Anh đã gọi liên tục vào số của Tần Diệc, ban đầu là không có ai nghe, còn bây giờ thì trực tiếp tắt máy.
Bùi Hàm Duệ cười khổ, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi nằm vào chăn. Anh không tắt máy như mọi ngày, thậm chí còn không đặt chế độ rung, đáng tiếc là qua cả một đêm, tới sáng hôm sau cũng không thấy đối phương gọi đến.
Cái lạnh mùa đông ngày một dày đặc, các cành cây chỉ còn lại những chạc cây thưa thớt và đám lá vàng run run chẳng biết sẽ bị gió thổi bay vào lúc nào.
Vốn tưởng rằng sẽ chẳng còn gì có thể thảm hại hơn tình cảnh hiện tại, nhưng ai ngờ chỉ qua một đêm, truyền thông vốn đã yên ắng lại tàn nhẫn tặng thêm một cái đấm mạnh vào kiếp người mẫu của hắn.
Gièm pha quấn thân, các hợp đồng quảng cáo nổi tiếng lần lượt bị hủy thì Tần Diệc vẫn có thể hạ mình nhận lời quảng cáo những hợp đồng nhỏ. Nhưng từ khi bọn họ ngang nhiên chặt đứt con đường của hắn thì cả những doanh nghiệp nhỏ cũng không có khả năng tìm một người mẫu bị truyền thông chống lại.
Quảng cáo cuối cùng còn chưa chụp xong, Tần Diệc cúi đầu nhìn đối phương đầy mặt xui xẻo đưa hợp đồng hủy bỏ cho mình, im lặng không nói một lúc lâu.
Tâm tình người kia cũng chẳng tốt hơn Tần Diệc bao nhiêu, than thở một lúc, có chút xin lỗi nói: “Ai, cũng chẳng biết vì sao nữa, tạp chí thường hợp tác với chúng tôi đột nhiên hủy bỏ quảng cáo chúng tôi đã đặt hàng trước đó, họ nói rằng chỉ cần là quảng cáo do cậu chụp họ sẽ không đưa lên. Nói gì kì vậy, đây chẳng phải là muốn lấy mạng người ta sao! Càng kỳ quái hơn là, không chỉ riêng tạp chí này mà cả những tòa báo nhỏ khác cũng có thái độ như vậy. Tôi thấy rất khó hiểu, chúng ta một không trộm hai không cướp, cho họ tiền quảng cáo họ còn không chịu đăng, đúng là chưa thấy qua ai mà cho tiền cũng còn không chịu…….”
“Toàn bộ đều không chịu đăng?” Ánh mắt Tần Diệc nặng nề, trên mặt không có oán giận cũng chẳng có khiếp sợ, chỉ thoáng có chút trào phúng và thất vọng.
“Đúng vậy, ngoại trừ mấy xưởng in nhỏ chẳng xuất bản được bao nhiêu. Tôi nói này Tần Diệc, rốt cục cậu đã đắc tội đại thần nào vậy? Rõ ràng người này muốn đóng băng cậu.”
Tần Diệc bất đắc dĩ bĩu bĩu môi: “Tôi cũng muốn biết.”
“Ai, lần này chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác, quảng cáo không thể đăng, có chụp xong cũng thế, cậu nói phải không? Chúng tôi cũng chỉ là công ty nhỏ, cũng chẳng có cách quảng cáo nào khác, vả lại cũng không có tiền làm mấy cái đó, hy vọng cậu hiểu cho. Chúc cậu tìm được công việc tốt hơn.”
Kỷ Hàng Phong đứng bên cạnh có chút nóng nảy, nhíu mày nói: “Anh trai, anh xem, cũng chụp được một nửa rồi, nếu bỏ hết thì làm gì có lời. Có xưởng nhỏ thì dùng xưởng nhỏ đi, dù sao cũng còn tốt hơn bỏ đi…….A…….anh trai, tôi đã nói xong đâu……”
“Lão Kỷ.” Tần Diệc giữ chặt Kỷ Hàng Phong, lắc lắc đầu với anh. “Coi như xong, chúng ta lại nghĩ cách khác vậy.”
Khuôn mặt Kỷ Hàng Phong run lên, anh ôm chặt bả vai Tần Diệc, trầm giọng căm hận nói: “Đến cùng là ai lại nhằm vào mày như thế, có thù oán lớn tới cỡ đó sao! Anh mày không hiểu, cho dù là làm gay lại chơi quy tắc ngầm thì cũng không đến mức này chứ?”
“Mày nghĩ kĩ đi, có phải gần đây, à không, cả trước kia nữa, mày đã đắc tội với ai? Người có thân phận địa vị cao ý, người nào có thể mua chuộc nhiều truyền thông như vậy, mau ngẫm lại, cùng lắm thì anh mày vác cái mặt già này đi xin xỏ cho mày! Cầu xin hắn bỏ qua!”
“Lão Kỷ!” Tần Diệc khẽ quát một tiếng ngắt lời anh, nhíu mày nhìn anh, sự cảm động rồi lại xót xa cứ trộn đến trộn đi trong lồng ngực, ngũ vị tạp trần khó có thể nói nên lời.
Cho dù là lên trên cao hay tụt xuống vực sâu, hắn vẫn luôn có một người anh em làm bạn, không rời không bỏ. Cho dù sự nghiệp của hắn lúc này tràn ngập nguy cơ, đã sắp tới tình trạng tuyệt vọng, thì Kỷ Hàng Phong vẫn cho hắn biết, hắn không cô đơn.
Tần Diệc giãn mày, trong đôi mắt lạnh lùng toát ra một chút trấn an, trịnh trọng nói: “Cám ơn anh, lão Kỷ.”
Kỷ Hàng Phong mím môi nhìn hắn, cảm xúc dần bình tĩnh lại, lắc lắc đầu, buông lỏng tay, khoa trương thở dài: “Được thằng không tim không phổi như mày cảm ơn, anh đây cũng giảm thọ mất ba năm. Thôi, trời không tuyệt đường người, cùng lắm thì nghĩ cách khác…… Ra quán đi, anh mời!”
“Tối đi ăn hải sản đi!” Tần Diệc vung tay lên khoác vai Kỷ Hàng Phong.
“Mẹ nó mày vẫn chưa thấm lần trước hả! Rồi dị ứng mọc đầy nốt thì biết làm sao?”
“Ai nha, không quan trọng, dù sao bây giờ cũng làm gì có ai thuê em.”
“Tự chụp đi!”
“Biến……”
Hai người kề vai sát cánh đi về phía quán hải sản bên đường. Nhưng mà, cho dù họ có lạc quan, hay làm bộ lạc quan thế nào, hiện thực tàn khốc vẫn luôn phá vỡ những ảo tưởng của họ.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, mọi quảng cáo của Tần Diệc đều bị hủy bỏ, hắn lại biến thành một con sâu lười cả ngày nằm nhà. Càng đáng sợ hơn là, ngay cả những tòa báo hung hăng bôi nhọ hắn mấy ngày trước giờ đây cũng như quên mất hắn, không thèm để ý.
Mọi người vẫn luôn dễ quên, chẳng mấy lại có những tin tức gièm pha mới hơn hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Chỉ sợ mấy hôm nữa, cho dù Tần Diệc không đeo kính đen đi giữa đường thì cũng chẳng ai nhận ra hắn, sẽ không nhớ rõ từng có một người mẫu nổi tiếng rất nhanh, rồi cũng rất nhanh chìm xuống.
So với việc bôi đen thì sự lãng quên còn đáng sợ hơn nhiều.
Vì thế, Kỷ Hàng Phong lo muốn trắng cả đầu, ngay cả Tần Diệc lười biếng ngày xưa giờ cũng hối hả ngược xuôi. Nhưng mà cho dù bọn họ ăn nói khép nép cầu xin người ta thế nào, hoàn cảnh của bọn họ vẫn hoàn toàn không được cải thiện.
Duy nhất, chỉ có tổng biên tập tạp chí Mị Lực – Diệp Liên Tâm – là có chút ám chỉ mơ hồ, sự việc lần này có liên quan tới Bùi Hàm Duệ.
“Có muốn…..tìm Bùi Hàm Duệ giúp đỡ hay không? Nếu có liên quan đến anh ta, mà mày lại thành thế này rồi, sao anh ta vẫn ngồi yên mặc kệ? Có thật hai người đang hẹn hò không thế?” Hai người trầm mặc đi ra khỏi tòa soạn, Kỷ Hàng Phong rốt cục nhịn không nổi hỏi.
Tần Diệc hơi sững lại, nhíu mi thở dài nói: “Nếu anh ấy có thể ngăn cản chuyện này thì đã không mặc kệ. Anh không nghe Diệp Liên Tâm nói à, ngay cả tạp chí lớn như Mị Lực còn phải thỏa hiệp, mà tổng biên tập như Diệp Liên Tâm cũng không thể nói thẳng tên đối phương ra, không đoán cũng biết lai lịch của đối phương không bình thường.”
“Thế nhưng, cho dù có giúp được hay không thì cũng nên tỏ chút thái độ chứ, như thế này thì cũng quá…” Chú ý tới sắc mặt Tần Diệc, Kỷ Hàng Phong than thở vài câu rồi dừng lại.
Tần Diệc nhẹ liếc cửa kính xe, như không có chuyện gì nhỏ giọng nói: “…….Anh có phát hiện ra là gần đây vẫn luôn có người đi theo chúng ta không.”
“Cái gì?”
“Đừng quay đầu.” Tần Diệc lên tiếng ngăn cản Kỷ Hàng Phong, yên lặng nói. “Đừng động, đã mấy ngày rồi, hình như bọn họ cũng chỉ đi theo thôi. Về Thiên Lộ đi, Chu Vân hẹn em nói chuyện.”
Kỷ Hàng Phong vui mừng nói: “A, đó chẳng phải là huấn luyện viên hồi chú mày còn là thực tập sinh hay sao? Anh ta chịu giúp à?”
“Tí nữa là biết.”
Hoàng hôn, ánh nắng chỉ còn sót lại chút ít phía chân trời, bầu trời lúc xẩm tối nhìn qua có vẻ phá lệ mềm mại, như thể không chịu nổi sức nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
Hai người ngồi trong văn phòng của Chu Vân, Tần Diệc quay đầu nhìn nắng chiều dần dần phai nhạt ngoài cửa sổ.
“Những gì tôi có thể nói cho hai người đều đã nói hết rồi.” Chu Vân vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng, anh ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da tại bàn làm việc, hai tay đan nhau, âm thanh âm trầm vững trãi, nhưng mơ hồ vẫn nghe ra được sự tiếc nuối và buồn bã.
“Còn lại, lãnh đạo công ty kín như bưng, tôi cũng chẳng rõ ràng lắm. Tóm lại, quả thật có người muốn đối phó với Tần Diệc, hơn nữa người này có địa vị rất quan trọng trong giới truyền thông, ít nhất là trong nước. Công ty cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Cậu nên biết, ở trong nước, nếu nói về địa vị, công ty người mẫu còn lâu mới là đối thủ của truyền thông.”
“Những gì anh nói chúng tôi đều biết, nhưng chẳng lẽ không còn con đường nào khác để đi sao? Chúng tôi thậm chí còn chẳng biết vì sao người kia muốn đối phó với chúng tôi.” Kỷ Hàng Phong tức giận vỗ bàn.
“Đừng nói vội. Lần này tôi gọi hai người đến đây là xuất phát từ một ý tưởng của chính tôi.” Chu Vân quay đầu nhìn Tần Diệc, lẳng lặng nói: “Tần Diệc, cậu là người mẫu có thiên phú và tố chất nhất mà tôi từng thấy, tôi rất coi trọng tiềm lực của cậu. Ngay từ cuộc khảo sát ban đầu tôi đã xác định, cậu là một người sinh ra để đứng trên sàn catwalk. Tuy rằng công ty không thể giúp cậu thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, nhưng cá nhân tôi muốn cho cậu một đề nghị……”
Tần Diệc quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn anh: “Đề nghị gì?”
“Ở trong nước, cậu đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt, thế nhưng cậu có thể đi Mĩ bắt đầu một lần nữa. Nhưng trước hết, cậu phải buông tay tất cả những gì mà mình đã vất vả kiếm được trước đây.” Chu Vân chỉ chỉ tấm danh thiếp “Ngài Serre này là một nhà sản xuất ngôi sao nổi tiếng của Mỹ, đã lăng xê rất nhiều ngôi sao, trong đó cũng không thiếu người mẫu.”
“Nhưng mà, tôi với ông ấy cũng đã rất lâu không liên hệ, cho dù cậu có qua đó tìm ông ấy, ông ấy có chịu nể mặt tôi không cũng rất khó nói. Thế nhưng, tôi hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy xét đề nghị của tôi.”
Đi Mỹ…….
Tần Diệc nhìn chằm chằm tấm danh thiếp nhỏ, cứ ngây người ra đó. Mới đầu thì Kỷ Hàng Phong rất kinh ngạc, rồi trầm tư, nhưng nhìn mắt anh cũng đoán được anh đã động tâm.
“Việc này rất khó, tôi biết.” Chu Vân nói tiếp. “Một quốc gia khác, ngôn ngữ, con người, nhân sinh quan, thẩm mỹ quan đều khác. Nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội lớn, nếu thành công chính là một bước lên trời. Tần Diệc, nói thật nhé, cho dù thất bại, cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ được, không phải vậy sao?”
Những lời cuối cùng khiến Kỷ Hàng Phong sáng sủa hẳn, cho dù nước Mỹ có khó khăn thế nào cũng chẳng thể bằng hiện tại. Anh đã bị Chu Vân thuyết phục, nhưng mà Tần Diệc…….
Nhìn Tần Diệc niết danh thiếp không nói, còn có sắc mặt khó đoán kia, Kỷ Hàng Phong muốn hô lên…….Thiếu chút nữa quên còn có Bùi Hàm Duệ ở trong nước, với tính tình Tần Diệc, sao có thể bỏ anh ta mà rời đi!
Quả nhiên Tần Diệc trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc đặt tấm danh thiếp về lại trên bàn, bình tĩnh lắc đầu: “Tôi…….tạm thời không có ý định xuất ngoại.”
“Là vì Bùi tiên sinh?” Ngoài ý muốn là, Chu Vân như thể đã sớm đoán được. Anh ta nhíu mày, lôi từ trong ngăn kéo ra một tờ báo mới phát hành không lâu, lật tới phần tin giản trí, mở ra đặt trên bàn rồi đẩy tới trước mặt Tần Diệc. “Tuy rằng tôi chẳng có ý muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm cá nhân của hai người. Nhưng mà, với tư cách là huấn luyện viên của cậu, tôi không thể không hỏi cậu một câu, đáng giá sao?”
Hai mắt Tần Diệc dính chặt lên tiêu đề to đùng: Sau tin đồn hẹn hò với người mẫu nam, tổng giám đốc NL hư hư thực thực tìm tình mới? …….. Phía dưới còn có tấm ảnh Bùi Hàm Duệ và một cô người mẫu trẻ tuổi xinh đẹp đang đùa giỡn vô cùng ái muội.
Tần Diệc mặt không chút thay đổi nhìn cô gái tựa lên đầu vai Bùi Hàm Duệ, nở nụ cười cực kì quyến rũ.
Hắn chẳng nhớ rõ mình đã chào Chu Vân đi về như thế nào, chỉ biết là tấm danh thiếp kia đã bị ai đó nhét vào túi hắn.
Tạm biệt Kỷ Hàng Phong đang lo lắng, Tần Diệc chậm rãi đi về phía cửa nhà.
Đã vào đêm, đèn nhà hàng xóm đều đã sáng, Tần Diệc vô tình ngẩng đầu thoáng nhìn….. Sao bên đó lại có nhà sáng đèn, hình như là nhà mình?
Chẳng lẽ là……
Tần Diệc nhanh chân mở cửa, đèn phòng khách sáng, trong phòng bếp truyền tới tiếng lạch cạch. Hắn đứng ở hành lang gần cửa ra vào, quét mắt nhìn đôi giày da quen thuộc, lại nhìn thấy chùm chìa khóa dự bị đặt trên tủ đồ.
“Em về rồi à?” Âm thanh đầy từ tính của Bùi Hàm Duệ truyền ra từ phòng bếp, còn có cả mùi thịt kì quái tỏa ra.
Tần Diệc hơi do dự, cuối cùng mím môi, cầm chìa khóa dự bị thuận tay nhét vào túi áo.