Edit: Doll
" Có chuyện gì sao?" Lê Quân Kì cứng ngắc hỏi, ngữ khí không tốt lắm, khác một trời một vực với giọng điệu nhẹ nhàng trong những lần đối thoại trước đây với Sở Khanh Hoa khiến Lê Quân Minh cũng phải kinh ngạc nhướng mày nhìn hắn.
Gương mặt Sở Khanh Hoa trắng bệch, nhưng lại gượng nở nụ cười: "Không sao, đã muộn như vậy hai người còn ra ngoài sao?"
" Ừ, tôi và Tiểu Kì ra ngoài tập thể dục." Lê Quân Minh bình thản đáp.
"Nhìn cậu hơi mệt mỏi, mau về nghỉ ngơi đi."
Lê Quân Minh nói xong câu đó, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt Sở Khanh Hoa liền từ từ tan vỡ, y xoay người lại, để cho hai người một bóng lưng cô đơn.
Kiếp trước, bởi vì có tình cảm với Sở Khanh Hoa, nhìn bộ dạng chật vật của y, chính mình biền bỏ mặc anh trai để đi an ủi.
Hắn còn ngây thơ cho rằng vì Sở Khanh Hoa quá mức tốt đẹp nên ở trường mới bị người ta đánh.
Có lẽ cũng chính là do bộ dạng lo lắng lúc ấy mới khiến Sở Khanh Hoa sinh ra suy nghĩ khác với hắn.
" Thực ra tình yêu đích thực của thụ là anh trai hắn nhưng anh trai hắn lại quá thương yêu hắn và tuyệt đối không bao giờ có lỗi với hắn.
Vì hắn có vẻ ngoài rất giống anh trai nên thụ sinh ra tình cảm,thậm chí y còn tưởng mình thầm mến Lê Quân Kì từ nhỏ..."
Đột nhiên bên tai văng vẳng lời nói trong mơ đêm đó.
" Chúng ta đi thôi." Lê Quân Kì kéo tay anh trai, đi về phía sân bóng rổ.
" Anh...!Em nghĩ trung học sẽ xuất ngoại." Hai người trầm mặc đi cả đoạn đường, cuối cùng Lê Quân Kì lên tiếng phá tan tĩnh lặng.
"..." Lê Quân Minh không nói gì, hai mắt hướng lên bầu trời đen kịt phía trên.
Thật lâu sau, hắn nói:" Quân Kì… từ sau lần bị ốm đó, em vẫn luôn không thích hợp."
Lê Quân Kì sửng sốt, đúng vậy, từ sau khi sống lại, mỗi ngày hắn nghĩ đều là chuyện kiếp trước rồi lại kiếp này.
Tất cả những gì hắn nghĩ đều liên quan đến Sở Khanh Hoa.
Mặc dù có ý định thay đổi, lại vì bị bệnh mà luôn có chút tiêu cực.
Sau khi trùng sinh, lần đầu gặp lại Sở Khanh Hoa, hắn không nghĩ gì khác mà muốn trốn ngay ra nước ngoài không quan tâm tới nữa.
Vì vậy, anh trai mới phát hiện ra hắn không thích hợp.
Còn muốn cứ trốn tránh như vây sao? Không thể nào trốn tránh như vậy, sống lại một đời, nếu cứ yếu đuối hèn nhát trốn tránh như vậy, thì còn ý nghĩa gì nữa.
" Nếu như gặp chuyên gì cứ nói cho anh biết, anh sẽ bảo vệ em." Thấy Lê Quân Kì không trả lời, Lê
Quân Minh lại nói:" Hơn nữa, em đi nước ngoài anh phải làm sao?"
"..." Kì thật, 2 năm sau, anh trai hắn không hề học xong đại học ở Trung Quốc đã sang Anh du học.
" Anh, em không sao.
Anh không muốn em ra nước ngoài, em sẽ không đi nữa, em ở lại với anh."
Những ngày chưa khỏi bệnh là những ngày thật yên bình, nội tâm Lê Quân Kì tựa hồ lắng đọng lại.
Mỗi ngày hắn viết thư pháp, xem lại sách vở tiện thể cùng thầy giáo riêng của Lê Quân Minh học tán đả.
Tại đời trước, cho dù là lúc Lê Quân Kì bận lo công việc kinh doanh của công ty mà đã bỏ rất nhiều sở thích của mình, nhưng riêng thư pháp, hắn lại vẫn kiên trì giữ gìn.
Nhắc tới lại thấy bi thương, mỗi lần không muốn cùng Sở Khanh Hoa và Vinh Hiên 3p, hắn lại tới thư phòng, cách hai người bọn họ một bức tường mà viết thật nhiều thư pháp.
Ngòi bút điểm xuyết hoa, mực đen nhuộm trên giấy Tuyên Thành, hương sách trong phòng lúc đó mang đến cho hắn rất nhiều bình yên.
…
" Lê Quân Kì, có người tới tìm này."
Ngày đầu tiên đến trường sau khi khỏi bệnh, sự việc hắn không muốn phát sinh nhất, cuối cùng vẫn đúng hạn tới.
Nghe Chu Nham lớn tiếng hô tên mình, Lê Quân Kì nhẹ nhàng thở dài một hơi, đặt bút xuống, đứng dậy ra khỏi phòng học.
Ngoài cửa, Sở Khanh Hoa một tay cầm áo khoác đồng phục, chiếc áo sơ mi trắng mỏng đơn bạc cùng mái tóc đen mềm mại khiến y thoạt nhìn không giống một thiếu niên 17 tuổi.
Nhìn thấy Lê Quân Kì ra khỏi lớp học, y cười cười:" Quân Kì, giờ nghỉ trưa dài như vậy, chúng ta ra hoa viên trường hóng gió đi."
Lê Quân Kì gật gật đầu, theo Sở Khanh Hoa đi tới hoa viên.
Sau khi dạo không mục đích ba vòng, Sở Khanh Hoa vẫn đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người lại, đôi mắt như làn nước mùa thu lóe lên ánh lệ.
" Quân Kì, kì thực anh vẫn luôn muốn nói với em một điều…"
Mở đầu giống nhau.
" Mặc dù em nhỏ tuổi hơn anh nhưng vẫn luôn là người chăm sóc anh…"
" Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đối với em có cảm giác khác…"
" Nghĩ như vậy, có lẽ là năm 13 tuổi, lần đầu nhìn thấy em liền…"
Kiếp trước, khi nghe được lời thổ lộ vừa hàm xúc vừa văn nghệ như vậy, hắn vừa thất thố vừa mừng rỡ, nhưng khi đã trải qua mọi chuyện sau đó, lại nghe những lời nói vừa quen thuộc vừa xa lạ này, với Lê Quân Kì mà nói, hiện tại hắn chỉ cảm nhận được dạ day co rút từng trận đau đớn.
" Anh yêu em, Quân Kì, nhưng mà anh không có cách nào buông bỏ Vinh Hiên… Anh nợ anh ấy rất nhiều…"
" Ưm… Quân Minh...!Sâu một chút… Ưm! Đừng có ngừng…"
" Anh yêu em, Quân Kì…"
" Vinh Hiên đã đợi anh rất lâu, không biết từ bao giờ, ở trong tim anh, anh ấy đã chiếm được một vị trí quan trọng…"
" Ưm… Quâm Minh...!Anh đỉnh tới… a..."
" Anh không hi vọng xa vời em sẽ nhận anh, anh chỉ là… Ôm tâm tình này đã rất lâu… Cái loại tình cảm mãnh liệt này, đã đầy tới mức muốn tràn ra..."
Sở Khanh Hoa thề thốt yêu thương thật lòng với Vinh Hiên, Sở Khanh Hoa cùng anh trai làm tình, Sở Thanh Hoa tự thú đối với hắn như một bộ phim lướt qua tâm trí hắn, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh gương mặt anh trai thất thần mà mê loạn.
Lê Quân Kì rốt cuộc không nhịn được cảm giác đau đớn cuồn cuộn trong dạ dày nữa, chưa đợi Sở Khanh Hoa nói xong đã đỡ gốc cây bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
" Quân… Quân Kì…"
Biến cố thình lình sảy ra khiến Sở Khanh Hoa sợ ngây người, y nhìn gương mặt không thích hợp của Lê Quân Kì, cảm thấy mình bị vũ nhục rất lớn, trên mặt lộ đầy vẻ khó tin.
"Anh...!Anh đừng nói nữa." Lê Quân Kì khống chế bản thân, chậm rãi đứng thẳng người, dựa lưng vào thân cây, thở hổn hển.
" Anh..." Sở Khanh Hoa nước mắt tràn mi, như hoa lê trong mưa nhìn Lê Quân Kì, sau đó xoay người chạy đi như một cơn gió.
Tuy rằng phản ứng của hắn không giống, nhưng lời tỏ tình của Sở Khanh Hoa giống hệt kiếp trước..
Danh Sách Chương: