“Quản Vân.” Bạch Tang Vận kéo chăn bông trên người Thượng Quan Vân xuống, hắn biết Thượng Quan Vân vì sao lại như vậy, chuyện ngày đó… chắc là đã dọa đến người này.
“Quản Vân, ta chính là tiền nhiệm phường chủ của Vận phường, huynh trưởng của Lam Khuyết Dương…” Nghe Bạch Tang Vận nói như vậy, Thượng Quan Vân mặt đỏ lên, trong lòng có nghi hoặc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thấy Thượng Quan Vân ngẩng đầu lên, Bạch Tang Vận chậm rãi nói: “Khuyết Dương hắn… phụ mẫu đều mất từ nhỏ, hắn và huynh trưởng sinh đôi lúc ba tuổi bị thân thích bán cho người khác, hắn bị người trên giang hồ mua về, những người đó dạy hắn võ, sai hắn giết người cho bọn chúng, năm ấy Khuyết Dương mười hai tuổi, mấy môn phái trên giang hồ đến chỗ bọn chúng trả thù, hắn bị trọng thương, sau đó… liền gặp ta…”
………
“Ca, đêm đã khuya, ngươi còn chưa ngủ?” Lam Khuyết Dương đi vào thư phòng rót chén trà cầm qua, đối với huynh trưởng quen mới vẻn vẹn ba tháng này, hắn vẫn không biết, tại sao lại có người đối tốt như vậy với người không quen biết.
Uống một ngụm trà, Bạch Tang Vận đem áo choàng bên cạnh khoác thêm cho Lam Khuyết Dương. “Khuyết Dương, ca quen rồi, thân mình vừa mới khá hơn một chút mau đi ngủ.” Mười hai tuổi nhưng bộ dạng gầy gầy nho nhỏ, nhìn qua cũng không quá tám chín tuổi, Bạch Tang Vận mấy tháng này là muốn tìm cách có thể khiến cho Lam Khuyết Dương dài ra chút thịt.
“Ca… Ngươi dạy ta đi, ta muốn giúp ngươi làm việc.” Lam Khuyết Dương không muốn ăn không uống không như thế ở chỗ này, hắn không biết chính mình có thể làm huynh đệ của người này mấy năm.
“Khuyết Dương, nghe lời ca, đi ngủ, ngươi nếu muốn học chờ thân mình ngươi khá hơn chút ca sẽ dạy ngươi.” Bạch Tang Vận vừa nói vừa đẩy Lam Khuyết Dương về phía cửa, “Ca ở lại một lát sẽ đi ngủ, ngươi về trước đi.”
“… Ca, ta không buồn ngủ, ta bồi ngươi đi.” Ba tháng nay là hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, Lam Khuyết Dương càng ở lại lâu, trong lòng càng bất an.
Nhìn ra vướng mắc trong lòng Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận cười thở dài: “Khuyết Dương, ca muốn tắm rửa, ngươi giúp ca đun chút nước đi.”
“Được.” Lam Khuyết Dương vừa nghe lắc mình mấy cái người đã không thấy tăm hơi, đứng ở cửa, Bạch Tang Vận có chút bất đắc dĩ, hài tử này lúc nào mới có thể tin bản thân mình.
Xách theo nước ấm, Lam Khuyết Dương cũng không khó khăn hướng về phía gian phòng của Bạch Tang Vận, lại không phát hiện phía sau có một bóng người màu đen bắt đầu đi theo.
“Khuyết Dương, mang đến chút nước ấm.”
“Vâng.”
Bạch Tang Vận ngồi trong thùng tắm lau người, Lam Khuyết Dương ở ngay bên cạnh thêm nước, vừa định lấy khăn vải giúp Bạch Tang Vận gội đầu, Lam Khuyết Dương dừng lại, trong mắt lộ ra băng giá.
“Ca, lửa phòng bếp ta quên tắt, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Được.”
Bạch Tang Vận không phát hiện mảy may khác thường tháo tóc ra, múc nước ở bên cạnh cọ rửa.
Ra khỏi phòng, Lam Khuyết Dương lấy chủy thủ trên người ra liền đâm về phía người xuất hiện ngoài cửa sổ, người ngoài cửa sổ dường như không nghĩ tới Lam Khuyết Dương sẽ ra tay, sửng sốt một chút, bị Lam Khuyết Dương quẹt thương cánh tay. Sau khi đả thương hắc y nhân, Lam Khuyết Dương không muốn kinh động Bạch Tang Vận, rất nhanh chạy ra ngoài trang, hắc y nhân có chút tức giận đuổi theo.
