Hàng năm, cửa ra vào nhà đại sư Ngu Phạm đều bị người ta đạp hỏng, tất cả đều vì có chuyện muốn nhờ mà tới.
Không vì lý do gì khác mà vì ông ta chính là giám khảo quen thuộc của cuộc thi Siêu mẫu Chân Á, cũng là một nhân vật vô cùng có trọng lượng ở làng thời trang trong nước. Cuộc thi siêu mẫu Chân Á năm nay đã mời khá nhiều giám khảo là những nhà thiết kể trẻ nổi tiếng, chỉ có vị đại sư này vẫn lù lù bất động như Thái Sơn. Thể nhưng, cũng có những lời đồn rằng Ngu Phạm cũng đã bắt đầu hết thời rồi, có lẽ đây cũng là mùa cuối cùng mà ông ta được làm giám khảo chương trình. Tuy nhiên đây cũng chỉ là những tin tức ngoài lề, còn nhà sản xuất chương trình không có bình luận gì về điều này.
Trên chiếc bàn cổ kính là một bộ ấm trà Tử Sa thượng đẳng, Hạ Vũ ngồi co quắp trên chiếc ghế được điêu khắc tỉ mỉ từ gỗ táo đỏ. Cậu ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, nuốt vào miệng vài lá trà trôi nổi trong chén, vị đắng chát tỏa đầy khoang miệng.
Một người đàn ông trung niên ngồi đối diện cậu ta, ông ta đeo một cái kính dày, chăm chú đọc tạp chí kỳ mới nhất.
Một lát sau, ánh mắt ông ta thoáng liếc qua Hạ Vũ, chậm rãi đặt tờ báo xuống, để lộ ra trang báo có tin tức giải trí. Trong đó, ảnh chụp về Tần Diệc và Nhan Quy hiện ra mờ mờ.
“Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ thật là, sinh hoạt cá nhân càng ngày càng chẳng ra sao, vì nổi tiếng mà cái gì cũng lấy ra để tuyên truyền cho được, đúng là ngày càng kỳ cục. Cậu nói có đúng không?”
Nghe câu hỏi đột ngột của Ngu Phạm, Hạ Vũ sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua tấm ảnh, gật đầu cười hùa theo rồi nói: “Chẳng phải là vậy hay sao.”
Ngu Phạm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không tiếp tục chủ đề đó nữa, thong thả nói: “Nghe nói tình hình của anh trai cậu bây giờ không được tốt lắm?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hạ Vũ nháy mắt trở nên có chút khó coi. Cậu ta cúi đầu che dấu cảm xúc cay nghiệt trong mắt, khi ngước lên lại khôi phục nụ cười ôn hòa: “Vâng…. Quả thật anh trai cháu gần đây gặp chút khó khăn, nhưng cũng không phải chuyện gì quá lớn. À đúng rồi, trước khi đến đây, anh ấy còn nhờ cháu gửi lời hỏi thăm chú, đây là chút quà mọn xin chú nhận cho.”
Nói rồi, cậu ta cẩn thận đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ được trạm khắc tinh xảo lên bàn, đẩy về phía đối diện, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
“Ừm, lâu lắm không gặp nhưng Hạ Hà vẫn hiểu chuyện như vậy haha.” Ngu Phạm tùy ý mở hộp gỗ ra nhìn, sau đó trên mặt ông ta xuất hiện một nụ cười, ánh mắt him híp, vừa lòng đóng nắp hộp. “Dù sao chú cũng quan biết với anh cháu, đương nhiên chú sẽ quan tâm đến cháu hơn rồi, cứ yên tâm đi.”
Hạ Vũ mừng rơn, lập tức đứng lên: “Cảm ơn Ngu đại sư.”
Rời khỏi biệt thự, ý cười trên mặt Hạ Vũ hoàn toàn biến mất. Tình trạng của anh trai đâu chỉ là “gặp chút khó khăn”, thực chất là không xong đến cùng cực!
Sau khi trở về từ Mỹ, Hạ Hà cũng có ý muốn trở về Thiên Lộ, nhưng anh ta bị từ chối phũ phàng, đối phương còn cười vào mặt anh ta rồi cả hai bên tan rã trong không vui. Hơn nữa, bây giờ toàn bộ người trong giới đều biết Hạ Hà không những không trèo được cao mà còn bị ngã xuống tận bùn, quả thật là một trò cười. Tất nhiên với tên tuổi của mình, không phải không có công ty nào mời Hạ Hà về, thế nhưng đó đều là những côn ty nhỏ, anh ta chướng mắt.
Trước kia, lúc anh trai nổi tiếng, gia đình Hạ Vũ phong cảnh biết nhường nào. Bây giờ thì hay rồi, có không biết bao nhiêu kẻ đang ngầm cười nhạo, chế giễu bọn họ, ngay cả tiền đồ của Hạ Vũ cũng bị ảnh hưởng. Nhưng là bọn họ có thể làm gì một công ty ở Mỹ đây? Hai anh em cũng chỉ có thể nuốt mối hận vào lòng mà thôi.
Tới tận mấy hôm trước, Hạ Vũ mới biết một chuyện khác. Không ngờ Tần Diệc lại chính là người mẫu của công ty MG, càng không ngờ tới là, người đại diện của hắn ta lại chính là Serre Geraint – nhà chế tác vàng.
Xâu chuỗi cả đống sự kiện đó lại, nếu nói chuyện của anh trai không liên can gì tới Tần Diệc, đánh chết Hạ Vũ cũng không tin!
Nhưng là dù cậu ta có hoài nghi Tần Diệc thì cũng làm được gì? Đừng nói toàn bộ mọi chuyện, từ việc công ty đại diện bên Trung mời chào cho tới việc tham gia vào trại huấn luyện của họ đều là thật, mà Tần Diệc hoàn toàn không hề lộ mặt. Huống chi, với địa vị chênh lệch của bọn họ hiện giờ, Hạ Vũ có thể động được vào một cọng tóc của Tần Diệc sao? Ngay cả anh trai cậu ta đi thi tuyển ở Pria còn phải xem sắc mặt Tần Diệc.
Vừa nghĩ tới điều này, thù mới hận cũ ùa lên, Hạ Vũ hận không thể cắn đứt một miếng thịt từ trên người Tần Diệc!
Từ khi tấm ảnh ái muội giữa Tần Diệc và Nhan Quy ở sân bay bị công khai, scandal một năm trước của Tần Diệc lại bị đám báo chí lật lên.
Nhưng người khởi xướng chuyện này là Hạ Vũ lại không thể ngờ được rằng, bị đào móc ra còn có cả việc Tần Diệc rất được giới thời trang bên Mỹ yêu thích.
Bên cạnh những lời có cánh mà các tạp chí thời trang cũng như các nhãn hàng của Mỹ dành cho Tần Diệc, không thể không nhắc tới buổi trình diễn trang trọng và lời tỏ tình đầy lãng mạn của Bùi Hàm Duệ với hắn.
Nếu việc này đặt tại một năm trước, khi Tần Diệc vẫn là một người mẫu mới nổi, hắn nhất định sẽ bị khinh thường, chửi bới, thậm chí là nhục mạ.
Nhưng tới giờ, khi Tần Diệc đã đạt được thành công lớn ở Mỹ, đặc biệt là khi hắn kiếm về mặt mũi cho nước nhà trong khoản đi catwalk vốn vẫn bị thế giới đánh giá là kém, thì một vài kẻ chửi bới mù quáng cũng phải ngậm miệng.
Để tỏ vẻ ánh mắt mình không có vấn đề, không muốn bị xấu mặt, đồng thời mang tâm lý hùa theo, những người trong nước lập tức thay đổi nhanh chóng. “Kẻ đồng tính ghê tởm” một năm trước bây giờ trở thành “Giới tính giống nhau mới là chân tình”, “Bị bao dưỡng, ôm đùi” trở thành “Chuyên tâm phấn đấu, dũng cảm theo đuổi tình yêu”…..
Thế sự chính là như vậy, khi anh không một xu dính túi thì người ta sẽ chỉ chửi bới, hạ nhục anh, còn với những người đã có thân phận, có địa vị, thường sẽ có những người khác còn sốt ruột biện hộ cho họ hơn chính bản thân họ.
Một chuyện vốn là để tạo scandal, không nghĩ tới lại giúp Tần Diệc có thêm vô số fan cuồng sức chiến đấu cực mạnh, lại càng được tuyên truyền rộng rãi hơn. Đợi đến khi Hạ Vũ kịp phản ứng lại, chỉ sợ cậu ta sẽ tức chết.
Mà một nhân vật chính khác trong chuyện này là Nhan Quy, lại có vẻ ảm đạm không ánh sáng.
Nhưng cũng không phải là không ai chú ý đến anh ta.
_________
Trong một căn phòng xa hoa tại khách sạn Lệ Thụy, Tần Diệc ngồi trên sô pha sát tóc sau khi vừa ra khỏi phòng tắm.
Sắc trời đã bắt đầu tối sầm xuống, từ ô cửa sổ sát đất có thể dễ dàng nhìn thấy đô thị huy hoàng, ồn ào náo động bên ngoài.
“Cốc cốc cốc….”
Hình như không gọi phục vụ mà nhỉ?…… Đặt khăn mặt sang một bên, Tần Diệc đi chân đất ra mở cửa, cảm giác đạp lên tấm thảm lót sàn mềm mại sạch sẽ còn thoải mái hơn là đi dép.
Cửa mở ra, một người đàn ông đứng bên ngoài, trời hè nóng bức vẫn một thân tây trang màu đen. Anh ta lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt nhìn tới đen trầm mà thâm thúy, dáng người cao ngất, đẹp trai phong độ. Khi nhìn thấy Tần Diệc, khóe miệng anh ta nhếch lên một tia cười như có như không.
“Sao anh lại tới đây? Không phải đang bận à……” Tần Diệc nghiêng người để anh đi vào, có chút vui sướng lại có chút kinh ngạc.
Bùi Hàm Duệ đặt túi tài liệu màu đen xuống, cởi áo khác, cởi cà vạt, quay người chậm rãi cởi cúc cổ và tay áo sơ mi. Đôi mắt đen kịt của anh dừng trên người Tần Diệc, âm thanh trầm ấm đầy từ tính vang lên:
“Anh tới bắt gian……”
“Ha?” Mi tâm Tần Diệc giật giật, ngạc nhiên không biết nói gì. Bỗng nhiên hắn ngộ ra, đến gần cạnh anh, hít hít ngửi ngửi rồi tủm tỉm nói: “Mùi chua gắt quá, buổi chiều anh ăn cái gì đấy, giấm à?”
Trên người đầy mồ hôi dính dấp, Bùi Hàm Duệ không thèm để ý đến hắn mà đi thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Anh đi tắm cái đã, anh không mang quần áo theo, lấy của em cho anh mượn đi.”
“….. Này này, làm gì có ai đi xa mà như anh, cứ thế xách túi rồi đi à?” Ngay cả quần áo còn không thèm mang, rút cục là gấp gáp thế nào cơ chứ….
Tần Diệc lầm bầm một hồi, sờ sờ trong vali của mình, cuối cùng ác ý chọn bộ đồ lót có dấu chân mèo trên mông đưa vào phòng tắm.
Lúc Bùi Hàm Duệ đi ra, gương mặt bình tĩnh có vẻ khá mất hứng, cũng không biết là do dấu chân mèo trên mông hay là do cái gì.
Anh mặc áo tắm nên không nhìn rõ anh mặc quần lót trông thế nào. Tần Diệc tiếc hận ghé vào sô pha nhìn cặp đùi dài ẩn hiện, cuối cùng hắn bị Bùi Hàm Duệ tóm chặt.
“Gì vậy, trời nóng…..”
Bùi Hàm Duệ túm chân hắn, nhét vào một đôi dép lê, không mặn không nhạt nói: “Thành thật chút đi.”
Từ giọng điệu đến biểu cảm của anh đều lộ ra cảm xúc “ông đây mất hứng”, chỉ kém viết hẳn lên mặt. Tần Diệc nhất thời vui vẻ, xa xăm nói: “Anh có muôn lục lục tủ quần áo xem có ai trốn trong đó không?”
Bùi Hàm Duệ chua chua hừ nói: “Em không định giải thích vài câu sao?”
“Giải thích cái gì?” Tần Diệc ngoáy ngoáy lỗ tai, lôi tạp chí ra rồi lật tới một tờ, biết rõ còn cố hỏi: “Anh nói cái này á? Có gì mà phải giải thích, tặng anh ba chữ nhé: nghĩ quá nhiều.”
Nhìn bộ dạng vênh váo của hẳn, Bùi Hàm Duệ hơi nghiến răng, nhịn không được nhào lên cắn môi hắn. Nghĩ cũng biết là chuyện đó không có khả năng là thật, nhưng anh thật sự rất muốn lột da tên họ Nhan kia.
Thật sự là phong thủy luân lưu chuyển…..
Hai người đều có chút mệt, làm một lần trên sô pha thì đình chiến.
Tần Diệc cau mày sờ sờ đôi môi bị hôn đến sắp sưng cả lên, nhấc cốc sữa trên bàn uống cho nhuận họng. Phía đối diện, Bùi Hàm Duệ vắt chéo hai chân ngồi ngay ngắn trên sô pha, nghiêm trang lật xem bản tạp chí kia, anh ta cứ nhìn chằm chằm đúng một tờ chả biết bao lâu rồi.
“Anh xem cái gì đấy?” Tần Diệc hút sữa, buồn bực hỏi.
Một lát sau, Bùi Hàm Duệ liếc mắt lên, dùng giọng điệu chiến thắng, thản nhiên nói: “Anh đẹp trai hơn tên đó.”
“Khụ…..”
Tần Diệc cả kinh muốn sặc sữa, hắn vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Thế anh cứ chậm rãi mà nghiên cứu đi, em đi ngủ.”
Giống như cách xử lý mấy cuốn tạp chí trong nhà Tần Diệc, Bùi Hàm Duệ cắt xuống tờ báo đó, vò vò rồi ném vào sọt rác. Lấy khăn giấy lau mặt, anh mở máy tính xử lý bưu kiện chưa kịp xem. Anh quyết định đi khá gấp nên vẫn còn vài chuyện chưa xử lý.
Qua khoảng nửa giờ, Bùi Hàm Duệ khép máy tính chuẩn bị đi rửa mặt, không ngờ lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
Lần này là ai?
Trong phòng ngủ không có động tĩnh, có vẻ Tần Diệc đã đi ngủ. Bùi Hàm Duệ có chút không kiên nhẫn ra mở cửa. Người đàn ông ngoài cửa mặc áo sơ mi trắng bản rộng và quần kaki. Vừa nhìn thấy anh, nụ cười trên mặt anh ta cứng lại.