Chùa Đại Bi nằm ở nội thành Nam Châu, nơi tĩnh lặng trong ồn ào.
Hôm nay không phải là mùng một, cũng không phải mười lăm, trong chùa rất yên tĩnh.
Giang Mạn thắp nén hương, hai đầu gối quỳ trên đệm hương bồ đề, nhìn tượng Phật trong đại điện, ánh mắt thành kính, rất lâu cũng không đứng dậy.
Bên cạnh không ngừng có người quỳ lạy, rời đi lại tới.
Qua rất lâu, cuối cùng bà cũng hoạt động cơ thể cứng đờ, chống lên mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
Ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, bà đi ra ngoài, vô thức che trán.
Trong một góc chùa căng khẩu hiệu, bên trên viết: Chùa mới xây dựng thêm, quảng tu thiện phúc.
Phía trước có một cái bàn gỗ, có một vị sư ngồi trên đó, đang vê hạt châu, nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Mạn đi qua, nhìn sổ công đức trước mặt, chữ viết dày đặc tên họ người tích đức thiện tâm và số tiền.
Bà mở túi sách trong tay, lấy ví tiền ra, rút tất cả tiền giấy bên trong, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Một sấp mỏng, đại khái có bảy tám tờ.
Lúc này sư thầy mới mở mắt ra, nhìn nhìn tiền mặt, lại ngẩng đầu nhìn bà: “Thí chủ chi tiền, không cần quá nhiều, chỉ cần biểu lộ tâm ý là được.”
Giang Mạn cười một cái, hành lễ, sau đó chuẩn bị rời đi.
Sư thầy hỏi: “Chẳng lẽ thí chủ không viết tên lên sổ công đức sao?”
Giang Mạn dừng bước, lắc đầu: “Tôi không cần.”
“Có thể là bản thân, cũng có thể là người thân, viết công đức thiện tâm hôm nay cho họ, cầu nguyện chư vị Bồ Tát, phù hộ cho họ tiêu trừ nghiệp chướng, cách xa khổ cực.”
Bước chân Giang Mạn dừng một chút, quay đầu lại, sư thầy đã đưa bút qua.
Bà đứng sững rất lâu, đổi túi sang tay trái, nhận bút, cuối cùng viết xuống một cái tên ngay ngắn trên sổ công đức.
Sư thầy nhìn bà vài lần, bỗng nhiên nói: “Thí chủ tâm sự quá nặng nề, mặt ủ mày chau, suy nghĩ quá nhiều, chỉ sợ đã ảnh hưởng đến thọ mệnh của mình.”
Trong lòng Giang Mạn tràn ngập kính sợ, vội nói: “Sư phụ nói đúng quá.”
“Thí chủ có nguyện ngồi xuống tâm sự không?” Sư thầy vỗ vỗ lên ghế dài bên cạnh, cười hiền hậu nói.
Giang Mạn do dự một lát, đến gần ngồi xuống.
“Thí chủ bị chuyện gì ràng buộc vậy?”
Giang Mạn siết chặt túi trong tay, môi phát run: “Tôi không buông bỏ được hận thù.”
Sư thầu gật gật đầu, nói: “Phật thường nói, nhìn thấu, buông bỏ, tự tại, tùy duyên.
Chỉ sợ ta phải chờ người phàm trải qua mấy đời mới có thể thấu hiểu một chút.”
Giang Mạn nói: “Nửa đời của tôi, số phận nhấp nhô, người thân bên cạnh liên tiếp rời xa tôi, khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên bình thì bị người hủy hoại, bây giờ đi vào phương Nam, tha hương mấy nghìn km, sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ.
Sư thầy, trong lòng có hận, làm sao buông bỏ được?”
“Hận thù vĩnh viễn không thể hóa giải bằng hận thù, chỉ có tình người mới có thể hóa giải, đây là chân lý vĩnh hằng.” Sư thầy nói: “Thiện ác đều có nguyên nhân, đều có quả báo, ngài cần gì phải ghi hận?”
Giang Mạn chưa kịp đáp lời, sư thầy đã chỉ vào sổ công đức trước mặt: “Ngay khi ngài viết hai chữ này xuống đây, ai thiện ai ác, chỉ sợ trong lòng ngài đã sớm có kết luận, ngài không bỏ xuống được, chẳng qua là chấp niệm thôi.”
Gáy Giang Mạn tê rần, nghe xong mấy câu ngắn ngủi này, vậy mà lại giác ngộ.
Bà hít một hơi thật sâu, nhìn tên trong sổ công đức, nhất thời không mở miệng.
Sư thầy chậm rãi nói: “Phía sau thù hận này, chỉ sợ còn có việc ràng buộc sâu hơn khiến ngài trăn trở.”
Trong lòng Giang Mạn kinh sợ, bỏ qua một bên ánh mắt, rất lâu sau, mới thong thả nói: “Tôi đã làm một việc sai trái lớn.”
“Đã biết là việc sai trái, cũng biết sám hối rồi đúng không?”
Giang Mạn chậm rãi gật đầu.
Sư thầy tươi cười hiền lành: “Kết cục đã định, không thể nghịch chuyển, trước ngăn ác, sau này làm nhiều việc thiện, tạo nhiều phúc, mới có thể đổi công đức tích được chuộc lại tội nghiệt trước đây.” Ngón tay sư thầy phất qua tràng hạt tử đàn, nói nhỏ một câu: “Có một cái gọi là đạp đất thành Phật, không có gì không thể khoan thứ.”
Rất lâu sau Giang Mạn không mở miệng, cũng không đứng dậy rời đi.
Sư thầy không hề nhiều lời, thong thả vuốt ngọc Phật trong tay.
Hai người ngồi một góc yên tĩnh.
Thời gian đã không còn ý nghĩa, nửa đời trôi qua như đèn kéo quân hiện lên trước mắt bà.
Giang Mạn ngẩng đầu nhìn cây thông xanh biếc, nghe tiếng kinh Phật tụng phía sau, trong mũi là mùi đàn hương khiến người thanh thản, chỉ cảm thấy tâm tĩnh như nước lặng.
Thiện ác trên thế gian, đều có chỗ dung thân.
Tường viện gạch vàng ngói đỏ, cột trụ nâu thẫm, ấy vậy mà một góc nho nhỏ này, lại giúp bà có được một khoảng thời gian thanh tịnh.
Cuối cùng, Giang Mạn cười cười: “Cảm tạ sư thầy đã chỉ điểm.”
Sư thầy cười: “Không dám nhận không dám nhận, tiểu tăng vô danh, không đáng nhắc đến.”
Bà chắp tay trước ngực, sau khi hành lễ thì xoay người rời đi.
Giang Mạn không ngồi xe, bà dọc theo đường nhỏ trong rừng cây đi đến bến tàu, đi qua ngã rẽ, bước chân bà chợt dừng lại, đứng một lát, thay đổi hướng đi.
Vào trong ước chừng sáu trăm mét là nhà trẻ “Nhà trẻ trăng xanh ven biển” của Nam Châu, trước đây bà đã lén đi theo Cửu Lộ, biết đến nơi này.
10 giờ sáng, trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi trò chơi, các bé mặc bộ quần áo trang trí bằng những đám mây sắc màu, nô đùa vui vẻ, tiếng cười thanh thúy.
Giang Mạn ngồi ngoài song sắt, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, tìm thật lâu, mới nhìn thấy bóng dáng Trì Mộc Dương trong nhóm trẻ con.
Bé mới từ trên cầu trượt trượt xuống, bị các bạn nhỏ khác đuổi theo, quần thiếu chút nữa bị kéo tụt.
Bé túm chặt lưng quần, quay người tránh đi, há mồm cười to.
Tiếng cười trong trẻo truyền đến, Giang Mạn cũng không nhịn được bật cười.
Không biết nhìn như thế đến bao lâu, dường như bé cũng phát hiện ra có người đang chú ý đến bé, bèn nhìn qua bên này.
Giang Mạn nhất thời xúc động, vẫy tay với bé.
Tiểu gia hỏa theo bản năng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện chỉ có mình ở đây, lại nhìn về phía bà.
Giang Mạn cười, vẫy tay lần nữa.
Trì Mộc Dương nghịch ngón tay, một lúc sau, mới di chuyển bước chân, không yên lòng đi đến.
Tính cảnh giác của bé dường như rất cao, cách song sắt còn khá xa đã dừng lại, rụt rè sợ sệt nhìn Giang Mạn, không nói gì.
Giang Mạn chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy với Trì Mộc Dương, giờ phút này, bé đứng dưới ánh mặt trời, mặt mày rõ ràng, mọi đường nét đều có bóng dáng của Cửu Lộ.
Mải quan sát, quên mất nói chuyện.
Trì Mộc Dương đã bắt đầu kháng cự ánh mắt của bà, mày nhỏ nhíu lại, nhưng lễ phép hỏi: “Bà ơi, bà gọi con làm gì thế ạ?”
Giang Mạn hồi thần, vội nói: “Bà là người quen của mẹ con.”
Đôi mắt Tiểu Mộc sáng lên, không nói lời nào, cũng không tiến lên.
“Có phải mẹ con tên là Lý Cửu Lộ không?”
Đôi mắt bé mở to, vô cùng kinh ngạc: “Sao bà lại biết ạ?”
“Bà không chỉ biết, bà còn có ảnh của mẹ con đấy.” Giang Mạn lấy điện thoại trong túi sách, mở album ảnh, tìm ảnh Cửu Lộ phóng to cho bé xem: “Đây có phải là mẹ con không?”
Tiểu Mộc đi lên trước hai bước, nhận ra Lý Cửu Lộ, lại lùi về: “Sao bà lại quen mẹ con ạ?”
Giang Mạn nói: “Bà và mẹ con là bạn tốt.”
“Bạn tốt à.” Bé như đang suy tư gì đó: “Nhưng mà con không nhận ra bà.”
“Hôm nay không phải quen nhau rồi sao?”
Trì Mộc Dương ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm, như ông cụ non nói chuyện với bà.
Giang Mạn chưa bao giờ biết trẻ con sẽ đáng yêu như vậy, được mấy câu nói của bé chọc đến vui vẻ.
Không lâu sau, bọn nhỏ bị giáo viên gọi về.
Tiểu Mộc quay đầu lại nhìn, cô giáo đã phát hiện bé đang ngồi xổm ở đây, bước về phía này.
“Bà ơi, con phải về lớp rồi.”
Giang Mạn lập tức đứng dậy: “Được, con mau đi đi.”
Trì Mộc Dương chạy đi, không bao xa, lại chạy về.
Tay nhỏ của bé sờ sờ trong túi áo, cuối cùng lấy ra được hai viên kẹo hoa quả: “Đây là kẹo sáng nay con mang đi cho mẹ, nếu hai người là bạn bè, con mời bà ăn ạ.” Bé hào phóng nói.
Giang Mạn cười, thò tay qua khe hở giữa song sắt đưa vào: “Cảm ơn con nhé.”
Tiểu Mộc thấy cô giáo đang ở phía sau, lúc này mới dám bước lên trước, đặt kẹo vào trong tay bà: “Bà ơi, hẹn gặp lại ạ.”
Bé nói xong, vẫy vẫy tay nhỏ với bà, chạy đến bên người cô giáo, cùng cô ấy đi xa.
Giang Mạn nhìn bóng lưng bé dần biến mất, ánh mắt không chuyển, có chút chua xót.
Đứng thêm một lát, bà ổn định tâm trạng rồi rời đi.
Trên đường đi nhận được tin nhắn của Cửu Lộ, nói tối nay đi thăm con trai, không về nhà.
Giang Mạn nhìn chằm chằm màn hình, cất điện thoại, đi về phía bến tàu.
Cửu Lộ gửi tin nhắn đi, nhìn vài lần, không nhận được hồi âm.
Thời điểm thay ca, trên đài quan sát chỉ còn mình cô, Cửu Lộ chống tay lên lan can nhìn về phía nơi xa, cất điện thoại đi, không để ý tới nữa.
Có một người đàn ông cao lớn đi về phía này, anh mặc áo phông và quần đùi, trên mũi đeo kính râm.
Một tay anh đút túi quần, một tay thả lỏng đong đưa, dáng đi vô cùng thoải mái tùy ý.
Cửu Lộ hé miệng cười một cái, cầm ống nhòm, nhắm ngay vào người kia.
Dường như anh nhận ra cô đang nhìn trộm mình, hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong mỹ lệ.
Vài phút sau, Trì Kiến sải ba bước lên bậc thang, chạm nhẹ vào huyệt thái dương của cô: “Chỉ còn mình em thôi à?”
“Mọi người đi ăn cơm hết rồi.”
“Em có đói bụng không?”
“Cũng tạm ạ, bữa sáng em ăn khá no.”
Trì Kiến đẩy đẩy kính râm, hỏi: “Có nhận được tin nhắn của anh không?”
“Tin nhắn vào buổi sáng ý ạ?”
Anh gật đầu: “Con trai nhớ em, muốn em ngủ cùng.”
Cửu Lộ nghĩ đến Tiểu Mộc nhịn không được bật cười: “Em biết rồi, tan làm em sẽ qua.”
“Còn anh thì sao?”
Trên người cô mặc bộ đồ bơi bó sát, bên trong là áo tắm hai mảnh.
Bàn tay Trì Kiến từ mông cô lần mò vào bên trong sờ: “Em ngủ với con trai mà không ngủ với anh, anh không bỏ qua cho đâu đấy.”
Cửu Lộ bị anh làm cho giật mình, xoay người lại: “Anh đừng nghịch, em đang trong giờ làm việc mà.”
“Tự em nói xem, mấy ngày mình không cùng nhau rồi hả?” Trì Kiến cong môi, uy hiếp nói: “Em đừng thiên vị quá đáng, có mỗi em được hưởng ngon ngọt.”
“…… Lòng dạ hẹp hòi.”
“Hửm?” Anh trừng phạt nhéo mông cô, dán vào lỗ tai cô: “Không muốn à?”
Cửu Lộ rụt vai lại, dán lại gần hôn anh: “Đêm nay được không anh.”
Cô vừa dứt lời, ngoài biển bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu cứu.
Thần kinh Cửu Lộ căng thẳng, thu lại vẻ mặt, lập tức cầm lấy ống nhòm tìm kiếm.
Phía Tây khu vực số 3 thấp thoáng bóng người vùng vẫy trong nước, Cửu Lộ một bên cởi quần áo bên ngoài một bên nhanh chóng xuống tầng, chạy về hướng đấy.
Trì Kiến bước nhanh đuổi kịp, chờ đến khi anh đi được nửa đường, Cửu Lộ đã cưỡi canô phi xuống biển.
Anh bơi theo, hợp lực kéo người lên bờ biển.
Thật ra vị trí đuối nước cũng không sâu, lấy chiều cao của Trì Kiến, đứng lên thậm chí có thể hít thở bình thường.
Nhưng người đàn ông này đang say, đến biển mượn rượu làm càn, bị sóng to đánh vào, đứng không vững nên trượt chân, sợ đến đái ra nước.
Hai người đặt anh ta lên bãi cát, Cửu Lộ vỗ mặt anh ta, hai mắt anh ta nhắm chặt, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô gắng sức mình, cởi khuy áo trên cổ áo anh ta, lộ ra vòm ngực.
Bấy giờ xung quanh đã có du khách vây xem, mồm năm miệng mười bàn tán.
Trì Kiến gọi xe cứu thương, đặt điện thoại xuống, nâng mắt, giật mình hoảng sợ.
Chỉ thấy Cửu Lộ nâng hàm dưới người rơi xuống nước, nắm lỗ mũi anh ta, hít sâu một hơi, cúi người, miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho người khác.
Trì Kiến ngã ngồi trên bãi cát, vẻ mặt hơi vặn vẹo.
Việc này vốn không có gì, nhưng người rơi xuống nước là đàn ông, xem dáng người chừng hơn một trăm cân, tóc rối tung, mặt dữ tợn, trên râu quai nón dính đầy vật dơ bẩn, theo gió nóng bay đến mùi rượu nồng nặc.
Cửu Lộ làm mấy lần như thế, người đàn ông say rượu rốt cuộc có chút phản ứng, cô hít một hơi thật sâu, vừa mới cúi đầu, người kia bỗng dưng cong lưng, toàn bộ nước biển trong người phun lên mặt Cửu Lộ.
Nhất thời, mùi cồn lên men càng nồng nặc.
Trì Kiến xoa xoa trán, nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Một hồi sợ bóng sợ gió, người đàn ông say rượu tỉnh lại, không biết mình đang ở đâu.
Không lâu sau, xe cứu thương chạy đến, người đàn ông say rượu được người nâng lên cáng, đưa đến bệnh viện.
Sau đó đám đông dần dần tan đi, Cửu Lộ lau nước trên mặt, lúc này mới nhớ ra quay đầu lại tìm Trì Kiến.
Sắc mặt Trì Kiến âm trầm, mím môi nhìn cô.
Cửu Lộ cười nói: “Nguy hiểm thật.”
Mãi lúc sau Trì Kiến mới cử động: “Tối nay hai ta phải nói chuyện cho rõ ràng.” Trong lòng vừa khó chịu vừa thương tiếc, quấy nhiễu đến cả người anh không thoải mái.
“Nói chuyện gì ạ?”
“Tối về nói tiếp.”
Cửu Lộ nhận ra vẻ mặt anh không đúng lắm, tiến lên một bước, lấy lòng mà ôm lấy hông anh: “Anh không vui à?”
“Em nói thử xem?”
Cửu Lộ ngẩng đầu nhìn Trì Kiến, bỗng nhiên nhón chân, ngửa đầu muốn hôn anh.
Trì Kiến cũng không đẩy cơ thể Cửu Lộ ra, cố ý ngửa đầu ra sau, xoay trái tránh né môi cô.
Cửu Lộ cười khẽ, đuổi theo.
Trì Kiến lại trốn, cả người Cửu Lộ dán lên người anh, theo đuổi không buông.
Bị cô truy đuổi vài lần, nhất thời không nhịn được, Trì Kiến nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Cửu Lộ cũng cười, giữa môi lộ ra hàm răng trắng sáng, thoáng chốc thật giống như trở lại rất nhiều năm trước, khuôn mặt cô lộ ra vài phần ngây thơ, giống một cô nàng thiếu nữ, đâu có dáng vẻ nào của người đang làm mẹ.
Trì Kiến rũ mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Lý Cửu Lộ, bản lĩnh làm nũng này em học được khi nào thế?”
“Em có sẵn mà, chỉ là chưa dùng thôi.”
“Nhờ phúc của tên say rượu kia, anh thật đúng là vinh hạnh.” Trì Kiến khẽ hừ một tiếng.
Cửu Lộ hỏi: “Anh thật sự không muốn hôn một chút à?”
“Không hôn.”
“Vậy…… Tối nay……?”
Trì Kiến khựng lại, bàn tay chống lên đỉnh đầu cô, đẩy người ra xa, nhếch môi: “Hẹn sau vậy.”
Hết chương 69
------oOo------
Danh Sách Chương: