• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-chuyện gì vậy,sao mày lại làm rơi điện thoại,vỡ rồi kìa-Linh lo lắng nhìn bạn mình

-à không có gì tao lỡ tay thôi

Linh đang định hỏi thêm thì trong sân lại xuất hiện thêm một chiếc xe nữa, chàng trai ôm một gói đồ bước xuống xe

“bác mang quà cho mấy đứa đây!”

“a bác Khải”mấy đứa nhỏ sau khi được Quân thay đồ cho đang ngồi chơi với nhau thì anh đến,cả đám cùng nhao nhao

“ai trong nhà vậy?”

“hừm...”anh rể” cứ vào coi đi” mặc dù Quân hơn Khải 2 tuổi nhưng Khải là anh trai của Linh nên đành chịu thôi

-ey Khải... làm bác sướng quá ta-Thư lảng tránh vấn đề chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải

Vài năm gần đây ba anh ốm yếu nên phải thay ông tiếp quản công ty, Khải không đi diễn nhiều như trước nữa nhưng fan của anh vẫn không hề giảm mà còn có chiều tăng lên, cừa là ca sĩ lại vừa là CEO của một công ty lớn,quan trọng hơn Vương Tuấn Khải còn độc thân,ai cũng muốn câu được con rùa vàng này. Nhưng mấy ai biết rằng bao nhiêu năm qua anh chỉ mãi chờ một cô gái,đáng tiếc cô ấy không và mãi mãi không là của anh,dù cô ấy đơn thân cũng chưa từng cho anh cơ hội,đơn phương... thật sự rất đau. Muốn nói yêu cuối cùng chỉ có thể chúc em hạnh phúc, cảm giác đợi một ai đó nhận ra và chấp nhận tình cảm của mình quá khổ sở,quá bi ai, chỉ có thể lựa chọn buông tay tìm kiếm tình yêu mới hoặc tiếp tục đau.

-cậu về rồi à, sao mấy năm nay không chịu liên lạc gì hết vậy,có phải hết tiền nên về nhà mình xin không?

-xì,có xin cũng không xin cậu, đừng quên ba mình là Hứa Trọng Minh đó nha... hơn nữa giờ mình làm trong công ty lớn rồi không lo thiếu tiền

-mình đùa thôi, cậu về là tốt rồi

-bữa nay làm giám đốc rồi mà không tính ra mắt bạn gái sao

Khải cười gượng

-cô ấy không yêu mình,mặc dù đã hơn 10 năm rồi

-...à... vậy sao,cô gái đó đúng là không có mắt nhìn mà, bạn mình tốt như vậy lại không chấp nhận

-chắc là không có duyên thôi

Nghe Khải nói vậy Thư biết là đang nói về cô, dù sao cô cũng chẳng phải con ngốc,trước đây đã biết nhưng không thể đáp trả nên làm như không biết,chỉ không ngờ bao nhiêu năm qua anh vẫn còn yêu mình,cô thật mong mình có thể yêu anh nhưng trái tim sớm đã không còn là của cô nữa rồi.

-mà quên nữa, nếu cậu ở đây rồi thì cùng qua nhà luôn đi,từ hồi nghe mình kể về mọi người anh ấy háo hức muốn gặp lắm

-anh ấy? người quan trọng sao-Khải buồn bã hỏi

-nói sao nhỉ,quan trọng hơn tất cả những người quanh mình-Thư mỉm cười nghĩ lại cảnh 2 anh em gặp nhau bây giờ cô vẫn không dám tin người cô tưởng đã chết lại còn sống.

Thấy khuôn mặt hạnh phúc của Thư hai anh em đều suy nghĩ đến Long,bao năm qua cô đã tì được “hạnh phúc mới” nhưng anh thì chìm trong đau khổ và tuyệt vọng, như vậy có quá nhẫn tâm không.

-nào, nào đi thôi-vừa nói cô vừa đẩy hai người ra cửa

-đại ca,anh đi với Khải đi em đi với Linh và 3 đứa bé, em có nhiều thứ muốn hỏi lắm nha

-được rồi

Trên xe

-mày giới thiệu kĩ hơn mấy đứa nhỏ tao coi nào

-Mạnh Hoàng Đăng con zai cả, Mạnh Tử Đằng em sinh đôi, còn Mạnh Uy Lâm là con út,một mình bé con này có biệt danh thôi đấy là Bo,nhớ nha-Linh chỉ vào con mình rồi giới thiệu.

Xe khởi động, bánh bắt đầu lăn trên con đường dài,lúc trước Thư rất thich đi xe thật nhanh,cảm giác vượt qua người khác rất thích thú.sau nhiều năm học hỏi cô đã biết thu liễm bản thân không còn nông nổi như ngày xưa nữa.

Sau buổi tụ họp ăn uống ai cũng say bí tỉ,chỉ có Thư là không uống chút nào vì cô còn việc quan trọng hơn phải làm,việc này cần phải có sự tỉnh táo.

Cô mua điện thoại mới, nhấn dãy số quen thuộc, chỉ là không ngờ anh còn dùng sim này mà thôi, có vẻ liên lạc được với anh nhanh hơn dự tính,không cần phải nhờ Thiên rồi.

-alo,tôi là Dương Kim Long

Giọng anh đã khác rất nhiều,khá trầm và nhàn nhạt, giọng nói này... 3 năm rồi cô mới được nghe, là anh,người đã lấy đi trái tim của cô và không chịu trả lại

-chào anh! Người yêu cũ

Đầu dây bên kia im lặng 2 giây sau đó là giọng nói khàn khàn như đang cố kiềm chế

-Thư! Là em đúng không là Thư phải không

-là tôi

-em đang ở đâu,sao giờ mới liên lạc cho anh hả có biết anh nhớ em sắp điên lên rồi không? Làm ơn trở về bên anh đi

Nghe giọng anh,tim cô quặn lại,anh nhớ cô,cô cũng nhớ anh... nhưng hai người không thuộc về nhau,số phận đã định cả hai chỉ có thể làm kẻ thù.

-tôi muốn gặp anh

-được,được,chúng ta gặp nhau,ngay bây giờ

- đem theo người đến bãi đất trống khu X đi nhớ mang theo đấy

-để làm gì...alo..alo... Thư-nói xong cô liền cắt liên lạc và bẻ sim

-để nhặt xác chăng-cô mỉm cười đau khổ

Anh trai là người cô yêu thương nhất,hơn cả ba và mẹ hơn cả tình yêu cô dành cho anh,Duật Phàm của cô lại bị người mà cô yêu hại xuýt mất mạng, giữa hai người cô đã chọn anh trai. Có thể lần này may mắn sống sót nhưng còn lần sau, lần sau nữa thì sao? May mắn sẽ mãi mỉm cười với một người ư?không thể,cô sẽ tự mình kết thúc chuyện này,cô không muốn Duật Phàm sẽ rời xa một lần nữa.

Xe Thư vừa dừng lại đã thấy vài chiếc đèn ô tô khác rọi vào,l cây súng nhỏ được lắp ráp riêng đã bỏ vào túi áo. Vừa thấy Thư xuống xe anh kích động chạy về phía trước

-Thư,em nghe anh nói, chuyện 3 năm trước là do Phương Ly bày kế hãm hại khiến chúng ta hiểu lầm nhau, anh có chứng cứ, em đợi anh...

-Linh nói cho tôi rồi, là do tôi ngu dốt mới bị lừa khiến anh phải thiệt thòi, tôi thành thật xin lỗi

-em nói gì vậy, tại sao lại thành ra như thế này?

-anh làm ơn nhìn lại nơi tôi va anh đang đứng, chúng ta là kẻ thù, mục đích tôi đến đây là tìm kẻ đã xuýt bắn chết anh trai tôi.

-Sad? Phó bang Thiên Long là anh trai em, chẳng lẽ em là nữ huyền thoại của Thiên Long sao?

-anh không tin à? Chắc là vậy rồi, con nhóc ngày xưa giờ đã có sự nghiệp riêng cho mình rồi bây giờ nó còn dùng chính bàn tay mình để trả thù cho anh trai đấy, phục chưa

-khoan đã, người bắn là thuộc hạ của anh, anh đã xử lý hắn rồi...

-thì sao?

-em phải tin anh

-tôi biết là thuộc hạ của anh

-vậy...

-anh nghĩ chỉ cần đổ lỗi cho người khác là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Nếu chủ nhân không nói thuộc hạ dám ra tay sao? Buồn cười thật đấy, anh nghĩ tôi là con ngốc chắc Dương đại thiếu gia

-anh... anh phải làm sao để em tha thứ cho anh đây,chuyện gì cũng được,xin em hãy nói cho anh biết

Cô nhếch môi nở nụ cười xinh đẹp,từ trong túi áo lấy ra khẩu súng chĩa thẳng vào mi tâm của anh

-có lần này sẽ có lần sau,chi bằng anh lấy cái chết để đền tội đi,tôi sẽ tha thứ cho anh

-được,em nhớ tha thứ cho anh đấy-anh cười vui vẻ rồi từ từ nhắm mắt lại. thuộc hạ nghe anh nói vậy liền chĩa súng của mình về phía cô

-cút hết cho tôi,ai dám động vào một cọng tóc của cô ấy cà nhà người đó đều biến mất-anh thét lên

Tiếng súng giảm thanh vang lên, máu đỏ đổ xuống,nước mắt của cô gái xinh đẹp chảy dài trên gò má... cô đã nổ súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK