• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Doll
"Quân Kì..." Sắc mặt Sở Khanh Hoa có chút tái nhợt, y mở miệng, giọng nói thô ráp như bị giấy nhám mài qua vậy.

Lê Quân Kì đứng chỗ này mới nhìn thấy, phần đầu gối bị xe che khuất của y có một màu đỏ đang không ngừng loang rộng ra.

Y bị thương.

Lê Quân Kì vội vàng đi tới, tuy rằng hắn không biết tại sao Sở Khanh Hoa lại đột nhiên chạy ra giữa đường, cũng không biết tại sao y lại có bộ dạng bi thảm đáng thương như vậy.

Nhưng mà, nhưng mà ai bảo hắn đâm dính y chứ.

Chậc, xui xẻo.
...
Mà Cố Đình Kha ngồi bên trong xe, bởi vì cách cửa kính xe gương mặt người kia lại còn bị tóc mái che gần hết nên anh nhìn không rõ lắm, nhưng biểu tình kinh ngạc của Lê Quân Kì lại không tránh được ánh mắt anh.


Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng Cố Đình Kha nghĩ vậy, anh đẩy cửa xe, đi về phía trước.

"Tôi..." Sở Khanh Hoa nhìn thấy Lê Quân Kì đi đến gần y, y tựa hồ cảm thấy thật an tâm, đột nhiên nhắm hai mắt lại, ngã vào trong lòng Lê Quân Kì.

Mà tất cả những hình ảnh này đã lọt vào trong mắt của Cố Đình Kha đang đi đến đây.

...!
" Quân Kì, em tránh ra." Cố Đình Kha nhíu mày, đưa hai tay tiếp nhận Sở Khanh Hoa đang hôn mê.

Lê Quân Kì sửng sốt, chẳng lẽ anh Đình có ý tứ với Sở Khanh Hoa? Chỉ là...!Sở Khanh Hoa lôi thôi lếch thếch như vậy mà anh ấy vẫn chú ý tới sao? Nói đến đây...!Anh Đình giữ mình trong sạch cả một đời, bên cạnh cũng không có phụ nữ, chẳng lẽ...!Anh Đình cũng là kẻ trời sinh đồng tính sao? Không đúng, có chị Đường Điềm châm ngòi thổi gió, với cả bằng sự chán ghét của anh Đình với Sở Khanh Hoa thì dù cho anh Đình có đồng tính bẩm sinh cũng không có khả năng có cảm giác với Sở Khanh Hoa chứ?
Hắn liên miên suy nghĩ nhưng lại không ngờ Cố Đình Kha đem Sở Khanh Hoa nhấc lên vai, bả vai cứ thế kê ở dưới cái bụng mềm mại của y.

"Đâm lòi phổi."
Những suy nghĩ hỗn loạn của Lê Quân Kì lập tức bị ba chữ này đẩy sang một bên, khoé miệng hắn không khỏi cong lên.

"Anh Đình, tay anh..."
"Không có ảnh hưởng gì cả, đi, trước hết đi bệnh viện đã."
Cố Đình Kha nói xong, bước chân mạnh mẽ đi đến bên cạnh xe, mở cửa băng ghế sau, ném Sở Khanh Hoa vào trong một cách sạch sẽ lưu loát, động tác của anh liền mạch trôi chảy, hoàn toàn không giống như một bệnh nhân còn đang dưỡng thương.

"Đi thôi." Cố Đình Kha vỗ vỗ tay, ngồi trở lại ghế phó lái cười tủm tỉm nhìn Lê Quân Kì, giường như anh còn vừa thở phào nhẹ nhõm.

Lê Quân Kì nghe lời khởi động xe sau đó quay đầu muốn đi vào bệnh viện thành phố.

"Đừng đi đến bệnh viện thành phố, đến phòng khám tư của bác sĩ Bạch." Cố Đình Kha nói.


Bác sĩ Bạch Lạc, là bác sĩ riêng của Cố Đình Kha và anh trai hắn, bề ngoài bác sĩ này vô hại với cả người và vật nhưng thực chất vô cùng phúc hắc, thế nhưng cũng không thể phủ nhận y thuật của bác sĩ này vô cùng tốt.

"Được." Lê Quân Kì không hỏi thêm gì, không phàn nàn câu nào mà quay đầu xe thêm lần nữa.

"...!Tự dưng trùng hợp đâm vào y như vậy, anh muốn xem xem rốt cuộc y muốn làm cái quỷ gì." Cố Đình Kha hừ lạnh một tiếng, sau đó lại như giải thích với hắn mà nói:" Đến đó thì thuận tiện để Bạch Lạc để ý y giúp anh."
...!
Phòng khám của Bác sĩ Bạch ở một căn biệt thự khá hẻo lánh ở phía nam thành phố A, cũng là ở khu đất mà công ty Lê Quân Minh tập trung khái thác.

Căn biệt thự hai tầng với mảnh vườn phía trước được chăm sóc kĩ càng, phòng khám của Bác sĩ Bạch thật sự trông rất đơn điệu, nói trắng ra, chính là nó quá nhỏ.

"Tay cậu chắc là khỏi rồi." Vừa xuống xe, hai người Lê Cố đã nhìn thấy Bạch Lạc đang mặc quần áo ở nhà nhãn nhã sửa sang cắt tỉa lại chậu cây cảnh.

Mà câu đầu tiên hắn ta mở miệng nói lại tràn ngập cảm giác tự hào.

Ôi, thanh niên này sao mà kiêu ngạo như thế, thật sự chảnh tới mức không có bạn bè luôn.

Đúng vậy, cảm giác của Lê Quân Kì với Bạch Lạc không được tốt lắm, một phần vì Bạch Lạc quá kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng mấu chốt nhất là Bạch Lạc đem tới cho hắn cảm giác...!Cái gì hắn ta cũng biết.


...!
"Tôi mang đến một người." Cố Đình Kha không cùng Bạch Lạc nói những câu vô nghĩa mà anh vào thẳng chủ đề:" Cậu xem giúp tôi."
"Cậu mang một người đến?" Bạch lạc đầy hứng thú buông kéo trong tay xuống, đi tới bên cạnh Cố Đình Kha:" Sao lại thế này?"
"Lái xe đâm dính." Cố Đình Kha nói.

Bạch Lạc nghe xong sáng tỏ gật gật đầu, giường như không thấy kinh ngạc chút nào:" Mau mang ra cho tôi xem."
Cố Đình Kha gật đầu, mở cửa sau chuẩn bị tha Sở Khanh Hoa ra ngoài.

"Anh, để em đến cho." Lê Quân Kì nhìn lướt qua bàn tay còn quấn băng vải của Cố Đình Kha, nói.

"Em đứng yên ở đó." Cố Đình Kha bất mãn.

Bạch Lạc cong khoé miệng, xoa xoa hai tay:" Cả hai tránh hết ra, nhìn các cậu kì kì kèo kèo với nhau mất thời gian quá, để tôi đến cho.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK