Chiều hôm nay, Trì Kiến gửi một tin nhắn đến: Muốn cùng tôi đi đón Tiểu Mộc không?
Bây giờ là 3 giờ mười phút, Cửu Lộ vừa thay ca về nhà, chuẩn bị ngủ bù, nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến tinh thần lại phấn chấn.
Cô nhanh chóng gõ một chữ: Được.
Sau khi gửi đi, Cửu Lộ nhìn màn hình chằm chằm, rất lâu không thấy bên kia đáp lại, lại hỏi: Hẹn nhau ở đâu?
Vài phút sau, di động rung lên, Trì Kiến nói: 3 giờ rưỡi, bến tàu Nam Châu.
Cô vội vã chạy đi tắm rửa, ban đầu định mặc áo phông và quần đùi, giữa chừng thì dừng lại, tìm ra một chiếc đầm voan ngắn sáng màu, tô thêm chút son, xõa tóc ra.
Cô đứng trước gương nhìn chính mình, bình thường ăn mặc tùy tiện quen rồi, giờ chăm chút hơn một chút, nhìn không quen. Cô kéo làn váy, lau son trên môi nhạt màu hơn một chút, bấy giờ mới đi giày ra cửa.
Vừa đến cửa thì gặp phải Giang Mạn bước vào, bà xách theo mấy túi đồ ăn, liếc cô một cái: "Con ra ngoài à?"
"Vâng." Cửu Lộ rũ mắt, nhường đường cho bà.
"Bao giờ con về? Khi nào chúng ta ăn cơm?"
Cửu Lộ chống tay lên cánh cửa, dừng một lát: "Mẹ đừng chờ con, có lẽ hôm nay con không về nhà ăn đâu."
Giang Mạn còn muốn hỏi thêm, Cửu Lộ đã ra khỏi cửa, lời nói của bà nghẹn ở cổ họng, trố mắt một lát, không khỏi nắm chặt tay, thuận tay vứt túi đồ ăn lên mặt đất.
Cửu Lộ đến bến tàu Nam Châu nhưng không thấy Trì Kiến, bấm số điện thoại gọi cho anh, sau khi nhạc chờ vang lên hai tiếng, bị đối phương trực tiếp tắt máy.
Cô theo bản năng nhìn xung quanh, phát hiện Trì Kiến đang đứng phía sau mình, anh mặc áo phông cộc tay màu xám tro và quần thể thao màu đen, tay đút túi quần, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cửu Lộ vô thức giấu tay ra sau lưng, nắm chặt làn váy: "Anh đến lâu chưa?"
"Vừa mới xuống thuyền."
Ánh mắt anh vẫn đặt trên người cô, cô không biết phải làm sao, cộng thêm anh ngậm miệng không nói lời nào, không khí trở nên lúng túng, mặt Cửu Lộ nóng bừng, cô định giải thích một chút là mặc cho Tiểu Mộc nhìn, nhưng lời nói đến bên miệng lại nghẹn lại, cảm thấy nói nhiều càng thêm giấu đầu hở đuôi.
Nên cô hỏi ngược lại: "Nhà trẻ có xa không?"
Lúc này anh mới thu ánh mắt lại, cất bước đi trước: "Không xa, mười phút là đến rồi."
Cửu Lộ đuổi theo.
Hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách không quá gần, cô hơi tụt lại, lơ đãng nhìn bóng lưng anh. Anh mặc áo cộc tay vừa khít, cổ tay áo bao lấy cánh tay, đường cong trên lưng thấp thoáng có thể thấy được, nếp uốn bên hông thay đổi theo từng bước đi của anh.
Xuống chút nữa cô không nhìn, kịp thời thu ánh mắt về.
Trì Kiến quay đầu lại liếc cô một cái, bước chậm lại, đi song song với cô.
"Cô còn biết chăm chút về quần áo cơ à?"
Cửu Lộ dừng bước, nhìn thẳng vào mắt anh: "Có chỗ gì không đúng à?"
"Không có." Trì Kiến cười nhạt, giọng điệu giễu cợt: "Tôi còn tưởng cô sẽ mặc áo cứu hộ ra ngoài cơ."
Cửu Lộ: "......"
Cô không muốn nói nhiều, dù sao đường cũng không dài hơn.
Khi họ đến cửa "Nhà trẻ trăng xanh ven biển", bên cạnh đã có rất nhiều phụ huynh.
Trái tim Cửu Lộ như được gì đó lấp đầy, cảm xúc không thể diễn tả thành lời, đã từng nhiều lần, qua nhà trẻ cô phải đi đường vòng, nhìn thấy lại đau xót, cô lựa chọn núp trong vỏ bọc của mình, không nhìn không nghe không nghĩ, nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim cô rất trống rỗng, đau như dao khoét.
Bây giờ bên tai đều là tiếng nói chuyện của phụ huynh, các cô ấy kể những chuyện thú vị về con mình, vừa vui vẻ vừa đắc ý. Cửu Lộ được nghe những điều tốt đẹp nhất thế giới, căn bản không dám hy vọng xa vời có một ngày có thể hòa nhập vào bầu không khí này.
Ngược lại Trì Kiến bình tĩnh hơn rất nhiều, vừa đứng một lát, đã có phụ huynh vây quanh.
Cửu Lộ dời mắt đi chỗ khác, tự động lùi về phía sau một bước.
Trong hội phụ huynh của trường Trì Kiến được coi là trẻ, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt dễ nhìn, tất nhiên hấp dẫn không ít bà mẹ đến bắt chuyện, nhưng mọi chủ đề chỉ xoay quanh con nhà mình, không có chút quá giới hạn hay mập mờ nào. Mà tính tình Trì Kiến ở đây lại rất tốt, anh như "Người bạn của chị em phụ nữ", khéo léo mỉm cười, không có chút không kiên nhẫn nào.
Nói chuyện với các cô ấy một lát, Trì Kiến thoát ra, tìm thấy Lý Cửu Lộ đang đứng trong góc: "Cô trốn ở đây làm gì?"
"À, tôi thấy bên kia nhiều người hơn."
"Đừng coi thường những người mẹ này." Trì Kiến khoanh tay đứng bên cạnh cô, hơi nghiêng đầu: "Hai năm trước Tiểu Mộc theo tôi đi đường vòng khá nhiều, không có ai chỉ bảo cũng không có ai hỗ trợ, Tiểu Mộc đi cùng tôi chịu không ít khổ. Năm ngoái mới bắt đầu gửi nhà trẻ Tề Vân, chút kinh nghiệm đều đến từ các cô ấy, nên tâm sự nhiều vẫn rất có lợi."
Anh cố ý dạy chút kinh nghiệm cho cô, cho dù người lớn có lựa chọn như thế nào, anh luôn hy vọng Tiểu Mộc thật lòng chấp nhận Lý Cửu Lộ, trẻ con không có lỗi, nếu thật sự không cho con được một gia đình hoàn chỉnh, ít nhất cũng phải để con cảm nhận được tình thương của bố và mẹ.
Trì Kiến nhớ ra gì đó, cười: "Quên mất, cô không cần học, cô là người chuyên nghiệp rồi."
"...... Sau này tôi không học xong đại học."
Anh bỗng nhiên im lặng, lát sau, cười trào phúng: "Cũng đúng, khó trách tôi không tìm thấy."
Trong lòng Cửu Lộ chua xót, không nhịn được hỏi: "Mang con theo khó khăn lắm à?"
"Cái này nói ra thì rất dài." Trì Kiến quay đầu nhìn cô: "Nếu cô muốn nghe, khi nào rảnh, tôi có thể nói cho cô."
Đề tài dừng lại như vậy, đến tận khi các bạn nhỏ xếp hàng đi ra, hai người vẫn không nói chuyện với nhau.
Các bạn nhỏ đeo ngay ngắn cặp sách màu xanh, lắc la lắc lư, vừa đi vừa nói chuyện, bước chậm rãi.
Trì Kiến liếc mắt một cái đã nhìn thấy bạn nhỏ đầu trọc đi phía sau, giơ cao cánh tay: "Con trai."
Trì Mộc Dương nghe thấy tiếng của bố thì ngó đầu tìm, giữa nhóm phụ huynh, nhìn thấy lão bố cao ngất ngưởng. Bé vui vẻ cười rộ lên, giọng trong trẻo: "Bố ơi!"
Trì Kiến lại vẫy vẫy tay.
Tiểu Mộc vừa định chạy về phía anh, bỗng nhiên thấy bên cạnh bố còn có dì Cửu Lộ, bé chớp mắt, nói với Tráng Tráng bên cạnh: "Tạm biệt nhé, bố mẹ tớ đến đón tớ rồi."
Tráng Tráng cũng sống trong gia đình đơn thân, bé đi theo mẹ, bố đã xây dựng tổ ấm mới.
Bé không tin: "Cậu khoác loác, rõ ràng cậu không có mẹ."
"Ai bảo tớ không có, người đứng cạnh bố tớ là mẹ tớ." Tiểu Mộc chỉ cho bạn xem: "Chính là người mặc váy trắng, rất xinh đẹp kia kìa, cậu xem bọn họ còn đang nói chuyện đấy."
"Nhưng mà mẹ tớ nói, cậu cũng......"
"Nhất định là mẹ cậu sợ cậu buồn nên mới nói dối!" Lòng hư vinh của trẻ con đôi khi rất kỳ lạ, chỉ bằng một lời nói dối như vậy, Tiểu Mộc cảm thấy mình có thể hãnh diện trước mặt Tráng Tráng, bé vẫy vẫy tay: "Tớ không tranh luận với cậu nữa, ngày mai gặp lại nhé."
Vì hôm nay tâm trạng rất tốt, Trì Mộc Dương chạy đến trước mặt hai người, nể tình chủ động chào hỏi Cửu Lộ.
Bé ngẩng đầu lên: "Dì Cửu Lộ, dì mặc váy thật xinh đẹp."
Hai má Lý Cửu Lộ ửng hồng, đứng một lát, thẹn thùng ngồi xổm xuống: "Cảm ơn con đã khen, bạn nhỏ Trì Mộc Dương."
Tiểu Mộc dựa vào chân Trì Kiến, ngửa cổ cười khanh khách.
Trì Kiến rũ mắt nhìn hai người, trong mắt tràn ngập vẻ dịu dàng mà không hay biết.
Ra khỏi nhà trẻ, đi đến đường cái phía đối diện.
Cặp sách của Tiểu Mộc chuyển sang tay Trì Kiến, bé sung sướng chạy phía trước hai người.
Đi qua một nhà hàng KFC, bé nhìn vào bên trong, quay đầu lại nói: "Bố ơi, con không muốn ăn KFC."
Trì Kiến không hé răng.
Bé lại nói: "Hamburger ăn không ngon chút nào, cũng không khỏe mạnh, đúng không ạ?"
"Thế sao con còn không đi?"
"À." Mặt Tiểu Mộc đầy thất vọng.
Nhìn bé chạy phía trước, Trì Kiến đến gần Lý Cửu Lộ, khẽ nói: "Thằng bé vì muốn ăn, nên mới nói như vậy."
"Thế à." Cửu Lộ ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt đuổi theo bóng lưng bé, cảm thán trẻ con cũng có thể suy nghĩ khéo léo như vậy.
Trì Kiến nhìn cô, nhắc lại lần nữa: "Thật ra thằng bé muốn ăn KFC, mới có thể nói không thích."
Anh cố tình để cô lấy lòng Tiểu Mộc, muốn tăng thêm tình cảm giữa hai người, lại không nghĩ người phụ nữ ngu ngốc này không hiểu gì.
Trì Kiến nhịn không được châm chọc mỉa mai: "Cô không mang theo não đi à?"
"Gì cơ?"
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Ý tôi là, nếu cô có thể dẫn thằng bé đi ăn một lần, cũng không có gì đáng ngại."
Lát sau Cửu Lộ mới phản ứng lại, rốt cuộc cũng hiểu ý của anh, dừng lại: "Vậy...... Bây giờ tôi dẫn thằng bé đi à?"
"Để hôm khác đi." Trong lòng anh có tính toán khác: "Nhà hàng đổi đầu bếp, hôm nay thử nghiệm món ăn mới, cô có thời gian không, có thể cùng đi, cho tôi chút ý kiến."
Cô chưa kịp trả lời, Trì Kiến nhấn mạnh thêm một câu: "Nếu không rảnh thì hẹn hôm khác vậy, tôi với Tiểu Mộc ăn cũng được."
"Tôi rảnh." Cửu Lộ sảng khoái đồng ý, không muốn bỏ qua bất kì cơ hội được tiếp xúc gần gũi với Trì Mộc Dương.
Đến bến tàu, người đi phà đến đảo Nham Lai xếp thành hàng dài, đa số đều là du khách đến du lịch, hàng cuối không xếp hàng, nhưng bên người lại mang theo bạn nhỏ, không thể chen lấn, vì thế đành phải đứng ngoài rào chắn mười lăm phút.
Chờ đến khi đám người ít đi một chút, chuẩn bị lên thuyền, bỗng nhiên nghe thấy có người đằng sau gọi Cửu Lộ.
Cửu Lộ xoay người, thấy Lương Húc xách theo cặp tài liệu, chạy bước lớn sang bên này.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn Trì Kiến, hiển nhiên anh cũng thấy anh ấy.
"Bạn học nam thường xuyên đến thăm cô lại đến rồi kìa."
Cửu Lộ nhấp miệng, không giải thích.
"Cậu ta si tình thật đấy." Trì Kiến không thể nói trong lòng có cảm giác gì, không nhịn được mỉa mai: "Đã nhiều năm như vậy, cậu ta còn chịu treo người trên một cành cây."
Cửu Lộ nhẫn nhịn, cuối cùng quay đầu lại, lườm anh một cái.
Ban đầu Lương Húc không nhìn thấy Trì Kiến, chạy đến trước mặt cô, trong mắt có ý cười: "Từ xa nhìn đã thấy giống cậu, thật là trùng hợp, cậu đến Nam Châu làm gì thế?"
Cửu Lộ vừa định nói chuyện, Trì Kiến đã hắng giọng nói: "Nhờ cô ấy giúp tôi một việc, đi cùng tôi đón con tan học."
Lương Húc nhìn theo nói phát ra tiếng nói, giật mình ngơ ngẩn.
Anh ấy im lặng khoảng nửa phút, giọng lạnh lẽo: "Sao anh lại ở đây?"
"Gì thế này?" Trì Kiến cười cười, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ rằng bạn cũ gặp nhau phải nên hàn huyên một chút chứ, không nên có phản ứng này."
Lương Húc theo bản năng cầm cổ tay Cửu Lộ, kéo cô về phía sau: "Tôi không có gì để ôn chuyện với anh cả."
Tầm mắt Trì Kiến dừng trên tay anh ấy, ban đầu, trong mắt anh ngầm nổi lên phẫn nộ, dần dần, cảm xúc này phai dần đi, cuối cùng cười nhạt nói: "Cũng đúng." Anh bế Trì Mộc Dương lên: "Con trai, nói tạm biệt chú đi nào."
"Tạm biệt chú."
Lương Húc nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngẩn nhìn Trì Mộc Dương.
"Còn ai nữa?"
"Tạm biệt dì Cửu Lộ."
Trì Kiến hài lòng gật gật đầu, ghé sát vào tai Tiểu Mộc, nói thầm một câu gì đó.
Tiểu Mộc nhìn bố, lại nhìn Cửu Lộ: "Tiểu Mộc chờ dì nhé."
Cửu Lộ ngẩn người, cười: "Ừ."
"Vậy được, không quấy rầy hai người nữa." Trì Kiến thoải mái nói với Cửu Lộ: "Trở về liên hệ qua điện thoại sau."
Không đợi cô trả lời, Trì Kiến xoay người, ôm Tiểu Mộc đi trước.
Cửu Lộ và Lương Húc không lên thuyền, hai người tìm một góc yên lặng ngồi, cô nói rõ chuyện của Tiểu Mộc cho anh ấy.
Khuỷu tay Lương Húc chống lên đầu gối, thật lâu sau: "Cuộc sống thật mẹ nó là một vở kịch."
Cửu Lộ nhìn mặt biển, lẳng lặng ngẩn người.
Anh ấy nói: "Cậu có chắc đây là sự thật không? Trì Kiến sẽ không lừa cậu chứ?"
"Vì sao anh ấy phải lừa tớ?"
Lương Húc nghẹn lời.
Anh ấy dịch tầm mắt, cũng quay đầu nhìn ra biển rộng, trong lòng khó chịu như bị dao cứa, không muốn nhớ lại những việc mấy năm trước.
Mùa đông năm 2009, Lương Húc về nhà chơi cuối tuần, hôm đó sau khi đá cầu với Mã Tiểu Dã, hai người định đến đường Bách Hoa ăn bữa tối.
Khi đó họ nhìn thấy Lý Cửu Lộ. Bụng cô rất lớn, một tay nhẹ nhàng đỡ hông, một tay kia giữ chặt Trì Kiến. Mà Trì Kiến che chở cô rất cẩn thận, giống như người trong ngực là bảo bối trân quý, bộ dáng vô cùng thận trọng.
Không biết hai người nói gì, bỗng nhiên anh cúi đầu, nhéo cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Hai người hôn nhau vừa dịu dàng vừa triền miên, được một lúc thì tách ra, họ nhìn nhau trìu mến, cùng mỉm cười.
Hai người dừng lại, hiển nhiên Mã Tiểu Dã cũng nhìn thấy bọn họ.
Dường như cậu rất tức giận, ngực không kiềm chế được nhanh chóng phập phồng, không chờ hai người đến gần, Mã Tiểu Dã đã xông lên, đấm một cái vào mặt Trì Kiến.
Hết chương 56
Lời editor: Tớ đang tính làm quiz lấy pass để các bạn đến sau không bị thiệt thòi, mọi người nghĩ sao ạ. Nếu làm quiz thì có thể chương 58 tớ phải đẩy sang cuối tuần vì tớ còn giành thời gian làm quiz nữa ạ.