"Ông bảo là cái quần đảo Nam Linh nào ạ?"
"Không phải một cái." Khương Hoài Sinh thở dài, tận tình khuyên bảo: "Cô bé à, con phải học địa lý cho tốt."
"Vâng." Lý Cửu Lộ khiêm tốn gật đầu, dừng chốc lát: "Nơi ấy...... Con muốn hỏi quê hương của ông, trông thế nào ạ?"
Khương Hoài Sinh nói: "Chỉ là nước biển vây quanh vài hòn đảo nhỏ thôi."
"Có đẹp không ạ?"
"Đẹp lắm." Ông cụ nhớ lại: "Bờ cát trắng mịn, bầu trời và mặt biển đều xanh thẳm, mọi người mưu sinh bằng nghề đánh cá, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ......"
Chưa từng thấy, cô không thể tưởng tượng đến khung cảnh ấy, nhưng qua lời miêu tả ngắn gọn này, khiến cái ghim trong lòng cô càng cắm sâu hơn.
Một đời nhàn tản, có ai lại không muốn hướng đến?
Qua nửa tháng, vào một buổi tối, khi Trì Kiến và Lý Cửu Lộ đang ngồi chơi trong phòng Trần Anh Cúc. Con trai Mã Liên là Triệu Tử Bình đột nhiên xuất hiện, mang đến một tin buồn, sau mấy tháng Mã Liên bị ốm đau tra tấn, cuối cùng cũng bình tĩnh rời khỏi thế giới này.
Vài giờ trước khi đi bà cụ bỗng tỉnh táo, tinh thần vô cùng sảng khoái, nhờ Triệu Tử Bình giúp mình ngồi dậy, còn muốn con trai chải tóc cho bà.
Vì nguyên do nào đó, trải qua quá trình trị liệu bằng hóa chất, tóc của Mã Liên vẫn rất dày, chỉ là mất đi độ bóng mượt ban đầu, giống một búi cỏ khô lộn xộn.
Triệu Tử Bình mượn lược từ y tá trực ban, ngồi phía sau bà cụ, động tác vừa lạ lẫm vừa vụng về.
"Mẹ tha thứ cho con."
Trong phòng bệnh yên tĩnh ngột ngạt, Mã Liên bỗng nhiên nói.
Tay Triệu Tử Bình không khỏi run lên, cổ họng như có gì đó chặn lại, nửa câu cũng không thốt được ra.
Bà cụ thong thả nói: "Tính cách của con rất giống bố...... Thành thật, mềm yếu...... Thời trẻ bố con làm công cho người ta, bị mấy người công nhân trong xưởng bắt nạt, tức giận mà không dám nói gì. Bố con nhát gan cả đời, lại không tiếng động mà làm ra một việc lớn...... Vứt bỏ hai mẹ con ta, bỏ đi cùng người khác."
Triệu Tử Bình cúi đầu, răng lượ cắm chặt vào lòng bàn tay để lại vết hằn.
"Chắc chắn con biết rõ hơn bất kỳ ai...... Trong nhà không có đàn ông, khó khăn như thế nào." Bà cụ lẳng lặng thở dốc, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau: "Tử Bình à, con kéo rèm cửa ra giúp mẹ...... Mẹ muốn phơi nắng."
Mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, ánh hào quang vạn dặm, tất cả những xấu xa dưới ánh mặt trời đều không có cách nào che dấu.
Triệu Tử Bình trốn tránh ánh mắt của mẹ, ngồi lại phía sau bà cụ. Anh ta dự cảm, hành động khác thường của mẹ tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt, ý nghĩ mẹ sắp mất quanh quẩn trong đầu anh ta, anh sợ hãi đến độ không dám nghĩ nữa, trong lòng khó chịu như bị dao khoét thịt.
Mã Liên nói tiếp lời vừa rồi: "Đừng để số phận này lại tiếp tục trên người con trai con." Bà cụ biết anh ta nghe hiểu:"Cái chết của mẹ sắp đền rồi, mẹ rõ......"
Phía sau chợt truyền đến tiếng khóc kìm nén, dần dần bao phủ cả phòng bệnh.
"Con à, đừng khóc."
Một tiếng nói ra, Triệu Tử Bình đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống đất, nhào đến trước giường bệnh, trán dính sát vào bàn tay gầy yếu.
Mã Liên đã không còn biết đau thương là gì, một giọt nước mắt cũng không có: "Giữa hai mẹ con nào có thù hằn gì......" Bà vuốt ve đầu Triệu Tử Bình: "Nên mẹ không hận con, nhưng con cần phải đồng ý với mẹ một chuyện......"
Triệu Tử Bình ngẩng đầu, trên mặt tất cả đều là nước mắt, trong mắt có tơ máu.
"Con đừng ly hôn."
Bên tai anh ta nổ ầm một tiếng, nhìn mẹ, giật mình sửng sốt.
Cho dù đang ở những phút giây cuối cuộc đời, Mã Liên vẫn luôn lo lắng cho cuộc sống sau này của anh ta.
Đây là tình thương của người mẹ, ban đầu anh ta không hiểu, chờ đến khi hiểu ra rồi, lại không có người bằng lòng cho anh ta cơ hội.
Mất đi, sẽ mãi mãi biến thành hồi ức.
Anh ta ngồi trước giường Mã Liên, cầm di vật vừa mới thu xếp trong tay: "Hôm đó mẹ tôi ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa."
Cửu Lộ ngồi bên chân giường, rũ đầu, hai tay ôm chặt lấy mặt, nhưng cô không phát ra một tiếng động nào. Không khí trong phòng như bị rút đi, đè nén đến mức không còn cách nào hít thở.
Trần Anh Cúc lau nước mắt, bấy giờ ánh mắt nhìn về một nơi nào đó, ngẩn người.
Loại trạng thái này Trì Kiến đã quá quen thuộc, quả nhiên, sau khi Triệu Tử Bình rời đi, Trần Anh Cúc đứng dậy muốn đi theo: "Phùng Sơn à, con đi đâu thế?"
Mấy tháng qua thần chí Trần Anh Cúc khá tỉnh táo, sau khi biết tin Mã Liên qua đời, đột nhiên bị kích thích, bệnh cũ tái phát, mọi người xung quanh đều không nhận ra, chỉ nhớ mỗi "Phùng Sơn."
Hôm đó bà cụ ngủ rất muộn, lúc Trì Kiến ra khỏi nhà cũ đã là 10 giờ.
Trong viện vắng vẻ, chỉ còn hai ngọn đèn trước cửa phát sáng.
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, anh đứng ngoài cửa châm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn, phòng Lý Cửu Lộ vẫn sáng đèn, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, rít mạnh hai ngụm thuốc lá, tìm cô.
Mấy ngày gần đây hai người thường trao đổi ám hiệu, ba tiếng huýt sáo, hai ngắn một dài. Trì Kiến huýt xong, cánh tanh chống lên thân cây, không lâu sau, đã thấy bóng người lay động trên tầng.
Cửa sổ mở ra một khe hở, Lý Cửu Lộ ló đầu ta, thấy anh đứng dưới đó, báo một tiếng, khoác áo đi ra ngoài.
Đi ra cổng lớn, Cửu Lộ nhẹ nhàng cửa sắt lại: "Bà ngoại ngủ rồi ạ?"
"Ừ." Nửa điếu thuốc vừa rồi lại bốc cháy lần nữa.
"Anh đừng quá lo lắng, bà ngoại sẽ dần tốt lên mà."
"Anh không lo lắng, quen rồi mà." Anh cố tình hạ thấp giọng: "Em làm gì trong phòng thế? Đang làm bài tập à?"
Cửu Lộ lườm anh một cái, mí mắt sưng đỏ còn chưa hoàn toàn tan đi, mũi đỏ bừng, bị khí lạnh bên ngoài kích thích, khịt khịt mũi.
Trì Kiến cười cười, ngồi trên ghế sau mô-tô, thấp hơn so với cô một chút, hút xong điếu thuốc, không chớp mắt nhìn cô.
"Muộn rồi, anh mau về nhà đi thôi." Cửu Lộ thúc giục.
Trì Kiến cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve.
Anh muốn an ủi cô, nhưng không có thói quen nói ra những lời ngon ngọt, giơ một ngón tay ra, chạm nhẹ lên hàng lông mi dài rậm của cô.
"Anh làm gì thế?"
Anh đến gần, ngón tay mang mùi hương trên người anh kèm theo mùi thuốc lá thoang thoảng, rất đặc biệt, cũng rất quen thuộc.
"Anh không làm gì cả, lông mi dài như vậy, anh chỉ muốn xem là thật hay giả thôi."
"Tất nhiên là thật rồi."
"Anh không tin, anh muốn sờ nữa cơ." Trì Kiến vừa nói vừa duỗi tay ra.
"Nhàm chán." Cô quay đầu đi, nhịn không được cười ra tiếng: "Anh đi nhanh đi."
Cửu Lộ liên tục thúc giục, cuối cùng Trì Kiến cũng đứng lên, kéo khóa áo: "Ôm một cái rồi đi nào."
Cô khẳng định anh dùng giọng điệu mềm mại như vậy để nói chuyện là cố tình, chưa kịp phản ứng lại, cả đầu đã chôn trong ngực anh, mùi hương chỉ anh mới có càng trở nên rõ ràng.
"Em phải ngoan đấy."
Cửu Lộ lưu luyến vòng tay của anh: "Vâng."
Sau khi nhìn cô vào nhà, Trì Kiến mới rời đi.
Đêm nay nhất định không yên ổn, bốn giờ sáng, Trì Kiến bị một cuộc điện thoại đánh thức, do bên viện dưỡng lão gọi đến, nói người giúp việc theo lệ đi tuần tra, phát hiện Trần Anh Cúc không có trong phòng.
Sau khi báo cho viện trưởng và chủ nhiệm, toàn thể nhân viên công tác đều lật tung nhà cũ để tìm kiếm, nhưng không tìm được bà cụ.
Cuối cùng nhìn camera ngoài cổng lớn, mới biết được Trần Anh Cúc đã đi khỏi viện dưỡng lão.
Trì Kiến không nói một câu, ném di động sang một bên nhanh chóng thay quần áo, tiếng động gây ra ảnh hưởng đến Hồng Dụ trong phòng bên cạnh, anh ấy không yên tâm, nên cũng đi theo.
Điện đóm phòng khách nhà cũ sáng trưng, Chu Khắc đứng một góc nôn nóng gọi điện thoại, Giang Mạn khoác áo ngoài đứng trầm lặng, vài người giúp việc ghé đầu vào nhau rầm rì thảo luận.
Trì Kiến bước nhanh đến, quét mắt liếc Lý Cửu Lộ đứng bên cạnh, ánh mắt dừng trên người Cố Hiểu San. Bình thường cô ấy phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Trần Anh Cúc, tình huống cụ thể chắc chắn cô ấy biết rõ nhất.
"Bà ngoại tôi đi lúc nào?"
"Hai giờ bốn mươi."
"Bà đi bên nào?"
"Hình như bà vẫn luôn đi về hướng Bắc."
"Trên người bà mặc gì?"
Cố Hiểu San cố gắng nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trên camera: "Bà mặc quần đen giống sáng nay, áo lông màu xanh, khoác áo khoác kẻ bên ngoài."
Đúng lúc này Chu Khắc gọi điện thoại xong liền đi đến: "Tôi đã báo cảnh rồi, bên kia suy xét đến năng lực hành vi đặc thù của bà Trần, đồng ý cho cảnh sát đến tìm kiếm, chắc là một chốc nữa sẽ đến thôi." Ông dừng lại một chút: "Đột nhiên xảy ra chuyện này, viện chúng tôi rất xin lỗi, nhưng cháu yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực tìm người về."
Trì Kiến không tỏ thái độ gì: "Vậy mọi người cứ chờ ở đây, cháu ra ngoài tìm trước nhé."
Anh quay người đi, Hồng Dụ bước nhanh đuổi kịp.
Lý Cửu Lộ nhìn theo bóng anh, quay đầu nói: "Mẹ, con cũng đi đây."
Giang Mạn chưa kịp ngăn lại, cô đã đuổi theo bước chân Trì Kiến, bóng dáng khuất sau cổng lớn.
Trước kia Cửu Lộ không cảm thấy trấn Tiểu Tuyền lớn như vậy, rạng sáng trời se lạnh, bọn họ đã tìm hết mấy con phố gần đấy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Anh Cúc.
Đèn đường tắt, sắc trời dần dần hửng sáng, người đi đường dần dần tấp nập.
Trần Anh Cúc đã mất tích ba giờ, ở trấn Tiểu Tuyền này bà cụ không có người thân thích, trừ Trì Kiến ra thì không quen biết bất kỳ người nào khác, ngày thường luôn ở trong viện dưỡng lão, chưa từng bước ra ngoài nửa bước.
Trì Kiến bước như bay, bỗng nhiên đứng lại, hung dữ đá chân lên cột điện bên cạnh: "Đệt!"
Hồng Dụ nói: "Chú đừng có rối, để anh bảo Vạn Bằng Bàn Tử Qua Duyệt tách ra tìm, cả trấn Tiểu Tuyền rộng lớn như vậy, không có việc gì đâu." Anh ấy đang nói bỗng nhiên nhớ ra: "Nhà ga thì sao nhỉ? Bà ngoại có thể muốn về nhà hay không?"
Cơ thể Trì Kiến cứng đờ, chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, đã lao đi.
Nhà ga của trấn Tiểu Tuyền rất nhỏ, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy toàn bộ.
Chờ đến khi Lý Cửu Lộ đuổi kịp, hai người đã tìm qua một lần, nhưng không thu hoạch được gì.
Trì Kiến chán nản ngồi trên ghế, đầu cúi thấp, cảm xúc sắp sụp đổ.
Cô nhấp nhấp đôi môi khô nứt, ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh thử nghĩ lại xem, còn chỗ nào chúng ta chưa đi tìm không? Hay là bà ngoại còn người thân hoặc bạn bè nào đó mà mình không biết? Nếu không anh gọi điện thoại cho viện hỏi, có thể bà ngoại đã trở về rồi thì sao?" Liên tục hỏi chuyện, anh không đáp, Cửu Lộ không nhịn đặt tay lên vai anh: "Trì Kiến? Anh có nghe......"
"Em có thể yên tĩnh một lát được không, anh nghĩ ra thì còn phải ngồi ở đây à?" Trì Kiến lạnh giọng quát lớn, nhìn cô, ánh mắt ẩm ướt đỏ hoe.
Cửu Lộ bị anh quát đến ngây người, trong lòng như bị kim đâm, cổ họng đau rát.
Trì Kiến phát giận xong cũng nhận ra mình sai rồi, nhưng không tìm thấy bà ngoại, nên không có tâm tình để ý đến cảm nhận của cô. Anh lại cúi đầu lần nữa, chỉ cảm thấy bàn tay trên vai buông xuống, bên người trở nên yên tĩnh.
Hồng Dụ đứng cách đó hai mét, khẽ rủa hai tiếng, biết tên nhóc thối tha này vĩnh viễn không học được cách khống chế cảm xúc đối với người thân, tính tình thối này, là muốn bị ngược đây mà.
Trong lúc anh ấy đang căm hận nghĩ, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Trì Kiến nhìn màn hình di động, nhanh chóng nhận máy, anh không nói một câu, lông mày đang nhíu chặt chậm rãi dãn ra, nghe xong: "Vâng, chúng cháu lập tức trở lại."
Anh tắt điện thoại, đứng phắt dậy, nhìn Cửu Lộ rồi lại nhìn Hồng Dụ: "Bà ngoại tự trở về rồi."
Hồng Dụ dựa vào tường không nhúc nhích, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ném ánh mắt cho anh: "Anh đi gọi một cuộc cho Qua Duyệt và bọn kia, chờ chú ở bên ngoài đấy."
Trì Kiến hiểu ý, dừng chân nhìn Lý Cửu Lộ.
Cửu Lộ muốn vòng qua anh để đi: "Mình về thôi anh."
"Anh xin lỗi." Anh chắn trước đường cô đi, thành khẩn nhận sai: "Vừa rồi là anh không đúng, không nên tức giận lung tung, em đừng chấp nhặt với anh nhé."
Lý Cửu Lộ hiểu người đang trong tình thế cấp bách sẽ nói không lựa lời, nhưng khi anh chủ động xin lỗi, xoang mũi vẫn chua xót, ánh mắt phiếm hồng. Trước nay cô không cảm thấy mình sẽ yếu ớt như vậy, nhưng bây giờ, không biết là ai cho cô chút lợi ích bé nhỏ, nói mấy câu là có thể khiến cô tủi thân đầy người.
Cô kìm nén cảm xúc: "Về thôi, em không sao đâu, thật đấy."
"Vậy em ngẩng đầu nhìn anh đi."
Cửu Lộ vẫn cúi đầu: "Nhìn anh làm gì."
"Em nhìn anh đi."
"Không nhìn." Cô nhỏ giọng nói.
"Anh thật sự biết sai rồi mà, hay để em đánh hai cái có được không?" Giọng anh mềm mỏng, chịu thiệt mà cúi người, hai tay chống đầu gối, nghiêng đầu, từ dưới hướng lên nhìn cô.
Cửu Lộ không được tự nhiên dời mắt đi chỗ khác.
Trì Kiến đứng dậy, nắm hai bên vai cô, lúc này mới phát hiện cô ăn mặc rất phong phanh, đôi mắt theo bản năng di chuyển xuống dưới, trong đầu "Ầm" một tiếng nổ tung, thật muốn đập chết chính mình.
Lý Cửu Lộ đi vội, ngoài áo ngủ thì chỉ khoác thêm chiếc áo bông, dưới chân đi dép lê, nhưng không đi tất.
Từ 4 giờ sáng đến 6 giờ, lúc ấm lúc lạnh, cô chỉ mặc quần áo phong phanh như vậy, cùng đi tìm với anh.
Trong lòng Trì Kiến dậy sóng mãnh liệt, ba phần tức giận, bảy phần yêu thương, còn có cả sự cảm động và áy náy vô tận.
"Ai bảo em mặc thế này ra ngoài?" Anh nghiêm mặt hỏi.
Cửu Lộ lườm anh, cắn chặt môi.
Giây phút chạm vào ánh mắt cô, đáy lòng Trì Kiến chợt mềm mại, sức lực trên tay tăng mạnh, ấn cô ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt cô, tay vươn ra, nắm hai bàn chân nhỏ lạnh lẽo đặt lên đùi.
Cửu Lộ càng giãy giụa thì anh nắm càng chặt, cuối cùng gót chân áp lên bụng anh tạo thành hình tam giác, tay cầm chân cô, muốn đem hơi ấm của mình sưởi cho cô.
Vị trí xấu hổ, Cửu Lộ không còn để ý đến tủi thân trong lòng, giọng cô run rẩy: "Trì Kiến, anh mau bỏ ra."
"Anh không bỏ. Em cố tình khiến anh khó chịu đúng không?" Rõ ràng là anh sai, lại làm ra vẻ hợp tình hợp lý, hung dữ với cô.
"Anh đừng không nói lý như thế." Cô tức giận đá chân một cái, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
"A." Trì Kiến nhăn mặt.
"...... Anh sao thế?"
"Chị hai à, sao chỗ nào em cũng dám đá vậy!"
Cửu Lộ ngẩn người, thấy vẻ mặt vẻ đau đớn của anh, cuối cùng cũng hiểu ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
"Anh, anh không sao chứ?"
Lát sau, Trì Kiến chỉnh lại vị trí đặt hai chân cô, tránh đi bộ phận quan trọng: "Thiếu chút nữa em đã đá hỏng hạnh phúc của anh rồi." Anh hỏi: "Bây giờ còn giận anh không?"
"...... Không."
"Không nghịch nữa, em có ấm lên chút nào không?" Lòng bàn tay anh mạnh mẽ xoa lên chân cô.
"Không." Cửu Lộ giận dỗi nói: "Còn không bằng vừa rồi."
"Thế này thì sao?" Anh vừa nói vừa vén vạt áo lên, đặt hai chân cô vào bên trong.
Cửu Lộ sửng sốt: "Anh làm gì thế?"
"Sưởi ấm cho em."
Giờ phút này tuy chưa phải giờ cao điểm, nhưng thị trấn quá nhỏ, gặp được mười người, ít nhất cũng phải quen biết đến sáu người.
"Anh mau bỏ ra, người khác nhìn thấy bây giờ." Lý Cửu Lộ không bình tĩnh được như anh: "Em sai rồi, cứ cho là em sai được chưa?"
Trì Kiến cười xấu xa, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: "Gọi một tiếng anh yêu xem nào."
Cửu Lộ: "...... Anh yêu."
"Thân mật hơn chút nữa."
"......"
"Anh yêu của em ơi."
"......"
Nhìn cô như muốn khóc đến nơi, Trì Kiến mới vừa lòng, cuối cùng cũng buông cô ra.
Lý Cửu Lộ vội vàng cúi đầu tìm dép lê.
Anh lại ngồi xổm không nhúc nhích, nhìn thẳng vào cô, cảm xúc đáy mắt sâu thẳm, khóe miệng tươi cười cũng từ từ dập tắt, vô cùng nghiêm túc nói: "Lộ Lộ, anh xin lỗi."
Sau đó hai người giải hòa.
Trì Kiến muốn đổi giày cho Cửu Lộ, Cửu Lộ không đồng ý.
Anh không quan tâm cô phản đối, tự cởi tất mình ra, xỏ vào chân cô.
Cửu Lộ nói: "Thật sự không cần đâu."
"Sao thế, chê anh hôi à?" Anh nhướn mày, cầm một chiếc tất trắng không dính chút bẩn, giơ lên chóp mũi ngửi ngửi: "Không hôi chút nào đâu, không tin em ngửi thử xem?"
Anh giơ về phía cô.
Cửu Lộ ghét bỏ anh, lấy ngón trỏ bịt mũi: "Này!"
Anh cười ra tiếng.
Cửu Lộ đánh anh một cái, quay đầu đi, cũng không nhịn được cười lên.
Trở lại viện dưỡng lão, bà ngoại đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau đó có hỏi, bà cụ trong trạng thái hoảng hốt cũng không biết mình làm cái gì.
Chuyện này không giải quyết được gì, lại là một hồi chuông cảnh báo đối với viện dưỡng lão, Giang Mạn cho người gia cố thêm một cái khóa lò xo ở chổng chính, bất kể trong ngoài, phải có chìa khóa mới có thể mở ra. Mà có được quyền hành này, trừ nhân viên công tác, chỉ có Lý Cửu Lộ.
Chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, cổng chính luôn đóng chặt, viện dưỡng lão càng giống chốn ngục tù.
Nhưng động thái này cũng không ảnh hưởng đến mọi người, người nhà ngược lại càng đồng ý, vì ở một mức độ nào đó, bảo đảm được sự an toàn cho các cụ già.
Chỉ duy nhất một người lo lắng sốt ruột.
Khương Hoài Sinh sau lần hạ quyết tâm về quê, vẫn luôn mưu tính trong lòng, có thử hai lần, nhưng trước sau vẫn không tìm thấy cơ hội.
Trùng hợp chạm mặt Cửu Lộ, Khương Hoài Sinh xin cô mở cửa cho mình.
Lý Cửu Lộ dao động, cô cũng rất muốn đi. Hành trình đi Nam Linh chưa được thực hiện, giống hạt mầm đang ngủ say, từ dưới bùn đất cố sức chui ra ngoài.
Ban đầu cô cho rằng đó là một giấc mơ xa xôi không thể với tới, không nghĩ đến, ngoài ý muốn lại có một cánh cổng rộng mở để cô thực hiện giấc mơ, đi hay không đi, chỉ bằng một suy nghĩ.
Trần Anh Cúc lạc đường khiến sóng gió nổi lên rõ ràng trước mắt, huống chi ngày thi đại học đang đến gần, Giang Mạn tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nhưng cô cần phải đi Nam Linh.
Sự nổi loạn và theo khuôn phép cũ trong lòng cô đấu tranh dữ dội.
Có nên đi hay không? Lý Cửu Lộ rối rắm suy nghĩ.
Hết chương 28