng, tiến tiến lui lui, bước đi rồi tinh rối mù, đến đoạn phải đứng tạo dáng thì hồi hộp đến mức không biết đặt tay chỗ nào, ánh mắt nhòe nước, hoàn toàn không hề có bộ dạng tiêu chuẩn của người mẫu!
Không ngờ thảm hại hơn là, cậu ta vừa đi xong thì….. Tần Diệc lên sàn!
Đứng trên sàn thoáng nhìn thấy hắn, Hạ Vũ sợ run người, suýt nữa nhuyễn chân ngã sấp xuống!
Nhìn ngọn đèn sáng rực, Tần Diệc hít sâu một hơi trước khi bước lên bục diễn, đã lâu rồi hắn không tham gia buổi diễn chính thức nào.
Nhưng mà, điều này cũng không gây trở ngại tới sự tự tin sâu trong nội tâm hắn. Cho dù đang ở đâu, mặc cái gì trên người, chỉ cần lên đến sàn diễn, hắn sẽ giống như vị chúa tể đang ưu nhã tuần tra lãnh địa của mình.
Áo phông ngắn hở bụng, đồ cao bồi cực kì dã tính, đôi chân trần tùy ý, Tần Diệc thoải mái bước lên sàn diễn với bước đi tiêu chuẩn, hoàn toàn không thèm để ý tới Hạ Vũ đi lướt qua, lại càng không thèm để ý xem người kia sợ hãi như thế nào, tư thái chật vật ra sao.
Sự phối hợp đầy phá cách và phóng đãng của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ giám khảo, nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Có đôi khi, vận may thực sự là thứ gì đó khó mà nắm giữ được.
Nếu Tần Diệc lên sàn cùng lúc với nhóm học viên hỗn loạn kia, có lẽ vấn đạt được sự ưu ái của giám khảo, nhưng tuyệt đối không khiến người ta rung động đến như vậy. Có trách thì trách biểu hiện của Hạ Vũ quá thảm hại, trước sau đối lập quá mức cường liệt, hoàn toàn làm nền cho Tần Diệc.
Nếu để Hạ Vũ biết chính mình ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hại người không thành còn ra kết quả như thế này, nhất định sẽ khóc choáng tại WC với anh trai tốt của cậu ta.
Sớm đã quen với sự soi mói của mọi người, Tần Diệc chậm rãi dừng ở trước đài, ánh mắt nhìn lướt qua biểu cảm của các giám khảo, trong lơ đãng bắt giữ được nụ cười và cái nhìn chăm chú của Bùi Hàm Duệ.
Hắn vững vàng xoay người, động tác tạo hình và xoay người cực chuẩn, cùng lúc đó hắn vẫn duy trì được bước đi chuẩn xác, kết thúc hoàn hảo một phút biểu diễn catwalk.
Trở về hậu trường, hắn không nhìn thấy Hạ Vũ, chỉ có một trợ lý thông báo cho hắn trở về phòng huấn luyện đợi kết quả.
Về phần giám khảo chấm điểm cho mỗi học viên như thế nào, bọn họ cũng không biết.
Tuy rằng thẩm mỹ của mỗi người là không giống nhau, tiêu chuẩn cũng khác nhau, nhưng về xu thế chung, mọi người đều khá nhất trí, nhất là trong việc cho điểm Tần Diệc, ngoại trừ Bùi Hàm Duệ, hầu hết mọi người đều cho hắn trên dưới 90 điểm.
À, thiếu chút nữa quên mất Hạ Hà còn đang bị nhốt trong buồng vệ sinh, mãi cho đến khi thống kê điểm, Chu Vân mới phát giác ra là đã lâu chưa thấy Hạ Hà, cuối cùng anh ta được một dì đến làm vệ sinh cứu ra.
Khi người mẫu trẻ sự nghiệp thuận lợi này đi ra, anh ta tức giận xanh cả mặt, thế nhưng lại không thể nói Tần Diệc nhốt mình trong đó. Người ta rõ ràng đang chuẩn bị phía sau sàn catwalk, nếu nói ra chẳng phải tự lộ ra việc mình dụ dỗ Tần Diệc đi ra hay sao?
Hạ Hà nghe các giám khảo khác vui tươi hớn hở nhắc tới một số người nổi bật trong lần sát hạch này, bọn họ liên tục nhắc tới tên Tần Diệc. Hạ Hà càng nghe mày nhíu càng chặt, theo bản năng siết chặt ngón tay, tờ giấy cho điểm đều sắp bị anh ta niết rách.
Đặc biệt khi nghe người ta nói em trai mình biểu hiện không tốt, tuy rằng ai cũng hiểu người này đã nói giảm nói tránh rất nhiều, sắc mặt Hạ Hà càng trở nên khó coi hơn, như là một hòn đá thối lâu năm bị rêu xanh bao phủ, vừa xanh lại vừa cứng.
Tính sai rồi!
Anh ta thực sự không dự đoán được thằng nhóc Tần Diệc này lại to gan đến thế, vừa vào buồng vệ sinh đã đấm mình một đấm ngã xuống đất rồi khóa luôn cửa từ bên ngoài, vị trí phòng vệ sinh tầng này lại rất hẻo lánh, bình thường rất ít người tới, chọn phải chỗ này thì đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Bị tên này chơi xỏ quả thực là vô cùng nhục nhã!
Chỉ sợ hôm nay Hạ Vũ sẽ gặp nạn, nhưng mình cũng sẽ không để Tần Diệc được thoải mái đâu.
Hạ Hà trầm mặt, lấy cớ không có mặt không thể cho điểm, cố tình đánh trứng ngỗng cho Tần Diệc, nhất thời áp điểm bình quân của hắn xuống.
Nhưng mà anh ta có áp thế nào đi nữa, Tần Diệc không được đệ nhất thì cũng thừa sức lọt vào trong.
Mà Hạ Vũ lại có đầy nguy cơ, cho dù có anh trai cố gắng xoay vần, chỉ sợ cũng rất khó có thể lọt vào danh sách. Nếu như chỉ có người trong nội bộ công ty làm giám khảo thì còn xong, đằng này hôm nay lại có toàn những người đại diện cấp cao phía NL ở đây, bị xấu mặt như vậy thì muốn che lấp cũng khó.
Khi công bố danh sách cuối cùng, tim Hạ Hà chìm thẳng xuống đáy cốc, hoàn toàn lạnh lẽo, hận muốn nghiến răng nghiến lợi.
Tần Diệc, thù này tôi nhớ kỹ! Còn nhiều thời gian lắm, chúng ta cứ chờ xem!
Giờ phút này, Tần Diệc đã thay quần áo ngồi trong phòng huấn luyện, chán chết chọc chọc hộp sữa, ống hút cọ cọ vào nắp phát ra tiếng cọt cọt.
Các học viên chung quanh cũng bắt đầu làm những việc giết thời gian để bình tĩnh lại.
Thẩm Hựu ngồi bên cạnh nhàn nhã không có việc gì làm lôi di động ra chơi game.
Tần Diệc liếc mắt nhìn màn hình, có vẻ đó là một loại trò chơi qua cửa giống Super Mario, thuận miệng hỏi: “Chơi hay không?”
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Hựu không cẩn thận đụng phải bẫy, chết ngắc, cậu ta trầm mặc ba giây, đần mặt đưa điện thoại cho hắn: “Anh thử đi.”
Tần Diệc cảm thấy hứng thú, nâng di động lên, thích thú ngồi chơi, kết quả là chỉ trong vòng có 5 phút, hắn chết mất mười lần……
“Trò chơi vớ vẩn gì vậy!” Tần Diệc giận dữ, cuối cùng cũng nhớ ra cái di động này không phải của mình mới không ném thẳng xuống đất.
Thẩm Hựu yên lặng lấy điện thoại nhét vào túi, mặt không chút thay đổi nói: “Trước đây tôi cũng đã từng chơi trò này trên máy tính.”
“A, chết thảm lắm hả?”
Thẩm Hựu bình tĩnh nói:“Chết hơn một ngàn lần……”
Tần Diệc trợn mắt, tên này phải có bao nhiêu nghị lực mới chơi được cái trò chơi tự ngược như thế?
“Chết hơn một ngàn lần rốt cuộc cũng qua sao?”
Thẩm Hựu bình tĩnh lắc lắc đầu, trầm ngâm nói: “Không, sau khi chết hơn một ngàn lần thì tôi dùng một đấm đánh xuyên màn hình……..”
“…………”
Không ai chú ý tới, Hạ Vũ, người vừa xuống đài đã chạy vào nhà vệ sinh, lúc này cũng vụng trộm tiến vào, hai má bị xát đỏ bừng, may mà hai con rùa to kia cũng biến mất.
Lại qua hơn 20 phút, Chu Vân mới chậm rãi đi đến. Anh ta vừa mới vào cửa, phòng huấn luyện huyên náo lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều không tự chủ mà dừng trên danh sách anh cầm trên tay.
Bọn họ biết, thời khắc tuyên án đã tới.
Chu Vân nhìn quanh một vòng, chậm rãi mở miệng nói: “Căn cứ vào biểu hiện của các cậu trước cuộc khảo sát và điểm số ban giám khảo cho, tôi tuyên bố, mười người sau đây đủ tư cách ký hợp đồng. Những người đó là: Thẩm Hựu, Tần Diệc, Lý Chiết Tây…… cùng với Triệu Dương.”
Anh ta vừa dứt lời, các học viên liền trở nên ồn ào, người vui vẻ người sầu não, hưng phấn, thất lạc, còn có những người không phục thậm chí đứng cãi nhau.
Không có mình…… Sao lại không có mình? Sao lại có thể như vậy?
Mỗi khi Chu Vân đọc ra một cái tên, sắc mặt Hạ Vũ lại trắng hơn một phần, đến khi nghe được cái tên cuối cùng, cậu ta đứng bật dậy, ngay cả hình tượng hiền dịu, nghe lời cố gắng duy trì bấy lâu nay cũng không hề giữ lại, kịch liệt chất vấn: “Huấn luyện viên Chu, tôi yêu cầu được biết điểm và thứ tự xếp hạng! Tôi không phục!”
Không chỉ cậu ta, những học viên khác cũng cảm thấy kỳ quái. Bọn họ không có cơ hội thưởng thức lần biểu diễn đầy “phấn khích” của Hạ Vũ, chỉ thấy bình thường Hạ Vũ cực kì nổi bật, vậy mà lần này lại lật thuyền trong mương, thật sự là rất khó tin.
Cậu ta vừa nói ra mồm, Chu Vân đã hung hăng trừng mắt nhìn, cũng không biết có phải tức giận do biểu hiện của cậu ta hay không, nói gay gắt: “Trình tự của danh sách này là dựa trên biểu hiện của mọi người mà xếp, tuyệt đối không có bất cứ thiên vị nào. Trước khi nghi ngờ quyết định của công ty thì hãy nghĩ lại xem biểu hiện của mình ở trên sàn diễn tồi đến mức nào, ai quan tâm cậu có phục hay không, đào thải chính là đào thải! Cạnh tranh luôn tàn khốc, các cậu nên tự chuẩn bị tâm lý ngay ngày đầu tiên đến đây.”
Nói xong, anh ta cũng không nói thêm gì, ý bảo những người không đỗ có thể ra về.
Triệu Dương cầm hợp đồng Chu Vân phát cho cậu ta thì vui vẻ cực kì., tuy rằng vẫn có chút khó chịu vì mình lại chỉ xếp thứ mười, một cậu trai tuyệt vời như mình, nói như thế nào cũng phải vào top 3 chứ?
Ai ngờ, cái người mà ngày thường ít nói cười như Chu Vân, vào lúc đưa hợp đồng cho Tần Diệc, lại thân mật vỗ vỗ vai hắn, dùng thanh âm không thấp nói: “Tần Diệc, chúc mừng cậu, công ty quyết định, người mẫu đại diện cho bộ sưu tập mùa thu của NL lần này chính là cậu, hãy cố gắng mà biểu hiện.”
Nghĩ rằng NL là nhờ Bùi Hàm Duệ thúc đẩy, Tần Diệc cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không cảm thấy chột dạ chút nào, cơ hội này nên là của hắn.
Những học viên khác đều đỏ mắt ghen tị nhìn hắn.
Chỉ có Triệu Dương cắn răng, cực kì không bằng lòng, nhân lúc Chu Vân rời đi, nhịn không được nói với Tần Diệc: “Này này, rõ ràng là Thẩm Hựu xếp thứ nhất, vì sao lại chọn anh? Quá bất công.”
Tần Diệc gác chân lên bàn, nói xa xăm: “Thứ không thuộc về chú mày thì đừng có nghĩ nhiều. Chú nên cảm thấy may mắn, nếu không phải nhờ Hạ Vũ phát huy thất thường mà thi rớt, chú mày còn chẳng có cơ hội mà ghen tị với anh đâu.”
“….. Khốn kiếp!” Triệu Dương bị chọc trúng chỗ đau, mặt hết xanh lại đỏ, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đấu võ mồm với tên này, cậu chưa bao giờ thắng, rất không khoa học!
Trên hợp đồng chính thức đều ghi rõ quyền lợi, nghĩa vụ, đãi ngộ, và tiền phá hợp đồng….. rất chi tiết, căn cứ phát triển tiềm lực của mỗi người đều có chút khác nhau, một buổi chiều thì tiến hành xong nghi thức ký kết, bọn họ coi như là một thành viên của Thiên Lộ.
Những người mẫu chưa ký kết chính thức bị người trong nghề gọi là “dã khuông”, người như thế chiếm hơn 60%, thuộc về tầng chót.
Mà những học viên được ký kết như bọn họ được phân vào “cấp C”, đợi sau này đạt được một vài giải thưởng trong nước, hoặc quảng cáo của nhãn hiệu lớn là có thể lên đến “cấp B”, đãi ngộ được gấp đôi.
Về phần “Cấp A” và “Siêu A”, còn xa lắm.
Đương nhiên, thể loại “cấp C” đã từng đoạt giải thưởng, từng tham gia biểu diễn, còn có người đại diên riêng như Tần Diệc thật sự là kì dị.
Hoàng hôn, ánh dương chiếu lên nền trời thành một mảng đỏ rực.
Tần Diệc nằm sấp trên ghế sau xe Bùi Hàm Duệ, yên lặng đấm bóp cho cái chân già tàn tạ của mình, u buồn nói: “ Tối nay còn phải huấn luyện sao, chân tôi cũng sắp gãy rồi….”
Bùi Hàm Duệ liếc mắt nhìn hắn từ trong kính chiếu hậu, buồn cười nói: “Nhìn anh giống cầm thú thế sao?”
Tần Diệc nghiêm túc ngẩng đầu nhìn nhìn anh:“Rất giống.”
“Nể tình hôm nay em biểu diễn tạm được, anh tha cho em lần này. Mấy ngày sắp tới lo chuẩn bị đi, hành trình chụp quảng cáo đã xác định rồi, công ty sẽ phái người liên hệ với người đại diện của em, lần này cần đi xa nhà.”
Bùi Hàm Duệ vừa nói xong đã bị đối phương nắm vạt áo kéo về phía sau.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết, đến cùng anh cho tôi bao nhiêu điểm?” Nghe nói là được “nghỉ”, thần thái Tần Diệc lập tức sáng hơn vài phần.
Bùi Hàm Duệ ấn đầu hắn trở về, mỉm cười nói: “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”
“Keo kiệt.” Tần Diệc nheo mắt, vẫn chưa từ bỉ ý định thăm dò, “Những người khác thì sao?”
Bùi Hhàm Duệ bất đắc dĩ nói: “Không ai quá 30, vừa lòng chưa? Ngồi về chỗ đi, lúc anh lái xe đừng có thò đầu qua đây.”
“Vì sao?” Tần Diệc tâm tình tốt cười xấu xa lại thò mặt qua.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Bùi Hàm Duệ rốt cục không nhịn được nữa, quay đầu lại, đè ót Tần Diệc, nhanh chóng hôn một cái lên môi hắn mới liếm liếm khóe miệng, chậm rãi nói: “Sẽ làm anh phân tâm.”
“……”
Tần Diệc quả nhiên thành thật hơn nhiều, nằm lên ghế, nhìn cảnh tượng ngoài đường, lại hỏi: “Đi đâu đây?”
Bùi Hàm Duệ cười ôn hòa:“Đi hẹn hò đi.”