“Lam Dục Dương! Ngươi nổi điên cái gì! Không muốn sống sao? Dám hạ phạm thượng!” Ra khỏi Bạch gia trang, hắc y nhân rút kiếm ra đâm về phía Lam Khuyết Dương, cũng phẫn nộ nói.
Nghe được lời của hắc y nhân Lam Khuyết Dương nhăn mày, “Ta không phải Lam Dục Dương gì cả.”… Chẳng lẽ, huynh trưởng sinh đôi của mình cũng còn sống? Tâm Lam Khuyết Dương khẽ động.
Lam Khuyết Dương vừa mở miệng, hắc y nhân lui về phía sau một bước, sau đó thổi một cái huýt gió, lại thấy một gã hắc y nhân xuất hiện ở phía sau Lam Khuyết Dương.
“‘Thất tinh tích hồng’ chính là Bạch Tang Vận của Bạch gia trang, Xích Dực, giết hắn hướng chủ tử phục mệnh.” Hắc y nhân vừa mới nói xong, Lam Khuyết Dương liền hướng Xích Dực đánh tới, không nghĩ tới Lam Khuyết Dương sẽ có thân thủ lợi hại như thế, chân Xích Dực bị Lam Khuyết Dương đâm qua. Thấy Lam Khuyết Dương còn nhỏ tuổi, ra tay lại tàn nhẫn như thế, hai gã hắc y nhân quyết định trước hết giết hắn rồi mới đi giết Bạch Tang Vận.
………
“Hừ, nhìn không ra ngươi tuổi còn nhỏ thân thủ được như thế.” Hắc y nhân rút kiếm đâm vào bả vai Lam Khuyết Dương ra, một cước đá hắn ra ngoài, sau đó cầm máu ở chỗ mình bị thương, “Ngươi tên là gì? Lam Dục Dương với ngươi có quan hệ gì? Tên kia dám trộm chạy đi, thật sự là chán sống.”
“Ta gọi là Lam Khuyết Dương…” Lam Khuyết Dương bò dậy, lặng lẽ lấy ra một thanh chủy thủ khác, cho dù phải liều cái mạng này cũng không cần, hắn không thể để cho bọn họ đả thương ca. Nghĩ đến người tốt duy nhất đối với mình từ lúc còn nhỏ cho tới giờ, Lam Khuyết Dương quyết định liều mạng với hai người kia, “Hắn với các ngươi có ân oán gì? Các ngươi vì sao phải giết hắn?!” Vừa rồi nghe người này nhắc tới “thất tinh tích hồng” gì đó, ca và việc này có quan hệ? “Thất tinh tích hồng” này rốt cuộc là cái gì, lại mang đến họa sát thân cho ca?
“Lam Khuyết Dương… Xem ra… Ngươi là huynh đệ của Lam Dục Dương…” Hắc y nhân kéo mặt nạ xuống, cũng không sợ Lam Khuyết Dương nhìn thấy mặt mình, “Nói cho ngươi biết cũng không sao, ngực Bạch Tang Vận có bảy viên hồng chí, mà người có đặc thù ấy chính là ‘thất tinh tích hồng’, ‘thất tinh tích hồng’ này tương lai sẽ có bất lợi đối với chủ tử của chúng ta, bởi vậy, chúng ta phải giết hắn trừ bỏ hậu họa. Lam Khuyết Dương, công phu của ngươi mặc dù không tồi, nhưng ngươi không cứu được hắn, thiên hạ này không ai có thể cứu hắn, niệm ở ngươi tuổi còn nhỏ, ta lưu cho ngươi một cái mạng, bất quá, nếu ngươi vẫn ngông cuồng ngăn trở ta, thì đừng trách ta không khách khí!”
“‘Thất tinh tích hồng’ cái quái gì chứ! Các ngươi chỉ vì chuyện tương lai ấy mà muốn giết hắn, hắn bất quá là một thương nhân mà thôi, ta đúng là có một huynh trưởng kêu Lam Dục Dương, nhưng Bạch Tang Vận cũng là huynh trưởng của ta, ta sẽ không để cho các ngươi động đến hắn!” Lam Khuyết Dương còn chưa có nói xong liền hướng hắc y nhân nhào tới, Xích Dực mới vừa rồi bị hắn đánh trọng thương, chỉ cần giết người này, ca hắn còn có thể cứu.
Không nghĩ Lam Khuyết Dương vẫn còn có dự phòng trước, hắc y nhân lại bị Lam Khuyết Dương đâm một đao, nhưng hắn phản ứng cực nhanh tránh được chỗ hiểm trên người, xuất phát từ lòng tiếc tài, hắn cùng Lam Khuyết Dương triền đấu, nhưng chưa hạ sát thủ. Bọn họ đánh nhau kinh động hộ viện trong trang, thấy có người đi ra, hắc y nhân nhảy đến trước mặt Xích Dực bị thương phi thân phóng đi, chạy, hắn hướng về phía Lam Khuyết Dương cười cười, làm như nói hắn có thể sẽ lại đến.
………
“Khuyết Dương?! Đây là có chuyện gì?!” Nhìn thấy Lam Khuyết Dương được hộ viện mang về cả người là máu, Bạch Tang Vận gấp đến độ mặt mũi trắng bệch.
“Ca, không có việc gì, ta vừa rồi đi phòng bếp, phát hiện có kẻ trộm, ta liền đuổi theo, không ngờ bị một đường của y.” Thấy Bạch Tang Vận tóc còn chưa lau, y phục trên người cũng là tùy tiện khoác lên, tay nắm lấy hắn lại dị thường lạnh lẽo, Lam Khuyết Dương cảm thấy được hết thảy đều đáng giá, hắn rốt cuộc cũng biết tư vị có người lo lắng vì mình đến tột cùng là như thế nào.
Bạch Tang Vận giúp Lam Khuyết Dương thay y phục dính máu, phân phó đại phu trong trang xử lý vết thương cho Lam Khuyết Dương, vừa rồi Tả thúc nói cho hắn ngoài trang xác thực có vết tích đánh nhau, trên mặt đất còn có máu, nhiều năm như vậy, Bạch gia trang mặc dù từng gặp kẻ trộm, nhưng lại chưa bao giờ gặp phải người hung ác như thế. Nhìn vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người Lam Khuyết Dương, thấy chỗ vai hắn bị thương nặng, Bạch Tang Vận lần đầu tiên cảm thấy mình huynh trưởng này không có làm tốt.
“Tả thúc, trời sáng ngươi đi một chuyến tới Lôi Thiên tiêu cục, bảo Lôi Thiên giúp chúng ta chọn mấy người có công phu, giá cả không là vấn đề, tốt nhất hai ngày này có thể tìm được người, ta sợ kẻ trộm lại đến.”
“Đã biết, thiếu gia, người một đêm không ngủ, trước tiên đi nghỉ một chút đi.” Tả Tường khuyên, buôn bán gần đây bề bộn nhiều việc, thiếu gia đã mấy ngày không ngủ chút nào, hôm nay lại xảy ra chuyện này, Tả Tường vạn phần lo lắng cho thân thể thiếu gia.
“Tả thúc, người đi ngủ đi.” Bạch Tang Vận ngồi ở bên giường chưa động, chỉ là bảo những người khác trong phòng quay về nghỉ ngơi, cũng dặn dò người trực đêm chú ý nhiều hơn, để ngừa kẻ trộm kia lại đến.
“Ca, ta không sao, không bị thương chỗ hiểm, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Mọi người đi rồi, Lam Khuyết Dương thấy Bạch Tang Vận còn ngồi ở bên giường, vội mở miệng nói, ca hiện giờ rất nguy hiểm, hắn phải nghĩ biện pháp mang ca đi.
Bạch Tang Vận đứng dậy vắt chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau vết máu trên người Lam Khuyết Dương, “Khuyết Dương, đau không?”
“Không đau, ca, vết thương này chưa tính là gì, ngươi đừng để trong lòng.” Hắn không phải không thấy được tự trách trong mắt Bạch Tang Vận.
“Khuyết Dương, sau này nếu đụng mặt kẻ trộm, hắn muốn trộm cái gì cứ để cho hắn trộm là được, đồ mất, ca có thể mua lại; bạc mất, ca có thể kiếm lại; nhưng ngươi… nếu có cái gì không may xảy ra, ngươi bảo ca đi đâu tìm được một đệ đệ đây?” Thanh âm Bạch Tang Vận rất thấp, tay lau vết máu bắt đầu phát run, sợ, rất sợ, nếu không phải hộ viện nghe thấy tiếng động, Khuyết Dương ngày hôm nay… Hắn không dám nghĩ, đối với hài tử này, hắn sớm đã coi cậu trở thành thân đệ.
Lam Khuyết Dương cảm thấy được hốc mắt nóng lên, rũ mắt xuống muốn làm cho mình lắng lại một chút, lại bị người ôm vào trong lòng. “Khuyết Dương, đáp ứng ca, về sau nếu lại gặp phải chuyện này, đừng đuổi theo, đừng để cho ca nhìn thấy ngươi toàn thân là máu quay về nữa.”
Tay nâng nâng, Lam Khuyết Dương ngừng một hồi mới đặt tay lên trên người Bạch Tang Vận, ôm lại người này, Lam Khuyết Dương “vâng” một tiếng, ca, vì ngươi, ta sẽ không để cho mình chết, ta sẽ trở nên mạnh mẽ…